Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 8



Edit: Mạc Tử Thiên (Chỉ có trên wattpad.com)

Báo đen mắt lục cực kỳ hiếm có.

Mèo con ngẩng khuôn mặt nhỏ tinh xảo lông xù xù lên ---- cậu tạm thời không biết, bản thân rốt cuộc là chủng loại mèo nhà nào.

Thiệu Dĩ Ninh sợ Già Lâu không thấy được mình, còn giơ chân trước nho nhỏ ra, đệm thịt phấn nộn mượt mà ấn lên thân cây thô ráp, đứng dậy, dùng sức ngẩng đầu về phía trước: "Già Lâu đại ca!"

Cậu lắp bắp, trong lời nói đều là kinh hỉ: "Già Lâu đại ca, anh cũng ở bên này sao?"

Có phải anh thường xuyên lại đây không... cậu có đang quấy rầy anh không?

Khụ, cậu chỉ cảm thấy, Già Lâu không giống với động vật khác, anh tựa hồ biết rất nhiều thứ.

Báo đen rũ mắt nhìn thẳng cậu.

Một lát sau, hắn yên lặng nhảy xuống khỏi cây, đuôi dài màu đen tạo thành một độ cung ở giữa không trung. Dưới ánh nắng mặt trời, Thiệu Dĩ Ninh kinh ngạc phát hiện, da lông của anh thế mà lại là thuần đen.

Không giống báo đốm đen bình thường, thoạt nhìn thuần đen nhưng vẫn có hoa văn của báo đốm, chỉ là nhìn kỹ mới có thể thấy. Già Lâu là thuần một màu đen, giống như là màn đêm đen nhánh, không trộn lẫn một tia tạp chất.

... Giống như cậu thuần trắng.

Một đen một trắng nhìn chăm chú vào nhau, báo đen trầm giọng hỏi: "Sao lại ở chỗ này?"

"Tôi đi theo tiểu sư tử Ba Ân." Thiệu Dĩ Ninh giải thích: "Ba Ân hình như đi hướng này."

"Tôi sợ gặp nó gặp nguy hiểm."

Đôi mắt xanh thẳm của mèo con cực kỳ xinh đẹp, giống như không trung cùng biển rộng, cậu thử thăm dò, không quá xác định mà nói: "Cái kia, có thể cùng tôi tìm cậu ta không?"

"Tôi cảm thấy cậu ta sẽ ở phụ cận, hẳn là sẽ không chạy quá xa đi?"

Già Lâu không nói, hắn bỗng nhiên leo lên thân cây một lần nữa, nhìn dáng vẻ là đang muốn lợi dụng tầm nhìn trống trải từ chỗ cao để tìm sư tử con.

Thiệu Dĩ Ninh chờ dưới tàng cây, đợi trong chốc lát, cậu bắt đầu không chờ được, nhìn chằm chằm vỏ cây nóng lòng muốn thử --- cậu hiện tại là mèo a? Làm gì có mèo nào không trèo cây?

Vì thế, Thiệu Dĩ Ninh hầm hè xoa tay, tính hảo hảo phát huy thiên phú của mình.

Cậu đầu tiên là vặn vẹo mông, cái đuôi nhỏ dựng thành một đường thẳng tắp, cố định hai chân sau, rồi sau đó vươn móng vuốt nhỏ vừa trưởng thành, thử bám vào vỏ cây.

Một cái, hai cái, ba cái. Cậu đột nhiên phác một cái, chân sau thuận thế giẫm, đem toàn bộ thể trọng của mình treo trên thân cây.

Mèo con thành công!

Sau đó vươn chân trước bên trái, vươn chân trước bên phải, lại chân sau bên trái, lại chân sau bên phải...

Một hai ba bốn, hai hai ba bốn.

Đổi tư thế, lại lặp lại một lần.

Cứ như vậy, Thiệu Dĩ Ninh từng chút từng chút, gian nan bò lên trên thân cây, dừng ở một nơi cách báo đen khoảng nửa cánh tay.

Già Lâu phát hiện hành động của cậu, trong đôi mắt xanh lục hiện lên một tia kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới mèo con vậy mà có thể leo cây?

Trong đám mèo bự trên thảo nguyên, chỉ có báo đốm mới có thể leo cây, chúng sẽ kéo đồ ăn lên trên cây, đề phòng bị cướp đi.

Mà nhưng con mèo bự khác, cho dù là liệp báo, kỳ thật cũng sẽ không leo cây. Chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng ăn cơm trên mặt đất, phòng ngừa linh cẩu nhân lúc cháy nhà mà hôi của.

Ấu tể có thể leo cây...

Già Lâu càng thêm xác định suy đoán trong lòng mình. Ngay lúc này, Thiệu Dĩ Ninh đột nhiên trượt chân, thiếu chút nữa té ngã!

Báo đen tay mắt nhanh lẹ, xoay người nhanh chóng ngậm nhẹ sau cổ cậu, đem cậu thả xuống vị trí trước người mình.

Lông tóc ấm áp xù hết cả lên, Thiệu Dĩ Ninh nghĩ lại mà sợ: "Cảm... cảm ơn."

Không biết bản năng của thân thể mèo này có thể giúp cậu điều chỉnh tư thế hay không, rơi xuống đất sẽ không sao, nhưng Già Lâu đúng là lại cứu cậu một lần.

Ô, leo cây không đơn giản như vậy.

Làm một mèo con đúng, cậu quả nhiên còn con đường rất dài phải đi.

Báo đen không nói chuyện, ánh mắt chuyển sang hướng mặt đất ở nơi nào đó. Thiệu Dĩ Ninh nhìn qua theo, quả nhiên phát hiện có một thân ảnh màu nâu nhạt đang không ngừng đi về phía trước trong bụi cỏ, nhìn qua rất giống tiểu sư tử Ba Ân.

Cậu nháy mắt quên việc nói chuyện phiếm, nhưng cậu nhìn một lúc lâu cũng không xác định được kia có phải là Ba Ân hay không.

Quá xa, rất khó phân biệt.

Động vật màu nâu nhạt trên thảo nguyên có quá nhiều, tuy nơi này không có động vật họ mèo loại nhỏ, nhưng vẫn có hồ ly, có lửng, có chuột, đều có khả năng.

Thiệu Dĩ Ninh có chút chần chờ.

Già Lâu lại bắt đầu hành động.

Hắn không nói một lời, ngậm mèo con đi theo đường cũ, đặt cậu lên trên đám cỏ mềm mại, thấp giọng nói: "Trở về."

"Ta sẽ đi dẫn nó về."

Thiệu Dĩ Ninh vội vàng gọi hắn lại: "Từ từ!"

Báo đen dừng lại bước chân, hơi nghiêng đầu, đôi mắt lục chăm chú nhìn cậu.

Bị đôi mắt như vậy nhìn vào, khẩu khí Thiệu Dĩ Ninh không tự giác mà yếu đi: "Cái kia, chú ý an toàn."

Cậu không có mặt mũi nói muốn cùng đi --- lấy chân ngắn nhỏ của cậu bây giờ, đi cũng chỉ kéo chân sau mà thôi.

Mèo con nghiêm túc trịnh trọng dặn dò: "Tôi biết đây là địa bàn của anh, nhưng mà..." nhưng mà cẩn thận một chút vẫn luôn không sai đi?

Báo đen không nói chuyện.

Hắn cúi đầu, chop mũi chạm chạm cậu rồi xoay người nhảy vào rừng rậm.

Lần chạm này nhẹ đến mức như chưa từng phát sinh. Thiệu Dĩ Ninh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đi xa. Dưới ánh mặt trời, thân hình mạnh mẽ của hắn giống như mũi tên nhọn bay nhanh, không lâu sau đã hòa vào bóng đêm.

Mèo con ngồi xổm tại chỗ, phát ngốc --- hành động vừa rồi, là cách động vật họ mèo tỏ vẻ thân cận?

Đừng, đừng trách cậu nghĩ bậy, động vật cùng người không giống nhau. Mặc dù là báo đốm hay mèo con, gần miệng với nhau, không phải là thân thân (hôn) sao?

Bình tĩnh bình tĩnh, nhân gia chỉ là một con báo đốm, cậu cũng chỉ là một con mèo con. Dùng tư duy nhân loại đi phỏng đoán động vật là không đúng.

Cho nên, đó chỉ là thân cận thôi sao ha ha ha...

Một khi xác định như vậy, Thiệu Dĩ Ninh liền quét sạch mớ suy nghĩ lộn xộn, dọc theo đường cũ mà quay về lãnh địa sư tử. Cậu rời đi chưa lâu, Barkley còn đang bị lão bà răn dạy. Tiếng gầm gừ long trời lở đất, truyền ra thật xa. Hùng sư ủ rũ cụp đuôi, vài lần tìm cơ hội giảo biện cho mình, đều bị Mẫu Sư không chút lưu tình chấn áp, chỉ đành phải cúi cái đầu to, uể oải ỉu xìu rời xa bọn nhỏ.

Thiệu Dĩ Ninh trở về từ bên trái, bị Barkley liếc mắt một cái là phát hiện: Ân? Đang ở chỗ này? Có phải là hắn có thể...

Mèo con: Không tốt!

Cậu lập tức thay đổi phương hướng, chạy nhanh về hướng Mẫu Sư. Nhưng mà chân của tiểu miêu quá ngắn, còn chưa kịp xuất phát, đã bị sư tử đực dùng một móng vuốt đè lại, bị ngậm đi.

Barkley cảm thấy mỹ mãn, lần thứ hai dụ dỗ: "Nhãi con ngoan, tới, kêu một tiếng?"

Thiệu Dĩ Ninh:... Không, một lần liền thôi, hiện tại phải kêu meo meo meo, cũng quá thẹn, cậu thà chết cũng không kêu!

Cũng may, lúc này có một sư tử con khác chạy tới, kịp thời cứu vớt cậu: "A ba! Có thể chơi cùng con một lát không?"

Sư tử đực nhìn nhãi con nhà mình, lại nhìn mèo con dưới móng vuốt lớn, trong đầu kịch liệt giãy giụa. Thiệu Dĩ Ninh vội vàng lớn tiếng kêu Mẫu Sư: "Mẹ! Mẹ! Con ở chỗ này miêu!"

"Barkley!!!"

Mẫu Sư giết đến trong ba giây đồng hồ, giải cứu tiểu miêu nhãi con. Thiệu Dĩ Ninh sống sót sau tai nạn, uể oải tránh ở sau tảng đá, nỗ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Thật là đáng sợ, cậu hiện tại đã lý giải được cảm giác của mèo con đi đối diện với nhân loại.

Thì ra là được hoan nghênh quá cũng không tốt.

Thiệu Dĩ Ninh gian nan làm bản thân tàn hình, nhưng da lông màu trắng của cậu quá nổi bật, không bao lâu sau, một thanh âm nãi thanh nãi khí phát ra từ trên đỉnh đầu cậu, hỏi: "Tại sao cậu ở chỗ này nha?"

Thanh âm này có chút quen tai.

Mèo con vừa ngẩng đầu, tức khắc ngây ngẩn cả người. Bởi vì chủ nhân của thanh âm này là không ai khác ngoài tiểu sư tử Ba Ân.

Ba Ân đã trở lại? Vào thời điểm nào?

......

Mặt trời đã chuyển lên giữa bầu trời, giữa trưa nắng gắt nóng nực, nhóm sư tử cái bắt đầu đem sư tử con vào chỗ râm mát. Thiệu Dĩ Ninh đang cùng tiểu sư tử ghé vào cục đá, đang nói chuyện phiếm.

Hai ấu tể có màu lông tơ phong phú ở cạnh nhau, độ ấm trung hòa sự lạnh lẽo của khe đá. Không biết có phải là do thân cận quá với tiểu miêu nhãi con hay không, lỗ tai tiểu sư tử ửng đỏ, lời nói cũng ấp úng: "Cái kia, ta... ta chưa từng rời khỏi lãnh địa a."

Lúc trước không bắt được hồ ly lớn, hắn lại thử đi cào heo, sau đó lại bị heo mẹ rượt về. Hắn liền thành thành thật thật đợi một chỗ, nơi nào cũng không đi.

Cùng lắm là chơi cùng huynh đệ tỷ muội một lát, từ đầu đến cuối, hắn chưa từng rời khỏi mặt cỏ này.

Bắt con mồi đưa sư tử cái mình thích cái gì, vẫn nên chờ hắn lớn lên rồi nói sau. Hiện tại thân thể nhỏ bé của hắn, thật sự quá mệt mỏi.

Chính là, Thiệu Dĩ Ninh nhìn Ba Ân không giống như đang giả bộ.

Tuy nói hiện tại biến thành một con mèo, nhưng cũng không đến mức có vấn đề về thị lực. Động vật họ mèo chỉ bị mù màu một tí thôi, không đại biểu cậu không nhìn rõ tiểu sư tử.

Hơn nữa, Già Lâu còn đi tìm Ba Ân...

Tưởng tượng đến điểm này, Thiệu Dĩ Ninh lập tức ngồi không được. Cậu không nhịn xuống, dẫm lên đám cỏ đi tìm Barkley.

"... A ba!"

Gọi sư tử cái là mẹ rồi, tiếng a ba này cũng không gian nan như vậy. Tiểu miêu nhãi con nhảy nhót chủ động trở về, mắt mèo chuyển động quay tròn. Cậu ngây thơ chất phác ngã trước mặt sư tử đực, lộ ra cái bụng nhỏ trắng tuyết mềm mại, đệm thịt phấn nộn giơ ra, nhìn như trân châu mượt mà: "Con miêu ô cho ba nghe! Được không?"

Barkley sửng sốt:??? Đột nhiên có phúc lợi?

Ngay sau đó chính là cảm động: Tốt quá, quả nhiên tiểu miêu nhãi con là ngoan nhất!

Nhưng giây tiếp theo, Barkley nghe được điều hắn không muốn nghe lắm, mắt tròn của Thiệu Dĩ Ninh mở lớn, tràn ngập khẩn cầu nhìn hắn: "A ba, Già Lâu đại ca vừa đi vào bên trong rừng cây, rừng cây bên kia có gì? Có thể nói cho con không?

Cậu muốn biết liệu Già Lâu có gặp nguy hiểm không.

Chỉ là, cái tên Già Lâu vừa được nói ra, lông mao Barkley liền dựng lên: "Ha? Con nhìn thấy hắn? Thời điểm nào?"

Một con báo đen không ngoan ngoãn ở lại địa bàn của mình đi, tới lãnh địa sư tử làm cái gì?

Chẳng lẽ... giống như lần trước, hắn muốn trộm nhãi con?

Không thể, kiên quyết không thể!