Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 22: Có tội



Trong đại điện rộng lớn hoa lệ, bóng dáng có phần đơn độc đang đứng ở giữa nhận lấy sự chỉ trích của tất cả mọi người, phải chịu sự công kích thế nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

" Các vị ở đây muốn làm rõ mọi chuyện nhưng ít ra cũng nên nghe điện hạ nhà ta nói ra ý kiến của mình, dù gì đi nữa thì người bị thương là ngài ấy kia mà" - Lương Tri không phải vì lo lắng cho chủ mà nói thế, chẳng qua là không thể chịu nỗi cái thái độ đang hóng chuyện của hắn và ánh mắt như muốn giết người của công tước mà thôi.

Nghe thấy anh nói như thế, những người đang lên tiếng cũng điều chỉnh giọng nói:

" Vậy thì... tam hoàng tử, ngài nghĩ thế nào ạ?".

" Thế nào là thế nào?" - Hắn tỉnh bơ mà đáp.

Quý tộc kia có chút khựng lại khi nghe thấy hắn trả lời. Gì vậy? Nghe cứ như việc này chẳng hề nghiêm trọng vậy.

" Điện hạ, hộ vệ này có ý xấu muốn ám sát ngài, vậy nên phải xử lý cậu ta" - Quý tộc nào đó lại lên tiếng.

Người đàn ông chống tay lên cằm, bộ dạng có phần lười biếng nhìn người đang đứng ở giữa đại điện rồi thản nhiên mà nói:

" Ta đâu có bị ám sát".

"???".

Không khí trở nên im lặng, lại có người lên tiếng:

" Tam hoàng tử, nếu như không phải thì vết thương của ngài...".

" Là do ta tự làm đấy".

"???".

Tiểu Hắc đứng ở bên dưới hít vào một hơi sâu rồi chán chường thở ra, biểu cảm gương mặt hệt như đang muốn nói ' tên này điên không lối thoát'.

" Điện hạ, tự đâm mình là thế nào? Nếu như ngài không nói cụ thể thì sự việc này thực sự không dễ kết thúc đâu ạ".

" Đúng đấy, hay là do ngài nể mặt công tước cho nên mới bao che cho hộ vệ này?".

Người đàn ông cười mỉa rồi tiếp tục nói:

" Sự việc chính là, thanh đoản kiếm đó vốn dĩ là ta định tặng cho hộ vệ của công tước để tăng thêm độ thân mật, nhưng người ta chính trực lại không muốn nhận khi bản thân không có công lao. Vậy nên ta mới trao đổi chiêu thức tý ấy mà, làm gì căng?".

"???".

Bắt đầu thấy mệt mệt rồi đấy, hắn đang nói cái gì vậy?

" Chuyện này... nếu như thế thì hộ vệ đó bảo ngài đi chết đi là thế nào? Có nữ hầu làm chứng, ngài giải thích sao đây?".

Xích Diễm nhìn thẳng vào quý tộc rồi tỉnh bơ mà đáp:

" Nói thể để tăng độ kịch tính ấy mà".

"............." - Quý tộc.

"............." - Tiểu Hắc.

Đại điện lại rơi vào trầm tư, đến cạn lời rồi.

" Tam hoàng tử, ngài và công tước có mối quan hệ thân thiết, nhưng việc này không thể nào giải quyết cho qua loa được. Ngài tự làm bản thân bị thương, nếu như người hiểu biết thì đương nhiên sẽ tin tưởng nhưng kẻ không rõ trắng đen sẽ truyền tai nhau ngài bị gây sức ép" - Một giọng nói yêu kiều mang theo kiêu ngạo lên tiếng

" Công chúa, việc này người đừng nên xen vào thì tốt hơn...".

Bá tước chưa nói xong thì lại bị công chúa cắt ngang:

" Sao vậy? Bữa tiệc ra mắt bị phá nát, đương sự là ta đây một câu cũng không thể nói gì hay sao?".

Thấy không ai dám khinh thường, công chúa liền tiếp tục mà lên tiếng:

" Lý do mà tam điện hạ đưa ra mang tính chất bông đùa, chẳng có tính thuyết phục gì cả. Nếu không làm cho rõ thì đến công tước cũng bị vạ lây, tiếp đó cả Đế Quốc đang mang thiện chí cùng Công Quốc kết tình hữu nghị cũng không thể tránh khỏi việc này".

Công chúa nói xong, Tiểu Hắc càng tức giận mà bắn thẳng ánh mắt đầy sát khí về phía hắn.

Cũng vì sự tuỳ hứng của tên điên này làm cho mọi việc càng thêm phức tạp, nếu như liên luỵ đến công tước và chị Lưu Ly thì cô có chết cũng phải lôi tên khốn này xuống địa ngục.

Sự việc này không đơn thuần là tìm ra đúng sai nữa rồi, phải đưa ra một lời giải thích thoả đáng thì mới có thể chấm dứt.

Xích Diễm ngồi trên ghế, nhìn chăm chăm về phía cô rồi nhàn nhạt lên tiếng:

" Nếu như hộ vệ này thực sự ám sát ta và chẳng có ai đứng phía sau lên kế hoạch thì sao?".

Tiểu Hắc nhíu mày, hắn muốn gán cho cô tội danh này?

Nhưng dù như thế thì cô có thể làm được gì hắn cơ chứ? Nếu thực sự bị kết tội thì dù có giết được hắn, công tước vẫn sẽ bị liên luỵ.

" Theo luật của Đế Quốc thì nếu như có kẻ to gan dám ám sát hoàng thất, không nói nhiều, xử tử" - Công chúa lên tiếng.

Tiểu Hắc nắm tay thành quyền, cô biết rõ đúng sai trong chuyện này chẳng còn quan trọng nữa.