Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 62: Sởn gai ốc



Cô gái nhỏ nắm chặt tay cố nén giận, hãy thông cảm cho kẻ bị bệnh không hề nhẹ.

'' Điện hạ muốn chết trên giường như vậy thì tôi cũng không ngại giúp đỡ đâu''.

Dường như hắn cũng không ngờ cô sẽ nói như thế, gương mặt thoáng chút ngạc nhiên sau đó liền hỏi lại:

'' Em thật lòng muốn giúp ta sao?''.

'' Tất nhiên, nếu ngài muốn thì tôi không ngại xốc ngược rồi trói ngài vào xà nhà, sau đó rải cỏ mèo lên, để cho những sủng phi quấn ngài đến chết''.

'' Nhưng mò ta muốn em quấn cơ~'' - Người đàn ông lắc lư cơ thể qua lại, cố gắng bộc lộ độ dễ thương để cho cô xiêu lòng nhưng càng khiến cho Tiểu Hắc điên hơn.

Bình tĩnh đi tôi ơi, dù hắn có thực sự muốn chết thì mình cũng không được chém hắn, hành thích hoàng tộc là trọng tội.

'' Tam điện hạ thật biết cách nói đùa, tôi chợt nhớ ra có việc, xin phép'' - Cô cúi chào rồi xoay người đi vào trong.

Xích Diễm không đuổi theo, hắn nhìn cô rồi lại nhìn sang Lương Tri ném bừa cho anh một thanh kiếm rồi nhạt giọng:

'' Ta đang cần bao cát, vào sân''.

''???'' - Anh thở dài rồi hỏi:

'' Điện hạ sao lại để cho con tin thảnh thơi như thế, đáng lý phải để cậu ta ở bên cạnh tiện bề trông nom, hay là nhốt vào ngục nhé?''.

Người đàn ông lao đến vung một đường kiếm mạnh mẽ đầy dứt khoát khiến cho anh dù có đỡ được cũng bị lực đạo làm ê ẩm, hắn cười rồi đáp lại:

'' Nhiều lúc muốn nhốt lại để không có kẻ nào nhìn thấy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không ổn''.

'' Ngài nói gì khó hiểu thế?''.

'' Ngươi không cần phải hiểu đâu''.

'' Vâng''.

Tiểu Hắc ngồi trên bệ cửa sổ buồn bã nhìn ra bên ngoài, công chúa đột nhiên không khoẻ trong người rồi về mất, cô ấy vẫn chưa nói cho cô biết hôm nào sẽ gặp lại. Có nên đến dinh thự công chúa hỏi thăm không?

Chắc là ngày mai nên đến đó.

Quyết định xong xuôi cô đi xuống đại điện, tình cờ bắt gặp Khả Diệu đang nằm ngửa bụng thoải mái cọ lưng xuống nền đất, vậy nên cô tốt bụng đến chơi với nó một lúc.

Con báo rất thích thú để cho cô xoa xoa cằm mình, có vẻ như nó biết cô không thích bị đè cho nên không làm thế nữa, Tiểu Hắc thỉnh thoảng sẽ khen nó vài câu, dường như nó thích lắm, phe phẩy chiếc đuôi dài.

Khi tam hoàng tử luyện tập xong đi vào thì cô đã ngủ mất, Khả Diệu nằm ở bên cạnh ngăn cản không cho những con báo khác đến gần, dùng thân thể to lớn làm gối kê đầu cho cô.

Xích Diễm tiến đến vuốt ve đầu nó rồi nhỏ giọng:

'' Thân thiết quá nhỉ?''.

Tiểu Hắc không biết bản thân đã ngủ quên lúc nào, chỉ biết khi tỉnh lại một gương mặt điển trai mang theo chút láu cá hiện ra trước mắt, cô mơ mơ màng màng rồi trừng to hai mắt, bật dậy thật nhanh rồi thét lên một tiếng đầy chói tai:

'' Á!!!!!''.

Tiếng la lớn đó doạ cho con báo đang làm gối kê đầu giật mình ngồi dậy.

Người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế ngồi chống tay lên cằm rồi cười nhẹ:

'' Ta có làm gì em đâu, sao lại hốt hoảng như thể gặp ma vậy? Tủn thưn lúm lun ó nho~''.

Tiểu Hắc sởn gai ốc, dù chưa rửa mặt để bản thân tỉnh táo thì cũng bay mất sạch cơn buồn ngủ.

Xích Diễm lấy quả ngo trên bàn tung lên rồi há miệng đớp lấy vừa nhai vừa lên tiếng:

'' Ta chỉ là canh chừng cho em ngủ thôi mà''.

Ở với cái tên này 2 năm chắc cô sẽ mắc thêm vài căn bệnh nan y mất.

Tiểu Hắc trừng mắt, không nói gì xoay người rời đi, bỏ lại người đàn ông đang ngồi đó thở dài. Hắn nhìn sủng phi đang nằm trên sàn đưa tay sờ vào những hoa văn trên người nó rồi nói:

'' Lại bị giận nữa rồi~''.

Một ngày nữa lại kết thúc, cô gái nhỏ ở trong phòng ngủ riêng cẩn thận kiểm tra từng cánh cửa để không ai có thể đi vào, nằm ở trên giường nhìn trần nhà đẹp mắt cũng khiến tâm trạng tốt lên đôi chút.

Vì buổi trưa ngủ được một giấc cho nên bây giờ cô phải cố gắng lắm mới có thể ngủ lại.

Sáng hôm sau, Tiểu Hắc dậy từ sớm liền ra sân tập luyện, nhìn thấy Lương Tri từ xa cô không nhịn được mà lên tiếng:

'' Anh ơi''.

Gương mặt của Lương Tri sượng trân, dường như nghe thấy nhưng lại giả điếc xoay người chạy trốn.

Tiểu Hắc muốn nhờ anh dạy một vài chiêu thức nên cũng đuổi theo phía sau.

Cảm thấy anh không hợp tác, cô lớn giọng:

'' Giúp tôi luyện tập với, anh ơi''.