Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 27: Sủng phi



Kiến trúc ở Công Quốc khác xa so với Đế Quốc, dinh thự của Xích Diễm rộng lớn và chỉ có hai tầng, người hầu khá đông nhưng không đi riêng rẻ mà làm việc theo nhóm nhỏ khoảng năm người.

Đường đi vào đại điện trải một tấm thảm màu đỏ, hai bên trồng rất nhiều hoa cẩm tú cầu, Tiểu Hắc nhìn một lúc lâu người đàn ông thấy vậy liền nói:

" Nơi này không thích hợp để trồng hoa, ta phải chăm sóc vất vả lắm mới được thế này đấy, đẹp không?".

Cô không trả lời, hắn chỉ cười rồi tiếp tục đi vào trong, được một đoạn lại lên tiếng:

" Đã đến đây rồi, chi bằng... mặc trang phục của Công Quốc".

Tiểu Hắc nhìn hắn, rồi lại xem xét nữ hầu xung quanh.

Nam thì cởi trần mặc quần thụng, nữ thì đỡ hơn mặc áo không tay dài đến eo. Cô đang cải nam trang, mặc đồ dành cho nam thì phải cởi trần, mặc đồ dành cho nữ thì khác gì để lộ thân phận, hắn muốn cô mặc thế nào?

Cô nhìn hắn rồi nhíu mày, người đàn ông co rúm hai vai, đưa tay lên che miệng, dáng vẻ mãnh nam yếu đuối hai mắt long lanh khiến cho Tiểu Hắc chỉ muốn chạy xuống tầng hầm khi nãy nhặt bừa một thanh kiếm rồi đâm hắn vài nhát.

Lương Tri ngửa mặt lên trời thở dài, đã về đến Công Quốc rồi nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi khí hậu của Đế Quốc, vương phi xin hãy tha thứ cho sự vô năng này của thần vì không bảo vệ được tam hoàng tử chu toàn.

Vào phía trong đại điện, Tiểu Hắc đã lường trước được một hoàng tử như hắn thì sẽ có nhiều sủng phi nhưng không ngờ tới lại đông thế này, doạ cô sợ hãi lui về sau không dám đi tiếp.

Đi tiếp làm sao được?

Sắc mặt cô vô cùng khó coi, chỉ sợ tiến thêm một bước thì sẽ bị nhai đầu mất.

Bên trong đại điện 9 con báo hoa mai mỗi con nằm ở một góc thoải mái mà ngủ, ngửi thấy mùi của người lạ liền nhanh chóng ngẩng đầu lên quan sát, ánh mắt khoá chặt lên dáng vẻ nhỏ bé của kẻ lạ mặt.

Có khoảng 3 con đứng dậy rồi chậm rãi bước về phía bọn họ, Tiểu Hắc chưa từng nhìn thấy mãnh thú ngoài đời, cùng lắm chỉ là tên vô lại đang đứng trước mặt, vậy nên trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng mãi không thôi.

Mỗi con ước chừng dài gần hai mét, chỉ cần một trong chín con lao vào thì đủ khiến cho cô tắt thở rồi.

Tiểu Hắc chậm rãi lui về sau chứ không dám xoay người bỏ chạy vì sợ kích thích bản năng săn mồi của chúng, Xích Diễm xoay đầu đã thấy cô đứng cách hắn một khoảng khá xa, và vẫn đang có dấu hiệu gia tăng khoảng cách.

Nhìn đàn báo đang tiến gần, hắn chợt hiểu ra gì đó, nhanh chóng đi đến bế lấy cô.

" Ách!" - Tiểu Hắc hít vào một hơi, muốn bảo hắn mau thả mình xuống nhưng nhìn phía trước thấy đám 'sủng phi' kia vẫn đang nhìn chăm chăm vào mình thì nuốt luôn những lời sắp nói vào bụng.

" Không nghĩ đến Đế Quốc sẽ đem về một chiến lợi phẩm cho nên không nhốt chúng nó lại" - Người nào đó lên tiếng.

" Ai là chiến lợi phẩm hả?" - Cô cắn răng nghiến lợi mà lên tiếng.

" Em chớ có vùng vẫy, nếu không đám này tưởng ta đang lấy mồi cho chúng thì đừng có trách ta".

" Tam điện hạ, đừng quên trước khi đến ngài đã nói sẽ không để cho tôi mất miếng thịt nào" - Tiểu Hắc cứng đờ không dám cử động, dù vậy nhưng vẫn tức giận mà nói.

" Ta đúng là có nói, nhưng đó là khi em chịu phối hợp".

Cô cắn răng nghiến lợi, không dám lên tiếng nữa, cũng chẳng vùng vẫy, ngoan ngoãn để hắn bế đi.

Xích Diễm đảo mắt nhìn Lương Tri, chỉ thấy anh không đi theo nữa, đứng yên thở dài rồi cúi mặt.

Vương phi ơi, có lẽ huyết mạch của người đến đời của tam điện hạ thì không còn nữa. Ngài ấy đến Đế Quốc vài ngày thì chuyển sang thích đàn ông mất rồi.

Người đàn ông bế cô vào căn phòng lớn, trong suốt quá trình đó những sủng phi của hắn vẫn tò mò đi phía sau, Tiểu Hắc xanh mặt bấu chặt vào vai hắn, có lẽ vì sợ tên này nổi máu điên rồi ném cô xuống giữa đường, đợi đến khi hắn vào phòng đóng cửa và không cho những con mèo lớn đó vào thì cô mới thở phào rồi phóng xuống đất.

Người đàn ông nhìn bàn tay trống không vài giây rồi bĩu môi:

" Trở mặt nhanh thật".

Cách một cánh cửa, cô có thể nghe thấy bên ngoài đang có 'người' cào cửa, không nghĩ ngợi nhiều liền nhanh chóng khoá trái.