Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 109: Nũng (H)



Bất cứ đâu cũng vậy, vì một người không quyền thế mà xử tội một người gia thế hiển hách là điều dù có xảy ra thì cũng rất ít ỏi.

Con người mà, lợi lộc luôn được đặt lên hàng đầu. Dù Xích Diễm là người có tài nhưng hắn cũng chẳng thể nào đi ngược lại được đâu.

Cứ cho là hắn hận cô ta đến mức muốn dìm xuống địa ngục thì cũng sẽ bất lực trước thế lực ủng hộ cha cô ta mà thôi.

Nhốt lại ư? Hắn dám đấy, nhưng rất nhanh cũng phải thả cô ta ra mà thôi.

Dứt câu, trên đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười nhạt của người đàn ông, chẳng biết hắn đã đến bên cạnh lúc nào không hay, Mễ Lộ dù trong lòng sợ hãi nhưng lập luận của cô ta không hẳn là sai. Cô ta cố gắng trừng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt trấn an bản thân.

Xích Diễm giây trước còn cười thì giây sau liền lạnh như băng nhìn thẳng vào cô ta rồi nói:

" Tham ô ngân khố và kéo bè kéo cánh muốn mưu phản là trọng tội sẽ bị xử tử cả gia tộc, trùng hợp là cha cô cái gì cũng làm. Chúng ta thử đánh cược xem lão ta có cứu được cô hay không".

Người đàn ông nói xong liền rời đi chẳng thèm ngoảnh mặt lại, Mễ Lộ nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng thực sự bất an, không thèm chú ý đến hình tượng nữa mà vùng vẫy rồi gào to:

" Không, không được! Việc này không liên quan đến cha em. Mọi việc cứ nhằm vào em đi, đừng có lôi kéo kẻ không liên can vào việc này!!!".

Cô ta mặc kệ bản thân đang bị giữ lại mà chỉ muốn chạy đến chỗ hắn, Xích Diễm bước từng bước lên bậc thang, lười biếng mà nói:

" Việc hãm hại vợ ta đương nhiên do bản thân của cô, nhưng việc tham nhũng thì lại là việc của cha cô. Dù gì đi nữa thì ta cũng sẽ trừng phạt thích đáng với kẻ có tội".

" Không! Không được! Anh không thể đối với em thế được. Xích Diễm! Xích Diễm!!!".

Cánh cửa mật thất vừa đóng lại thì người đàn ông liền đến ghế dài ngồi xuống, thì ra căn phòng bên dưới với thư phòng của hắn liên thông với nhau.

Việc bắt người hắn âm thầm làm, vậy nên nếu như có kẻ điều tra được thì chắc chắn sẽ gây rắc rối, nhưng chẳng sao cả, hắn đã dự liệu tất cả rồi, dù bị phát hiện thì cũng chẳng thể nào nắm được thóp của hắn.

Bởi vì hắn là Xích Diễm.

Người đàn ông ngửa ra sau ghế, thở dài một hơi.

Một bàn tay lặng lẽ vươn ra chạm nhẹ lên vai khiến cho hắn bất giác giật mình một chút, ánh mắt mang theo chút lạnh trở nên dịu đi khi nhìn thấy hình bóng của cô gái mình yêu. Hắn đưa tay nắm nhẹ lấy bàn tay đang đặt ở trên vai mình rồi bắt đầu mềm mỏng mà nói:

" Dạo này nhiều việc quá, mệt thật. Nếu như đêm nay có người giúp cho cơ thể này được thoải mái thì hay quó~".

" Em tìm Lương Tri cho anh".

Xích Diễm nhíu nhẹ mày rồi tặc lưỡi, hắn nắm lấy cổ tay rồi kéo một cái thì cô gái đã ngồi trọn vào lòng hắn. Người đàn ông thân hình vạm vỡ lại đang nũng nịu với cô gái nhỏ:

" Anh cần tên đó làm gì?".

Tiểu Hắc nhìn hắn rồi thờ ơ mà đáp:

" Làm cho cơ thể thoải mái".

Người đàn ông đưa tay ra sau gáy cô rồi nhẹ nhàng luồng vào mái tóc mềm mại, hắn không nói gì mà ấn cô vào môi mình.

Tiểu Hắc cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, phối hợp đưa tay vòng sang cổ hắn rồi tiếp nhận nụ hôn rất vui vẻ.

Được một lúc lâu quấn quýt, người đàn ông bế cô lên rồi đi ra khỏi phòng, Tiểu Hắc ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn tựa như một con mèo nhỏ, áp tai vào lồng ngực vạm vỡ nghe nhịp tim của hắn đập vừa nhanh vừa mạnh.

Ban đêm trên hành lang dinh thự chỉ thấy bóng dáng người đàn ông đang bế cô gái, bước chân của hắn vững vàng, nằm trong lòng hắn thực sự yên tâm đến lạ thường.

Đối với một nô lệ sinh ra chẳng biết cha mình là ai như cô mà nói, mắt nhìn đối với đàn ông thực sự chẳng có mấy hảo cảm, nhưng lần đầu tiên trong đời cô lựa chọn trao hết tất cả những gì bản thân đang có cho người đàn ông này.

Ở trên chiếc giường rộng lớn có thể chứa được ba người, hai thân thể ấy vậy mà dính chặt lấy nhau không buông. Cô gái ngồi ở trên người hắn, chậm rãi cởi bỏ từng lớp quần áo ở trên cơ thể mình, cho đến khi từng đường cong dần hiện rõ.