Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 83: Đến thăm



Sáng hôm sau, ánh sáng và cơn gió nhẹ len lỏi vào trong căn phòng, khe cửa hở ra một đoạn ngắn khiến cho tấm rèm tung bay, ánh sáng nhấp nháy khiến cho cô gái nằm trên giường có chút khó chịu mà nhíu mày, Tiểu Hắc mở mắt ra liền nhìn thấy yết hầu của người đàn ông, điều đó làm cho cô bị doạ sợ vội vàng thét lên một tiếng rồi nhanh chóng bật dậy.

" Á!".

Tam hoàng tử nằm trên giường ngồi dậy đưa tay dụi dụi mắt, dáng vẻ vô cùng tự nhiên:

" Sao thế, ngủ thêm chút đi, còn sớm mà".

" Ngươi ngươi ngươi...".

Người đàn ông phì cười nhẹ một cái rồi nằm ườn trên giường, hắn chống tay lên trán, bày ra cái dáng vẻ phong tình vạn chủng nhìn cô gái đang bọc kín bản thân trong chăn trước mặt rồi nói:

" Ta ta ta làm sao? Ta biết bản thân mình hấp dẫn khiến cho em suýt chút thì không nhịn được mà bổ nhào đến, nhưng em đừng lo, hôm qua ta chỉ giúp em thoa thuốc chứ không có làm gì bậy bạ đâu à nghen. Thỉnh thoảng làm việc tốt cho nên không cần phải báo đáp đâu, chỉ cần ôm ôm chụt chụt vài cái là được".

Nghe thấy hắn nói thì cô càng căng thẳng, Tiểu Hắc hệt như con mèo nhỏ xù lông đưa ánh mắt cảnh giác nhìn về phía người trước mặt, Xích Diễm lười biếng ngồi dậy rồi đưa hai tay, xấu xa mà nói:

" Nào, tới luôn đi cực cưng, đừng có ngại~".

Tiểu Hắc túm lấy cái gối rồi ném vào mặt hắn, giận đến mức mặt đỏ cả lên, người đàn ông nhìn cơ thể gầy gò vô số vết thương thì không đùa nữa, hắn đứng lên rồi nhỏ giọng:

" Ta đi gọi người chuẩn bị bữa sáng, em thay quần áo xong thì xuống ăn, xong rồi muốn đi đâu thì đi".

Xích Diễm cúi người in lên trán cô một nụ hôn rồi đi ra ngoài, lúc đó Tiểu Hắc còn chưa kịp phản ứng, ngốc ra một lúc thì trong phòng liền vang lên tiếng thét:

" Tên khốn kiếp!!!".

Sau khi đã thay xong quần áo, cô xuống sãnh để ăn sáng, đương nhiên là ngồi ăn cùng với hắn, Tiểu Hắc đưa ánh mắt không vui nhìn người đàn ông trước mặt, nếu như ánh mắt có thể phóng ra dao ra tên thì có lẽ bây giờ hắn đã chết cả trăm lần rồi.

Người đàn ông vui vẻ dỗ dành:

" Được rồi, ta đã chuẩn bị giúp em xe ngựa, dùng bữa xong là có thể đi thăm công tước phu nhân".

Nghe đến đây thì cô cảm thấy thôi thì cũng tạm được, đợi cô đến thăm chị Lưu Ly xong sẽ về tính sổ với hắn sau.

Công tước là khách quý vậy nên được sắp xếp ở một toà biệt phủ rất đẹp và cách dinh thự của Xích Diễm một đoạn khá gần, Tiểu Hắc được xe ngựa của hắn đưa đến khiến cho người hầu ở biệt phủ có chút sững sốt, dù thế cũng cúi đầu chào rồi hướng dẫn cô đến hoa viên.

" Tiệc trà đã được chuẩn bị xong rồi ạ, mời ngài".

Tiểu Hắc cũng cúi đầu đáp lại lời chào rồi đi theo hướng dẫn.

Người hầu nhìn thấy cô đã đi xa liền thì thầm:

" Chỉ là hộ vệ mà lại được đooij kỵ sĩ vinh dự của hoàng tử hộ tống, không phải bình thường chỉ cần tự đi ngựa là được sao?".

" Chậc, không biết à? Tam hoàng tử... và cái cậu hộ vệ kia tin đồn lan khắp nơi rồi".

" Tin đồn? Ý của cô là... tam hoàng tử...".

" Chứ còn sao nữa, vậy nên bệ hạ mới phải gấp rút muốn cậu ta kết hôn với thập tam công chúa đấy, vì sợ con trai anh dũng nhất của mình... không có con cháu nối dõi".

"............".

Tiểu Hắc đến hoa viên nhưng trái với mong đợi, cô không gặp Lưu Ly mà lại thấy Xích Hương Hương.

Nhìn thấy cô, thập tam công chúa vui mừng đứng dậy:

" Tiểu Hắc".

Tiểu Hắc gương mặt có chút không biểu cảm nhưng vẫn có thể nhận ra được tâm trạng cô có chút không vui, Xích Hương Hương hơi cúi đâuuf, nhỏ giọng:

" Ta biết Tiểu Hắc không muốn gặp mình, bởi vì chuyện hôm đó ta làm khiến cho Tiểu Hắc nảy sinh ác cảm, ta biết bản thân mình làm sai, ta không mong được tha thứ, chỉ muốn gặp mặt để nói rõ vài điều".

Tiểu Hắc hít một hơi rồi tiến đến ngồi phía đối diện, Xích Hương Hương thấy như thế thì cũng có chút vui trong lòng, chậm rãi ngồi xuống.

" Ta biết mình không nên cưỡng ép, dù sao thì chuyện tình cảm phải được xuất phát từ hai phía, ta sẽ nổ lực hơn".

" Tôi biết tình cảm mà cô dành cho tôi, nhưng thực sự chúng ta không thể nào đâu" - Tiểu Hắc cứng rắn mà nói.

Xích Hương Hương cúi đầu, trong thanh âm mang chút buồn:

" Vì... hoàng huynh sao?".