Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 37: Gào thét



Tiểu Hắc đứng ở một góc đã gần như mất lý trí nhưng khi nghe thấy Mễ Lộ nói tiếp lại càng điên tiết:

" Tam hoàng tử, hay là... hay là ngài cho tôi mượn áo choàng chẳng hạn, nếu như những con báo này ngửi được mùi của chủ nhân thì cũng sẽ đỡ làm tôi sợ...".

" Không cần đâu, như ta đã nói, chúng sẽ không tuỳ tiện cắn người. Lưu hương làm gì chứ, trò trẻ con đó còn ai làm nữa".

Ngài chứ còn ai?!!! - Lương Tri đứng bên cạnh suýt thì nói ra những lời trong lòng, anh hắng giọng cảm thấy bản thân quá là chuyên nghiệp. Nhưng cô gái đang đứng ở một góc khi nghe thấy thì không được như vậy, gương mặt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt run rẩy liên hồi.

Tiểu Hắc hít sâu, ánh mắt phát ra tia lửa hận.

" Sao cảm thấy ớn lạnh trong người vậy?" - Người đàn ông nhíu mày rồi lẩm nhẩm.

" Chắc ngài bệnh rồi, hay là vào nghỉ ngơi đi ạ, tôi không làm phiền nữa...".

" Vậy thì ta vào đây, Lương Tri giúp ta tiễn khách" - Còn chưa nói xong thì người đàn ông đã chen lời.

Gương mặt Mễ Lộ có chút hụt hẫng, có lẽ vì tưởng ít nhiều hắn cũng sẽ giữ khách lại dùng trà, đúng là đối với những người đàn ông khác thì họ sẽ làm như thế, nhưng Xích Diễm đâu quan tâm đến cái nhìn của người khác dành cho mình, chuyện không thích hắn tuyệt đối không ép bản thân phải làm.

Người đàn ông dứt khoát xoay người rời khỏi, tiểu thư nhà thái sư dù muốn mở miệng để giữ hắn cũng chẳng có lý do để làm như thế, lại thêm Lương Tri đứng bên cạnh hối thúc, chỉ đành ngậm ngùi trở về.

Xích Diễm xoa xoa đầu con báo bên cạnh, vui vẻ mà nói:

" Lưu hương gì chứ, đúng thật là".

Tầm mắt của hắn nhìn lên liền thấy được cô gái đang ở trước mặt, chẳng hề chột dạ, còn vui vẻ mà cười tít mắt, dang rộng vòng tay:

" Em nhớ ta rồi phớ hơm~".

Tiểu Hắc nghe xong câu nói thì lý trí mất sạch, rút thanh kiếm ngắn giắt bên hông rồi lao đến muốn xiên hắn. Người đàn ông che miệng, ánh mắt lấp lánh sáng ngời nhìn chăm chăm vào cô gái, Tiểu Hắc giơ thanh kiếm lên muốn hạ xuống thì cổ tay bị bắt lấy, tam hoàng tử vòng cánh tay rắn rỏi quanh eo thon rồi ôm cô vào lòng.

Thanh kiếm giơ lên nhưng không tài nào hạ xuống được, bị hắn nắm lấy, Tiểu Hắc dùng lực muốn đâm xuống nhưng mãi không thể di chuyển. Đầu của cô đập vào khuôn ngực lớn của hắn, người đàn ông hơi cúi người tỳ cằm vào đầu cô rồi cọ qua cọ lại khiến cho mái tóc mềm mại đó rối hệt như tổ quạ.

Xích Diễm thở ra đầy thoả mãn rồi lên tiếng:

" Chỉ mới đi có một chút mà đã nhớ~ đến mức sà vào lòng ta rồi sao?".

Lương Tri sau khi tiễn vị khách kia đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng đó, dù nhìn thế nào cũng không giống đang yêu thương như hắn nói, anh phát chán mà nói:

" Điện hạ, ngài hãy nhìn nhận sự thật đi ạ, nhìn thế nào thì cũng thấy cậu ta muốn giết ngài".

" Đây là cách thể hiện tình yêu của Đế Quốc đấy, người không được yêu thích như ngươi không có hiểu được đâu~".

" À vâng, là do tôi không hiểu".

" Vậy thì câm miệng".

" Vâng" - Lương Tri cúi đầu chào rồi xoay người rời đi, âm thầm rút cái khăn tay đưa lên lau nước mắt.

Điện hạ ngài ấy thực sự không thích con gái, vương phi ơi, hãy tha lỗi cho thần vì tội vô năng.

Xích Diễm dùng ngón trỏ và ngón cái cầm mũi kiếm, chỉ trong giây lát đã nhanh chóng lấy nó ra khỏi tay của cô, Tiểu Hắc trơ mắt nhìn vũ khí của bản thân bị ném xuống hồ nước gần đó không thương tiếc thì lại càng thêm tức giận, cô không thể nào nén được những cảm xúc trong lòng được nữa, gào lên như bị điên:

" Xích Diễm, ngươi bị điên à!!!".

Người đàn ông nhấc bổng cô lên rồi ôm vào trong lòng, chôn đầu vào chiếc cổ tinh tế cọ qua cọ lại hít lấy hít để với gương mặt đầy thoả mãn, điều này khiến cho cô gái rùng mình, co rúm người cố sức đẩy hắn ra.

" Khốn nạn, cút đi! Ngươi dám gạt ta, rõ ràng là những con báo sẽ không tấn công nếu như ngươi không cho phép!!!".

Người đàn ông nghe như không nghe, hôn chùn chụt vào chiếc má trắng mịn, vô cùng tận hưởng cái cảm giác thoải mái này. Tiểu Hắc uất nghẹn cúi đầu cắn thật mạnh vào vai hắn mãi không buông.

Chỉ vài giây sau liền cảm thấy có gì đó chọc chọc vào mông mình, bên tai kèm theo tiếng thở dốc đầy biến thái của người đàn ông.