Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 29



Edit: Mạc Tử Thiên  

Hơn nữa, con voi này có ngà a... hình như là đực nhỉ!!!

Thiệu Dĩ Ninh:... Ngốc! Chuyện này là như thế nào!

Chẳng lẽ, nơi này không chỉ là thảo nguyên lớn kỳ ảo, mà còn là... thế giới nam nam sinh con sao?

Cậu khó có thể tin được mà trừng lớn mắt, móng vuốt lông xù xù cứng còng, chỉ vào con voi rồi hỏi Mộc Mộc: "Đây là mẹ cậu?"

"Đúng nha!"

Mộc Mộc không cần nghĩ ngơi, gật đầu mạnh. Giây tiếp theo, nó chạy thẳng về hướng con voi, thanh âm thanh thúy kêu lên: "Mẹ!"

Sau đó, con voi đực kia nổi giận lôi đình, thiếu chút nữa đã dậm chân: "Nói một vạn lần rồi!!! Lão tử không phải mẹ ngươi!!!"

"Mẹ ngươi cái đầu á! Tiểu tử hồ ly cách ta xa một chút! Ta đã mù rồi! Ngươi còn đi theo ta làm cái gì!"

Thiệu Dĩ Ninh:???

Từ từ, cho nên câu chuyện xưa sau hoàn cảnh này là gì?

Mộc Mộc lại không để bụng, thậm chí còn tạo thành thói quen với tác phong này của voi đực. Nó chớp chớp mắt, tiếp tục nói: "Mẹ, đây là Barkley tộc trưởng miêu ô tộc, đây là A Ninh miêu ô tộc. Con từng nhắc tới cho mẹ đó!"

Voi đực đột nhiên quay đầu qua, thở hổn hển --- thì ra từ nãy đến giờ hắn không phát hiện có động vật khác ngoài Mộc Mộc đang ở đây.

Hắn vừa quay qua, Thiệu Dĩ Ninh thấy rõ toàn bộ thân thể hắn.

Đây là một con voi đực thành niên --- có chút giống với đàn sư tử, đàn voi theo chế độ mẫu hệ, lão tổ mẫu sẽ là người làm chủ. Voi đực sau khi thành niên liền bị đuổi ra, mùa giao phối mới trở về. Ngày thường, nhóm voi đực sẽ tạo thành một đoàn nhỏ hoặc du đãng một mình trên thảo nguyên.

Cho nên, nếu thấy một con voi lẻ loi, nó chắc chắn là voi đực. Một đám voi tụ tập bên nhau, khả năng rất lớn là voi mẹ mang theo voi con. Rất dễ phân biệt, huống chi, voi đực thành niên có ngà voi.

Răng nanh to lớn kia cũng không phải để trưng, chúng có thể dùng để công kích.

Giờ khắc này, ngà voi trắng tin thật dài đang ở trên đỉnh đầu mèo con. Barkley theo bản năng lui về sau một bước, nhớ tới hồi ức không tốt đẹp lắm.

Khụ, ở trên thảo nguyên, sư tử sẽ không muốn đánh nhau với voi. Bọn chúng căn bản không phải là động vật, mà là tòa núi.

Nhưng mà, ở trước mặt mèo con, Barkley ngăn lại bản năng muốn lùi bước, lập tức bước lên một bước, khó khăn lắm mới che được mèo con ở một bên.

Thiệu Dĩ Ninh không chú ý đến hành động của a ba, ánh mắt cậu lướt qua ngà voi, thấy được mắt voi.

... Qủa nhiên, hai con mắt kia rất mơ hồ, cơ hồ không nhìn được đồ vật gì.

Hẳn là chuyện tốt do kên kên làm. Bọn nó không đánh lại được voi, vì thế âm thầm hạ độc thủ. Cư nhiên nhắm ngay đôi mắt yếu ớt. Voi nhất thời không với tới được, thế là bị đắc thủ.

Tính tình của voi đực không tốt lắm, đặc biệt là khi không nhìn thấy. Hắn ý thức được mình sẽ không sống sót được lâu nữa, chỉ có thể sống sờ sờ đói chết --- cố tính ấu tể kia, chỉ là khi nó còn chưa thành niên nên tùy tay cứu hồ ly nhỏ khi được hồ ly mẹ phó thác, vật nhỏ này luôn ăn vạ gọi hắn là mẹ, luôn miệng nói sẽ cứu hắn, xong cũng không quay đầu mà chạy đi rồi, mấy ngày mấy đêm cũng không trở về, hại hắn lo lắng muốn chết...

Hiện tại đã trở lại, còn mang theo động vật khác? Hắn không thấy ai cả! Cho dù sắp chết cũng không cần làm hắn mất mặt như thế!

Voi lại bắt đầu giận dỗi, lỗ tai lớn lắc mạnh, phun khí về một phương hướng đại khái: "Tránh ra!"

"Đừng cho là ta không nhìn thấy là các ngươi có thể tới chiếm địa bàn của ta!"

Này...

Mộc Mộc dăm ba câu giải thích tình huống cho Đồ Tư. Thiệu Dĩ Ninh có chút hiểu rõ. Voi là chủng tộc có trí tuệ nhất định, lại có khả năng đồng tình giàu có, tùy tay cứu hồ ly không phải là một việc khó tưởng tượng.

Bất quá, một con voi đực bị kêu mẹ cái gì, vẫn có chút buồn cười.

Mộc Mộc lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Lúc sắp chết mẹ có nhắc nhở qua, muốn ta tôn kính Đồ Tư như mẹ đẻ. Hơn nữa..."

Đầu nó hơi nâng, có chút giảo hoạt ói: "Nếu kêu a ba, có khi mẹ sẽ càng không cao hứng."

Đến nỗi vì cái gì mà không cao hứng, chỉ có Đồ Tư mới biết được.

Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy, lý do sẽ làm tình huống khôi hài hơn.

Nhưng mà, hiện tại không phải là thời điểm để cười. Voi đang phẫn nộ không dễ chọc, cái gì mà rút cây đại thụ ra, đá bay tảng đá lớn linh tinh, bọn họ hoàn toàn làm được.

Lực phá hoại của bọn chúng cao kinh người, gặp phải một con voi đang phát hỏa, độ khó khăn sẽ cao hơn hẳn gặp một con gấu đang tức giận.

Bởi vì bất an vì mắt mù, cùng một ít tình huống khác, Đồ Tư vậy mà thật sự phát cuồng.

Hắn chẳng những không nghe bất cứ lời nói gì, đến cả Mộc Mộc tới gần cũng gặp bài xích. Không chỉ thế, Đồ Tư thậm chí một bên rít gào, một bên phá hư bốn phía, như là đang phát tiết.

"Hu!!!"

Tiếng voi kêu nổ vang, đinh tai nhức óc. Cỏ cây xung quanh đều run lẩy bẩy. Barkley thiếu chút nữa đã không chịu được áp lực to lớn, muốn lùi về sau. Nhưng Thiệu Dĩ Ninh tay mắt lanh lẹ, móng vuốt nhỏ phấn nộn đầu tiên là lay a ba vài cái, thấp giọng nói vài câu. Sau đó Barkley cúi cái đầu to xuống, mèo con bò lên lớp lông bờm của hắn.

Barkley ngẩng đầu ưỡn ngực, đội mèo con trên đỉnh đầu. Thiệu Dĩ Ninh lớn tiếng nói: "Đồ Tư! Anh bình tĩnh! Chúng tôi không phải là tới để đoạt địa bàn!!!"

Đáp lại cậu là Đồ Tư cuồng nộ: "Tránh ra! Đều tránh ra!"

Không tốt, hiện tại Đồ Tư hoàn toàn không nghe vào bất cứ lời nói nào.

Mộc Mộc nôn nóng không ngừng chạy quanh hắn, ý đồ đánh thức lý trí của Đồ Tư. Nhưng thật hiển nhiên, đây đều là tốn công vô ích, Đồ Tư thậm chí không phận biệt nó, có nhiều lần thiếu chút nữa dẫm phải Mộc Mộc.

Rõ ràng là ban ngày nhưng ở không trung phía trên mơ hồ có màu sắc đỏ của trăng máu. Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy mấy đóa mây đen vừa đúng lúc che khuất mặt trời, xa xôi trên trời, trăng máu hơi lộ ra, cũng không rõ ràng.

... Lại là trăng máu sao? Nhưng mà, ban ngày vậy mà cũng có trăng máu?

Cậu không thể hiểu hết, lại lần nữa bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn toàn bộ tinh thần. Đồ Tư tự lăn lộn bản thân nửa ngày, cũng không có kết quả, dứt khoát vung mũi, cuốn lên một cây đại thụ, xoảng một tiếng, bẻ gãy nó rồi tùy tiện chọn một phương hướng, đột nhiên ném lại đây!

"A ba cẩn thận!"

Thiệu Dĩ Ninh vội vàng kêu một tiếng, Barkley linh hoạt né tránh, vừa muốn đắc ý. Mèo con bỗng nhiên nhảy xuống từ đầu hắn như một mũi tên!

Barkley:... Gì? Nhãi con muốn làm gì!

Sư tử lớn chạy nhanh đuổi kịp, nhưng ở loại thời điểm này, thân thể của mèo con càng linh hoạt, cậu tránh được đá bụi bay đầy trời, chuẩn xác không lầm chạy đến trước mặt voi, ở khoảng cách gần, cậu miêu ô một tiếng về phía hắn!

"Miêu ô!!!"

Mãnh, mãnh miêu rít gào! Cho dù cảm thấy thẹn thùng, cũng chỉ có thể dùng chiêu bách phát bách trúng này thôi!

... Ngay sau đó, kỳ tích lại xảy ra lần nữa.

Tiếng la của mèo con cứ như dội một dòng sông băng lớn lên trán voi, gần như trong nháy mắt, Đồ Tư đột nhiên hồi phục tinh thần --- sao, chuyện là như thế nào? Sao hắn lại cảm thấy, đại não hiện tại rất tỉnh táo, thật thoải mái?

Từ khi mắt đi kên kên đáng giận chọc khiến hắn không thể thấy rõ đồ vật, Đồ Tư đã rất lâu không có cảm giác như vậy. Hắn mơ màng hồ đồ, bụng đói kêu vang, sau đó càng ngày càng thêm táo bạo bất an mà sống tiếp. Đến cả khi Mộc Mộc quan tâm hắn cũng không để ý tới. Sự kiêu ngạo của voi đực đều bị đạp dưới lòng bàn chân, hắn chỉ biết mỗi ngày chờ chết, không còn hy vọng.

Nhưng giờ khắc này, một tiếng miêu ô này, làm hắn vậy mà cảm thấy, hắn một lần nữa có thể cảm nhận nhân gian tốt đẹp, một lần nữa nhớ tới hồi ức cũ. Hắn đột nhiên, không cảm thấy phẫn nộ nữa rồi.

Voi khôi phục lý trí.

Đồ Tư quay đầu lại, hướng về phía vị trí của mèo con, ồm ồm nói: "Ngươi là ai? Tới làm gì?"

"Ngươi..." Hắn hơi chần chờ, bỗng nhiên ngửi được cái gì, hỏi ngược lại: "Hương vị này... miêu ô tộc?"

Là khí vị của Barkley.

Thiệu Dĩ Ninh cũng không bối rối về chi tiết này, gật đầu nói: "Tôi là miêu ô tộc."

"Đây là a ba của tôi."

Barkley ưỡn ngực, cứ như là cái thân phận này làm hắn kiêu ngạo hơn thân phận tộc trưởng, hắn không quên lặp lại một lần: "Ta là a ba của A Ninh! Tộc trưởng miêu ô tộc, Barkley!"

A ba của nhãi con còn ở chỗ này, muốn khi dễ nhãi con nhà hắn, mơ đi!

Mộc Mộc chạy nhanh đến, hổ thẹn ấp úng nói việc mình đã làm ra.

Đồ Tư... Đồ Tư có chút dại ra.

Hắn nuôi lớn Mộc Mộc là thật, nhưng một con voi và một con hồ ly, thế nào cũng không hợp. Hắn không cho Mộc Mộc kêu mình là a ba a mụ, Mộc Mộc liền cố chấp tiếp tục kêu --- phảng phất như nếu không kêu như vậy, bọn họ liền không có quan hệ, chỉ là người lạ trên thảo nguyên.

Nhưng trong lòng bọn họ đều biết, ngay cả chủng tộc cũng không giống nhau, căn bản không đi trên cùng một con đường.

Đồ Tư kiếm đồ ăn giúp Mộc Mộc, bị kên kên mổ hỏng mắt, cũng không định kêu Mộc Mộc làm cái gì. Hắn chính là... chính là cảm thấy mình không phải là một con voi đực sao? Là con voi cường tráng nhất trên thảo nguyên, chiếu cố hồ ly nhỏ yếu là điều tất nhiên.

Tựa như năm đó hắn cứu Mộc Mộc cùng hồ ly mẹ, không nghĩ tới việc sau này sẽ có một đứa kéo chân sau. Những việc này đều không trong vòng dự kiến của hắn. Ngay lúc đó, Đồ Tư chỉ rất kiêu ngạo, đắc ý về sự cường đại của bản thân.

Cho nên sau này, khi mất đi sự cường đại ấy, đột nhiên trở nên nhỏ yếu, Đồ Tư mới tự sa ngã, uể oải.

Bất quá từ đầu đến cuối, hắn vẫn lặng lẽ đem Mộc Mộc quơ vào phạm vi người nhà. Hắn là hậu thuẫn của Mộc Mộc.

Hiện tại Mộc Mộc vì cứu hắn mà gây ra họa. Hắn... hắn từ khi trưởng thành, chưa ai làm như vậy cho hắn cả.

... Đáng chết, hắn là một con voi vừa thành niên, còn chưa có con ruột đâu. Tại sao lại thành gia trưởng của một hùng hải tử!

Đồ Tư có chút buồn bực.

Voi rũ cái mũi thật dài của nó xuống, cực kỳ lúng túng nói: "Này... Đây là Mộc Mộc sai. Ta... Ta..."

Hắn "ta" cả nửa ngày, không nghĩ ra được lời xin lỗi dễ nghe nào, đơn giản phun mũi: "Như vậy đi, ngài nói đi! Trừng phạt như thế nào cũng được! Ta có thể chịu thay nó!"

Thiệu Dĩ Ninh không đáp lại.

Đồ Tư an tĩnh đứng, Thiệu Dĩ Ninh liền thấy một ít chi tiết nhỏ. Cho dù là voi, mấy ngày không ăn không uống, dưới tình trạng hai mắt mù, tình huống cũng không quá tốt.

Lúc này, ngà voi của hắn có chút mài mòn, thân thể gầy ốm. Nếu tiếp tục như vậy, Đồ Tư sợ là sẽ không sống được bao lâu.

Mèo con rốt cuộc lên tiếng.

"Việc này cùng Đồ Tư không có quan hệ."

Móng vuốt lông xù xù đạp trên thảm cỏ, đôi mắt xanh lam tràn đầy kiên định, cậu trịnh trọng mở miệng: "Mộc Mộc, tôi muốn cậu nhận sự trừng phạt."

"Sau đó, cậu phải dùng hành động thực tế, để đổi lấy sự tán thành và tha thứ của mọi người."

Mộc Mộc mang mèo con đi, làm kinh động toàn bộ thảo nguyên, miêu ô tộc, ngao ô tộc, ô ô tộc, chi chi tộc... vân vân, các chủng tộc đều bị ảnh hưởng. Nếu không cho mọi người công đạo, vậy sẽ rất khó kết thúc.

Mộc Mộc cũng minh bạch, cậu vừa dứt lời, hồ ly nhỏ liền đáp ứng: "Ta nguyện ý!"

Ánh mắt hồ ly nhỏ cũng có chút biến hóa. Trải qua việc này, nó phảng phất như đã trưởng thành: "Cho dù không phải vì Đồ Tư, ta cũng muốn xin lỗi ngươi. A Ninh, thật xin lỗi."

"Ta nguyện ý tiếp thu bất cứ trừng phạt gì. Ta không muốn Đồ Tư làm thay ta."

"Ta làm sai, ta sẽ tự gánh vác."

Cho dù A Ninh không hỗ trợ, nó cũng sẽ tiếp thu trừng phạt. Nó biết, đây là điều nó nên làm. Nó muốn bù đắp sai lầm của mình.

......

Bóng đêm buông xuống, một ngày lại trôi qua trên thảo nguyên.

Bên cạnh rừng rậm, Thiệu Dĩ Ninh đang chờ một tin tức. Không biết từ khi nào, báo đen lặng yên xuất hiện phía sao cậu.

Thân hình vô thanh vô tức hiện ra, báo đen cúi đầu, liếm liếm trán của mèo con, trầm giọng nói: "Ngươi đoán đúng rồi."

"Đúng là Mộc Mộc đã đào rất nhiều đường hầm ở dưới rừng rậm."

"Nó đã phát hiện một ít đồ vật ở dưới mặt đất."