Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 46: Chán ghét



Lương Tri sau khi tiễn người rời khỏi thì đi vào trong, chỉ thấy Xích Diễm ngồi ở đại điện không vui thở dài:

" Lần sau nếu như cô ta có đến thì cứ bảo ta không có ở đây. Thật là, sao không đi đeo bám hai người anh trai kia của ta mà cứ bám dính không chịu buông như thế? Chậc, đúng là quá ưu tú cũng không phải là điều tốt mà".

".........." - Lương Tri hít vào một hơi rồi lãng sang chuyện khác:

" Điện hạ, tôi cho người đem thức ăn lên nhé".

Người đàn ông xua xua tay ý bảo hãy làm đi, anh cúi đầu chào rồi lui ra bên ngoài.

Lúc đó, Tiểu Hắc đang đứng nép vào góc tường tay nắm chặt thành đấm, cố khích lệ bản thân.

- Mày làm được mà, chỉ cần làm tốt thì chắc chắn hắn sẽ chán ghét ngay thôi. Đừng có lo lắng, hơi ghê tởm chút xíu thôi, sẽ rất nhanh được thảnh thơi thôi.

Lúc dùng bữa, sau một hồi đấu tranh nội tâm gay gắt thì cô quyết định bỏ một miếng thịt nướng vào đĩa của hắn, Xích Diễm hơi nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn miếng thịt rồi lại chậm rãi nhìn sang cô, nhỏ giọng:

" Em không thích món này à?".

Tiểu Hắc vốn không giỏi nói dối, cắm cúi ăn rồi đáp:

" Ngon mới cho đấy".

Người đàn ông nhìn chăm chăm vào cô với vẻ mặt khó hiểu nhưng rất nhanh cũng cùng dùng bữa.

Điều này khiến cho Tiểu Hắc có phần vui sướng, nếu là như bình thường thì hắn sẽ giãy nãy đòi cô đút cho mình thì mới chịu ăn, nhưng bây giờ lại không nói gì, có vẻ như kế hoạch đang đi đúng hướng.

Cô lại gắp thêm cho hắn một miếng cá:

" Ăn đi, bổ não".

"...........".

Bữa ăn đó cực kỳ thanh tĩnh, khác xa với thường ngày, sau khi dùng bữa xong thì hắn liền đến sân tập, cầm thanh đao trên tay, Xích Diễm vung vài đường rất có lực, đang chuẩn bị tư thế để múa thì cô gái nhỏ từ bên ngoài sân lao vào trên tay cầm theo một cái khăn rồi tiến đến sốt sắn:

" Mồ... mồ hôi nhiều thế này chắc là mệt lắm phải không".

Tiểu Hắc ấn cái khăn vào mặt hắn khiến cho Lương Tri đang đứng đó không xa nhìn mà xanh cả mặt.

" Trời ơi, cậu làm cái gì vậy hả?!!!".

" Lau mặt" - Tiểu Hắc tỉnh bơ mà đáp.

" Lau kiểu đó thì còn gì là mặt nữa, điện hạ ngoài nhan sắc ra thì chẳng còn gì đâu, nhẹ chút đi!!!".

Cô đâu có cố ý đâu chứ? Ân cần chăm sóc thế này đã là quá giới hạn lắm rồi nha. Bình thường nếu làm với công tước phu nhân hoặc là tiểu thư nhỏ thì Tiểu Hắc sẽ dịu dàng vô cùng, nhưng đối với cái tên này thì cô nhẹ không nỗi.

Xích Diễm đứng yên như khúc gỗ, để cho cô lau mặt mình, từ nãy đến giờ hẵn vẫn chẳng nói được câu nào.

Sau khi luyện tập xong thì Tiểu Hắc lại nhiệt tình đưa nước đến, hắn nhận lấy, uống trong im lặng.

Quả nhiên đang đi đúng hướng, gương mặt của hắn chẳng còn tý cảm xúc nào, bình thường sẽ nói những câu vô lại nhưng bây giờ câm như hến, cô gái nhỏ tính tình ngay thẳng khó lòng mà giấu được biểu cảm trong lòng, khuôn miệng câu lên khiến cho hắn nhìn mãi không thôi.

Lương Tri cảm thấy bản thân dù có ở lại đó cũng chẳng giúp ích được gì mà còn khiến cho năng lượng cạn kiệt, xoay người rời đi.

Đứng ở đây thế này thì chẳng thà anh đi tra khảo phạm nhân, kiểm tra dinh thự còn tốt hơn.

Xích Diễm tập luyện được 1 canh giờ thì ngừng lại, Tiểu Hắc đứng ở đó không xa chạy đến rồi cố nhớ lại cái dáng vẻ của Mễ Lộ khi nãy, vòng ra phía sau rồi ôm lấy hắn, động tác máy móc cứng nhắc:

" Có... có mệt không? Ôm ôm cho khoẻ nha".

Nhìn từ xa, cô và hắn chẳng khác nào... một đứa nhóc tý hon đang ôm con gấu xám to lớn. Xích Diễm đứng yên bất động, Tiểu Hắc ôm từ phía sau cho nên không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng với suy đoán của mình thì cô cảm thấy giờ đây hắn đang rất bực dọc.

Cô đợi mãi nhưng không thấy hắn hất mình té xuống đất như lúc nãy đã làm với Mễ Lộ, hơi nghiêng nghiêng đầu nghi hoặc.

Chẳng lẽ là do quá sốc cho nên hoá đá luôn rồi?

Cũng đúng, bình thường cô đâu có làm thế này, ngoài mắng chửi thì chỉ tìm cơ hội mà gây thương tích cho hắn thôi, chắc là đang sợ lắm, không biết phải đối phó thế nào.

Có khi nào đang muốn tìm cách đưa cô về Đế Quốc không?

Chắc chắn là thế rồi, sắp được về nhà rồi~