Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 75: Chối bỏ



Người đàn ông che đi khuôn miệng, chỉ để lộ đôi mắt buồn bã vì bị vũ nhục rồi nói tiếp:

'' Kết quả bác sĩ còn chưa đến thì em đã chiếm xong cái thân thể này gòi!!!''.

Tiểu Hắc lần đầu tiên gặp trường hợp ăn vạ thế này cho nên trong lòng khó tránh khỏi hoang mang, dù vậy cô cũng cố gắng bình tĩnh rồi lên tiếng:

'' Tại sao anh không đẩy tôi ra, với sức lực của anh thì đủ sức...''.

'' Em nghĩ ta không muốn sao? Ta đã cố gắng rồi nhưng lúc đó không biết tại sao em lại khoẻ đến mức đè ta xuống giường. Ta... ta hum coá cử động được, em ép ta xuống rồi sàm sỡ ta, hiu hiu...''.

'' Vậy thì tại sao không kêu người vào tách tôi ra, hoặc đánh ngất tôi?'',

'' Em là khách ta mời từ Đế Quốc đến, nếu em chịu tổn thương thì ta xót~ lớm. Vậy nên ta chỉ đành cắn răng mà cam chịu...''.

'' Nếu đã là cam chịu thì... ráng mà cam chịu đến cùng đi, tôi không chịu trách nhiệm''.

Có vẻ như không ngờ cô sẽ đáp như thế, Xích Diễm hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền lấy lại mạch cảm xúc rồi tiếp tục diễn:

'' Em... em chiếm được thân xác này rồi nên muốn quất ngựa truy phong?''.

''........ ừm, coi như là do anh xui xẻo''.

Lần nào phản kháng thì hắn cũng có cớ để bắt bẻ, thôi thì cô nhận lỗi về phía mình luôn, khỏi mất công hắn bịa lý do.

Cái nét diễn và giọng nói sởn da gà đó cho thấy hắn đâu có chịu uỷ khuất đến mức cần người khác có trách nhiệm với mình?

Tiểu Hắc nhớ rõ hôm qua đúng là cô đè hắn xuống, nhưng cũng là do thuốc thôi, nếu như không phải bị hạ dược thì cô còn lâu mới động đến cái móng heo nhà hắn.

Người đàn ông lúc này giãn cơ thể ra, không còn khúm núm như đang bị người ta tổn thương nữa, hắn chống tay lên cằm rồi tà mị nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch rồi nhẹ nhàng nói:

'' Nhưng hôm qua ta thấy hết của em rồi, còn chạm vào nơi mà em chưa từng chạm tới... ta nên có trách nhiệm cho ra dáng đàn ông~''.

'' Thôi khỏi, tôi đây thấp cổ bé họng không nhận nỗi ân điwac cao lớn này của tam điện hạ''.

Người đàn ông phì cười:

'' Sao càng ngày lại càng giỏi miệng thế?''.

Hắn tiến sát đến nhìn cô, Tiểu Hắc nhíu mày xoay đầu đi nơi khác thì người đàn ông liền nói thêm:

'' Hôm qua em hôn ta điêu luyện lắm, suýt thì bắn ra luôn~''.

Tiểu Hắc vơ lấy cái gối tròn ở gần đó rồi ném thẳng vào mặt hắn, nhân lúc đó liền đứng dậy tiện tay cầm lên áo choàng ở trên ghế khoác lên cơ thể trần truồng rồi chạy ra khỏi phòng.

Xích Điêm không hề có ý đuổi theo, gục mặt vào cái gối rồi lại diễn:

'' Huhu, chong xạch của ta...''.

Tiểu Hắc đóng cửa lại thì lỗ tai mới được nhẹ nhõm, cô thầm mắng rồi chạy về phòng.

Sau khi thay quần áo và đấu tranh nội tâm cả buổi thì cô mới có đủ dũng khí mà đi ra khỏi phòng, Tiểu Hắc mặc quần áo kín đáo cho nên những dấu hôn cho thấy đêm qua điên cuồng thế nào đã bị che giấu.

Nhưng hắn thì không.

Nửa thân trên của Xích Diễm trần trụi để lộ dấu răng và dấu hôn rải rác, ở trên cổ là nhiều nhất. Hắn dường như cũng không có ý muốn che, khoái chí đi khắp nơi.

Nghe đâu tam hoàng tử hôm đó đã đi đến dinh phự của hoàng muội, chẳng biết đã nói những gì mà đến tận khuya mới về.

Người ở phủ công chúa cho hay cô ấy lúc nhìn thấy anh trai đến thì khóc nấc lên, còn gào thét náo động:

'' Huynh đã làm gì, huynh sao có thể làm như thế, lợi dụng lúc người khác gặp khó mà... mà...''.

Xích Diễm xoa xoa da mặt căng bóng rồi đáp:

'' Muội làm chuyện xấu ta sẽ trừng phạt, nhưng mà ta là người thưởng phạt phân minh, hoàng muội giúp ta chuyện lớn như thế thì ta phải đối đãi tận tình''.

Nói xong liền lệnh cho người hầu đem vài rương châu báu vào trong, chỉ nghe thấy thập tam công chúa nức nở:

'' Muội không cần, muội chỉ muốn Tiểu Hắc thôi''.

'' Kệ muội''.

Từ đó cả hai anh em kết thành thù chỉ vì một nam hộ vệ từ Đế Quốc. Chính vì thế mà lan truyền ra những tin đồn rằng Tiểu Hắc sử dụng tà thuật cho nên mới khiến cho hai huynh muội đang thâm tình trở mặt.

Cô lúc đó còn đang nghĩ cách làm sao có thể khiến cho Lương tri dạy kiếm thuật cho mình thì tin đồn đã truyền đến tai hoàng đế Công Quốc.

Tin đồn sao lại lan truyền rộng?

Vì có người không muốn dập chứ còn sao nữa...

500 like ngày mai ra chap~