Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 77: Đến gặp



Tiểu Hắc ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt cô kiên định không có lấy một chuat dao động, dường như đã thông suốt.

'' Đây là con đường mà tôi đã chọn, dù có khó khăn thì tôi vẫn sẽ bước tiếp''.

Xích Diễm nhìn cô:

'' Vậy thì luyện tập cho tốt''.

Cứ nghĩ là hắn sẽ phá bĩnh hay làm những việc khiến cho cô mất tập trung, nhưng những khi cô luyện tập thì không thấy hắn đâu, cứ như là bốc hơi khỏi thế giới, dạo này Lương Tri cũng không trốn cô như mọi khi, có vài hôm anh còn hướng dẫn cô luyện tập vì thế mà kỹ năng của Tiểu Hắc cải thiện rất nhiều.

Theo như lời của Xích Diễm thì lễ hội sắp được tổ chức, nhưng khi cô hỏi thì phải hơn ba tháng sau.

Hôm nay lại là một ngày luyện tập vất vả, từ khi bị hạ thuốc đến bây giờ đã hơn 10 ngày, tập luyện cường độ cao dưới sự chỉ dẫn của Lương Tri khiến cho cô tiến bộ nhưng cũng kiệt quệ đi nhiều.

Hằng đêm Tiểu Hắc đều ngủ say như chết mà không hề biết rằng có người luôn ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt hơi tiều tuỵ của mình và lo lắng đắp lại chăn mỗi khi bị cô đá ra.

Sáng hôm sau lại tập luyện như thường, nhưng có sự khác biệt nho nhỏ.

Tiểu Hắc tập vung kiếm thì một nữ hầu đi đến nhỏ giọng:

'' Thập tam công chúa đến, nói có chuyện cần phải nói với cậu''.

Tiểu Hắc ngưng động tác, trên gương mặt thoáng chút lo lắng, lúc cô chưa đưa ra được quyết định thì một giọng nói từ phía sau vang lên:

" Nếu không muốn thì không cần phải gặp".

Xích Diễm chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện, trên tay cầm một phong thư, hắn đảo mắt nhìn nữ hầu một chút rồi lại nhìn cô:

" Con bé đó nó làm ra những việc như thế, bây giờ còn đến muốn gặp em, nếu như em khó chịu thì không cần tự ép bản thân".

Tiểu Hắc thở dài đôi chút rồi đặt thanh kiếm lên bàn:

" Tôi quả thực vẫn chưa muốn gặp cô ấy vào lúc này".

Tam hoàng tử nhìn về phía người hầu, cô ấy biết ý lui ra rồi thông báo lại, nhìn thấy cô chán nản hắn cũng không vui cho lắm, chìa bức thư cầm trong tay ra trước mặt cô rồi vui vẻ nói:

" Ta có việc nên gửi thư cho Ba Lạc Bá Tư, hắn đã hồi âm, phu nhân của hắn sẵn tiện cũng gửi cho em một lá thư đây".

Tiểu Hắc nghe thấy có chút phấn khích định đưa tay lấy nhưng chỉ một giây sau liền khựng lại rồi dè chừng nhìn hắn, Xích Diễm nghiêng nghiêng đầu rồi bĩu môi:

" Gì thế? Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ta chỉ là đưa thư thui mò, thực sự không có giở trò gì đâu, iêm đừng có nghi ngờ, tủn thưn lớm~".

Lúc hắn nghiêm túc thì cô bất an, lúc hắn ưỡn ẹo thì cô sởn gai ốc, tên này đúng là kiếp nạn của cô.

Tiểu Hắc đưa tay nhận lấy bức thư nhưng vẫn không rời mắt khỏi hắn dù chỉ là một giây khiến cho người đàn ông tủi thân che đi gương mặt đau lòng, con dấu của nhà công tước... hắn không lừa cô.

Thấy bản thân đã nghi oan, cô liếm liêm môi rồi nhỏ giọng:

" Xin lỗi... nhưng mà ai bảo thường ngày điện hạ đây... không bình thường".

" Em vu oan cho ta xong bây giờ còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu ta? Hời đất cơi, làm như thế thì lần sau ta làm sao dám giao thư cho em nữa?!".

" Vậy thì tôi sẽ nhờ Lương Tri ạ, cảm ơn" - Cô nói xong liền cúi đầu chào rồi xoay lưng rồi đi để lại người đàn ông vẫn còn đang nổi hứng muốn diễn xuất đứng chôn chân tại chỗ.

Nhìn thấy cô vui vẻ, Xích Diễm cũng bất giác cười theo, nhưng rất nhanh liền thở dài rồi nâng cao giọng:

" Đúng là vô~ tâm".

Những chuỗi ngày tiếp theo đó liên tục lặp lại, cô luyện tập dưới sự chỉ dẫn của Lương Tri, hắn và anh thỉnh thoảng sẽ cùng đấu kiếm còn cô đứng ở bên ngoài nhìn mà học hỏi.

Dù không nói nhưng cô biết hắn đang sử dụng cách thức của chính mình để giúp cho cô, vì cô không muốn hắn chỉ dạy vì sợ bị sàm sỡ.

Cảm kích thì có, nhưng phần lớn Tiểu Hắc cảm thấy yên tâm hơn.

Xích Hương Hương cách vài ngày cũng đến mong muốn được gặp, nhưng đều bị từ chối.

Người hầu giữa trưa nghỉ ngơi sẽ tụ tập lại hóng chuyện, từ lúc Tiểu Hắc đến đây không những tâm tình của hắn tốt hơn mà người làm ở nơi này cũng vui vẻ hơn hẳn.

Nhìn hộ vệ nhỏ chẳng giống như được đưa đếm làm con tin, mà giống... làm bề trên của chủ nhân hơn.