Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 102: Khóc



Nhìn thấy hắn ngày ngày đều ở bên Mễ Lộ, trong lòng cô chợt hẫng đi một nhịp. Đây gọi là mất đi ròi mới biết hối hận có đúng không?

Sau vài tháng điều dưỡng thì cơ thể của cô cũng khá hơn, vết thương được bôi dược liệu quý nên vết sẹo cũng không có nhiều. Dù thế thì mười ngón tay vẫn để lại vài vết lõm vào do bị hình cụ kẹp vào.

Trước kia, cô luôn cảm thấy bản thân dù có bị sẹo thì cũng chẳng có vấn đề gì, chúng hệt như chiến tích công nhận sự cố gắng, nhưng lúc này thì Tiểu Hắc chỉ muốn dùng dao lóc tất cả những vết sẹo trên cơ thể đi. Lần đầu tiên cô cảm thấy nữ nhân da dẻ mịn màng thực sự đáng ngưỡng mộ, nếu là nam nhân thì đương nhiên cảm thấy cơ thể thế này thực sự mất hứng.

Tiểu Hắc ngồi ở trong đình viện nhỏ ở giữa hồ, nhìn chim bay trên trời, đàn cá bơi lội trong nước tự do tự tại, người cô ở đây nhưng linh hồn thì không, hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.

Những ngày gần đây hắn hầu như không có ở dinh thự, nếu có thì cũng sẽ có Mễ Lộ ở bên cạnh.

Mặt hồ yên ả đột nhiên có vài giọt nước rơi xuống, chính cả bản thân cô cũng nghĩ trời đang mưa cho đến khi cảm nhận được hai má ấm và ươn ướt, đưa tay lên sờ nhẹ.

Cô đang khóc ư?

Tiểu Hắc khó tin lau đi giọt nước mắt đang chảy dài, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Có lẽ cô biết lý do nhưng lại không dám thừa nhận.

Gần ba tháng, vết thương đã không có gì đáng ngại, những vết thương nhỏ thì đều đã lành, vết thương lớn thì kéo mài. Lúc này, Xích Diễm sau bao ngày không gặp lại tìm đến cô, nhìn thấy Tiểu Hắc đang tựa đầu vào cột đình ngủ quên, hắn bất giác mỉm cười.

Tam hoàng tử không vội đánh thức cô, hắn ngồi phía đối diện ngắm nhìn một hồi lâu.

Đang ngủ say nhưng trực giác mách bảo đang có người bên cạnh, cô mở mắt liền nhìn thấy hắn.

Cả hai bốn mắt chạm nhau, đột nhiên bầu không khí có chút ngượng ngùng, Xích Diễm là người lên tiếng trước, phá tan cục diện này.

" Nghe bác sĩ nói em đã đỡ hơn nhiều rồi".

" Ừm" - Tiểu Hắc chỉ đáp nhẹ một tiếng, cô cũng chẳng biết nên nói gì nữa, bàn tay chồng lên nhau có hơi lo lắng vân vê rồi lại nhìn thấy vết sẹo chói mắt, cô chột dạ thu về giấu sau lưng.

Ánh mắt của người đàn ông luôn đặt ở trên người cô, sao hắn có thể không nhận ra sự bất thường đó, dù là thế nhưng Xích Diễm cũng chẳng hề vạch trần, hắn chỉ nhẹ giọng mà nói:

" Nếu như đã khoẻ, thì tuần sau em hãy về Đế Quốc đi, ta đã sắp xếp tất cả rồi, đến khi đó chỉ cần âm thầm đi là được".

Hắn nói xong thì không nói gì nữa, cô thì im lặng cúi đầu, một lúc lâu sau cô chỉ cau lên nụ cười mỉa, chẳng biết là đang nghĩ ngợi điều gì, Tiểu Hắc nhìn xuống hồ nước, giọng nói mỉa mai:

" Xem ra tôi đã hết giá trị với điện hạ đây rồi nhỉ?".

Người đàn ông lặng người một hồi rồi đứng lên, trước khi rời đi hắn chỉ bỏ lại một câu:

" Ta đã truyền tin cho phía công tước, chỉ cần đến phía biên giới thì sẽ có người Đế Quốc đón em".

Cuộc trò chuyện chỉ dừng lại ở đó, cô không nói gì, còn hắn thì rời đi.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông ngày càng xa rồi biến mất, nước mắt lăn dài trên má của cô gái, cô không thể nào tự lừa dối bản thân được nữa rồi.

Cô yêu hắn.

Cô yêu cái tên xấu xa đó mất rồi.

Sao lại xảy ra điều vô lý này được cơ chứ? Cô không tin, không dám tin, nhưng thực sự lại rơi vào lưới tình của hắn.

Rõ ràng những hành động lỗ mãng của hắn khiến cho cô ghét bỏ, khiến cô khó chịu, khi hắn thả cô về Đế Quốc phải khiến cho cô vui mừng mới đúng.

Những đêm tiếp theo cô giam mình trong phòng, chỉ ra ngoài khi có người nài nỉ.

Có lẽ vì không muốn nhìn thấy hắn cùng tiểu thư thái sư vui vẻ trò chuyện và sự thật bản thân phải rời đi vào tuần sau.

Căn phòng của cô luôn tràn ngập ánh sáng mà lúc này đây nhuộm một màu u ám, ngay cả một tia nắng cũng không thể lọt vào, ngày hay đêm cũng không thể phân biệt được.

Vào đêm cuối trước khi rời đi, cô nhìn lại căn phòng lần cuối rồi lẳng lặng bước ra ngoài.