Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 8: Cải nam trang



Bề ngoài nói là muốn nghe ý kiến của cô nhưng câu nào của hắn cũng có đe doạ, tiểu nhân!

Nhìn cô gái nhỏ đang nóng giận nhưng chẳng thể làm gì được, người đàn ông câu lên nụ cười, điều này khiến cho Tiểu Hắc phải xoay đi nơi khác tránh chạm mắt với hắn thì mới giữ nỗi bình tĩnh.

" Vậy thì... bắt đầu từ bây giờ nhỉ?" - Xích Diễm lên tiếng.

" Bây giờ tôi phải hộ tống phu nhân nên không có thời gian rãnh cho ngài...".

Chưa nói hết câu liền bị Hào Kiện huých vai, anh khẽ huých vai cô rồi thì thầm:

" Chậc, nói gì thế, ở đây biết bao nhiêu người".

Tiểu Hắc thở dài, sửa lại:

" Ngày mai ạ".

Người đàn ông càng nhìn thì càng không thuận mắt khi có người chạm vào cô, hắn không vui nhưng cũng lên tiếng:

" Ừ".

Không vui thì mặc kệ hắn chứ? Cơ thể của cô, muốn cho ai chạm thì cho, làm gì đến lượt hắn xen vào?

Buổi tiệc cho đến khi kết thúc thì cũng đã tối, Tiểu Hắc thực sự rất mệt, chưa bao giờ có cảm giác vừa phiền vừa bực như lúc này. ngày mai còn phải ở cùng với hắn, chậc.

Cô hộ tống Lưu Ly về đến dinh thự liền đi tìm Hải Quỳ, nữ bác sĩ đang tài liệu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền trực tiếp hỏi:

" Băng gạc hết rồi?".

" Ừm, gặp chút vấn đề, sử dụng hết đồ dự phòng rồi".

Hải Quỳ đi đến bên cái tủ nhỏ lấy ra một cái túi bằng vải to bằng quyển sách rồi đưa cho Tiểu Hắc:

" Chuẩn bị trước cho em rồi, bên trong còn có đồ khi đến cái ngày kia".

" Cảm ơn, chị".

" Haizz, em có cần phải khổ thế không? Vì để được làm hiệp sĩ mà... rồi sau này cứ thế này mãi sao? Còn hôn nhân...".

" Đây là ước mơ của em, với em... kết hôn chỉ là lựa chọn để cuộc sống tốt hơn, bây giờ em rất tốt, chẳng cần đến kết hôn".

" Con... thằng bé này".

Thực ra vào 6 năm trước, khi công tước phu nhân ở căn nhà trên đồi, vào cái ngày bị đám người lạ mặt tấn công, Tiểu Hắc liều mình bảo vệ hai mẹ con và bị trọng thương, đã sớm bị Hải Quỳ phát hiện ra bí mật.

Lúc đó, Tiểu Hắc có chết cũng không muốn để lộ, Hải Quỳ phải đuổi tất cả mọi người ra ngoài và đợi đến khi cô ngất đi thì mới có thể cởi áo tiến hành trị thương.

Hải Quỳ không muốn xen vào bí mật của người khác vì đó cũng là chuyện riêng, nhưng cô ấy phải hỏi rõ ràng lý do vì sao lai cải nam trang.

Từ nhỏ Tiểu Hắc xuất thân nô lệ, nhìn thấy cảnh nữ nô bị chà đạp, mẹ lúc sinh cô ra đã nuôi dưỡng cô như một đứa con trai. Trẻ con khi nhỏ thân hình gầy gò rất khó phân biệt, huống chi Tiểu Hắc lại là nô lệ, hiếm khi được tắm, cả người bẩn thỉu, toát ra một mùi hôi. Những tên buôn người ngại bẩn không bao giờ đến gần.

Khác với Lưu Ly, được bán cho quý tộc, Tiểu Hắc là nô lệ do kỹ nữ sinh ra, vị thế đã thấp nay lại càng thấp, chỉ có thể bán đến các điền trang làm công việc nặng nhọc.

Cô đã nhiều lần chạy trốn nhưng bất thành, cho đến khi gặp được Lưu Ly và được công tước mua về.

Trong hình hài là nam sẽ không bị những tên khốn chọc ghẹo, vậy nên cô quyết định sẽ thế này. Đến khi nhận thấy bản thân muốn làm hiệp sĩ thì cô lại càng chắc chắn sẽ sống trong hình hài của nam cả đời.

Khi bị tên điên kia sàm sỡ thì cô càng quyết tâm hơn.

Sau khi nhận lấy đồ từ Hải Quỳ, Tiểu Hắc liền rời đi. Hôm nay được nghỉ sớm, không phải canh phòng, phải về phòng thôi.

Công tước phu nhân xem cô như em trai, lại thêm có Hải Quỳ nói giúp cho nên trong dinh thự cô được đặc cách ở riêng, việc này khiến cho thân phận không dễ bị bại lộ.

Cô sống 20 năm, bí mật luôn được giữ kín vậy mà lại bị một kẻ vừa mới gặp lần đầu biết hết, khốn thật.

Tiểu Hắc hít một hơi sâu, bàn tay chậm rãi sờ vào lồng ngực, băng gạc hôm nay quấn hơi chặt cho nên khó thở và đau vô cùng. Cũng là do phải đến hoàng cung, cho nên cẩn thận không muốn bị bại lộ.

Còn đang cắm đầu mà đi thì liền nghe thấy một giọng nói trầm mang chút bỡn cợt vang lên ở phía trước mặt:

" Chỉ gặp ta một chút mà thích đến mức tim đập dồn dập luôn rồi sao?".