Mèo, Nấm, Thần Tiên

Chương 2



2. Giúp ta một việc

Tảng sáng, chim sẻ đứng ở trên dây điện, đánh thức sự sống động của thành phố, tiếng thổi còi tấp nập phát ra vang lên không dứt, mấy người bán hàng rong đều đang loay hoay với nồi niêu xoong chảo, tính toán bán ra phần đầu tiên, thu được lần khai trương thuận lợi.

Bên ngoài đã thổi bùng lên cuộc sống ồn ào náo động, chuông báo thức trong nhà đã vang lên hai lần, Vô Đoan ấn tắt đồng hồ báo thức ầm ĩ không ngừng, đôi mắt mơ màng chớp chớp.

Trở mình lại ôm lấy một nguồn nhiệt thể gầy gò, Vô Đoan siết chặt tay, ngửi được mùi hương dễ ngửi trên người đối phương, khoảng ba giây sau.....

Vô Đoan đột nhiên mở to hai mắt, sửng sốt nhìn bạch y nhân trong lòng mình, lại nhìn thấy bạch y nhân sau vài lần hư ảo lại biến thành con mèo cười màu trắng sữa.

Vô Đoan có chút ngốc kéo mặt mình một cái, sau đó gật đầu xác nhận: " Đúng thật....không phải mơ. Tên gia hoả này thật sự là thần tiên."

Đưa tay xoa xoa mèo con trên giường, nhìn nó thoải mái ngáy khò khò, lại thấy mèo con yếu ớt lắc mình biến thành thiếu niên bạch y khi nãy.

Vô Đoan cảm thấy mình có khả năng phải đến khoa tim mạch để kiểm tra một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trái tim hắn không thể chịu đựng được a.

Thiếu niên bạch y trở mình một cái, cả người hơi dựa vào Vô Đoan, đầu còn cọ vào người hắn giống như mèo con, tay trái của Vô Đoan đang gối đầu Cẩm Sắt, trên ngón tay có thể cảm nhận được sức nặng của mái tóc dài, cánh tay cử động nhẹ một tý, Cẩm Sắt liền trốn trong vòng tay hắn, thật giống một con mèo.

Nhân lúc vẫn chưa biến lại thành mèo, Vô Đoan quan sát Cẩm Sắt đang ngủ trong lòng mình.

Lông mi rất dài, cánh mũi rất cao, khóe miệng nhấp thành một đường mảnh, màu môi cũng rất đỏ và mềm mại, cho dù nhắm hai mắt cũng có thể cảm giác được thần sắc và khí chất của người này.

Sợi tóc là màu của đông tuyết, thậm chí còn mang theo cảm giác lạnh lẽo của tuyết mùa đông.

Nhớ tới mùi hương khi mới tỉnh dậy, Vô Đoan tới gần người bên cạnh, ghé mũi lại gần, tại xoáy tóc của người nọ cẩn thận ngửi, là hương hoa, lại không giống hương hoa lắm.....

Này là mùi hương của thần sao?

Vô Đoan muốn ngửi lại lần nữa, vừa mới nhích mũi lại gần, liền nhìn thấy thân hình Cẩm Sắt dần dần trở nên hư ảo, vài giây sau, lại biến thành mèo trắng nhỏ ban đầu.

Vô Đoan bất giác thở dài: "Thần cũng sẽ bị thương." Ôm chặt mèo trắng nhỏ đang say ngủ, dùng đầu ngón tay chấm vào mũi mèo, mèo con vô thức rầm rì một tiếng, Vô Đoan nhớ lại hành động nhảy thoát ngày hôm qua của mèo con:" Cẩm Sắt."

"Tên của ngươi là Cẩm Sắt."

【 Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền. 】*

Ôm mèo con trên giường khoảng chừng bốn mươi phút, Vô Đoan rời giường bắt đầu đánh răng rửa mặt, hôm nay là cuối tuần, không cần đến công ty, nhưng vẫn còn một đống giấy tờ cần giải quyết.

Cơ thể lão gia, mệnh gian khổ.

Giúp mèo con đắp chăn đàng hoàng, Vô Đoan bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Mặt trời lên cao, mèo con căng eo, lười biếng thò đầu ra khỏi chăn bông. Cào cào ót mình, liếm liếm cái mũi, nghênh ngang kiêu ngạo nhón chân mèo lắc lư đến phòng khách.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Vô Đoan làm việc chăm chỉ trước máy tính, nhảy lên lưng ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống hành động của Vô Đoan, Cẩm Sắt liếm chân: " Phàm nhân, ngươi đang làm gì vậy?

Vô Đoan cảm thấy sau đêm qua, trái tim mình đã lớn lên không ít, ít nhất có một giọng nói vô thanh vô tức cất lên sau lưng, hắn sẽ không hét lên.

Thở dài, mồ hôi lạnh đổ đầy lưng, ấn huyệt thái dương: "Lần sau xuất hiện nhớ phát ra chút tiếng động."

Mèo con gật đầu, nhảy khỏi lưng ghế sô pha, đáp trên ghế: "Ồ? Được, lần sau ta sẽ phát ra chút tiếng động, có điều....." Mèo con chui vào đùi Vô Đoan " Ngươi đang làm gì vậy?"

" Làm việc "

"Cái thứ phát sáng này là gì thế?"

Vô Đoan nghĩ đến bộ phim truyền hình đã xem trước kia, xoa đầu mèo con hỏi: " Thần các ngươi có thứ gì có thể lưu ảnh, nhạc, còn có thể xem lại quá khứ không?"

Mèo con lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ở nhân giới các ngươi cũng đã có thứ này rồi sao?"

"Cái gì?" Vô Đoan chẳng qua chỉ nhắc tới như vậy: " Thần các ngươi cũng có thứ này?"

Tiểu miêu nghiêm túc gật đầu: " Nhân giới các ngươi gọi thứ này là gì?"

"Máy tính."

"Máy tính?" Khuôn mặt đầy thịt của mèo con lập tức nhăn lại thành quả bóng: "Quá khó nghe!"

Vô Đoan lại cười rộ lên xoa đầu mèo con: "Các ngươi gọi là gì?"

" Kính cửu thế."

Vô cớ: " Chỉ cần gắng sức*? Cũng rất khó nghe...."

*Một cái jiǔ shì jìng và một cái jiù shǐjìn

Cẩm Sắt nổi nóng, lập tức nhảy dựng lên hét to: " Cửu thế cửu thế, kính trong gương kính."

"Biết, biết." Vô Đoan xoa đầu mèo con, trấn an Cẩm Sắt ngừng xù lông: " Nghiêm túc như vậy? Ta chỉ đùa một chút thôi mà."

" Hứ." Mèo con nhấc chân bắt chéo, bực bội cuồn cuộn, ôm hai chân trước: " Phàm nhân các ngươi cứ không biết cái gì là trang trọng."

Vô Đoan nhịn cười: "Vậy kính cửu thế của các ngươi có thể làm chút gì không?"

Mèo con lập tức chuyển sang vẻ đắc ý: " Có thể nhìn thấy kiếp trước đời này của ngươi, còn có thể nhìn thấy tương lai đấy. Ngươi nghĩ ngươi muốn nhìn cái gì, liền có thể nhìn thấy ngay."

"Chỉ cần ta muốn, là có thể nhìn thấy?"

Mèo con gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần ngươi muốn lập tức có thể nhìn thấy."

"Vậy ngươi hiện tại có mang theo không?" Vô Đoan hỏi.

Cẩm Sắt bò mình dậy, trước mặt Vô Đoan ưu nhã xoay một vòng: " Ta hiện tại ở hình dạng này không lấy ra được, chờ ta khôi phục dáng vẻ ban đầu, sẽ cho ngươi xem."

" Ngươi thật sự có?" Vô Đoan bế mèo con đang đảo quanh trên mặt đất lên.

Cẩm Sắt đắc ý dào dạt nói: " Kính cửu thế còn có thể cùng chúng thần trên thần giới nói chuyện đấy, có phải rất thần kỳ không?"

Vô Đoan lừa mèo con, không nói cho y biết, kính cửu thế của các ngươi ở chỗ bọn ta gọi là di động.

" Vô Đoan, phàm nhân, mặc dù bây giờ ta không thể cho ngươi xem kính cửu thế, nhưng ta vẫn còn một ít thần lực, ngươi có cái gì cần ta làm giúp cứ nói, ngươi cứu ta khỏi nguy nan, Cẩm Sắt ta không phải thần không có lương tâm như vậy."

Vô Đoan nhìn bộ dáng ngay thẳng của Cẩm Sắt, chỉ duỗi tay sờ đầu mèo sữa, nhớ tới lời đồn mình bị nguyền rủa liền hỏi:" Cẩm Sắt, trên người con người có loại chuyện nguyền rủa này hay không?

" Tiên và thần phạm phải sai lầm to lớn, trên người đều sẽ có lời nguyền vĩnh sinh, không được an bình". Cẩm Sắt thoải mái cọ cọ vào lòng bàn tay Vô Đoan:" Sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Vô Đoan chỉ bản thân: "Vậy ngươi xem ta có bị nguyền rủa không?".

Mèo con nghiêng đầu, nhìn thiếu niên tuấn nhã dưới ánh mặt trời, nốt ruồi đỏ trông đặc biệt diễm lệ dưới nắng. Rõ ràng là một khuôn mặt nho nhã lãnh đạm, tại sao cả người lại tràn ngập khí thế khó có thể tiếp cận, Cẩm Sắt có thể thấy được sự ôn nhu dịu dàng sau đôi mắt kia, tựa như cảnh xuân băng tuyết mưa rơi.

Chỉ là trong giây lát, trong phút chốc......

Ánh mắt Cẩm Sắt rơi vào nốt ruồi đỏ ở khóe mắt Vô Đoan, bừng tỉnh....

Trong biển hoa xuân, hoa đào, hoa mai bay khắp trời, một người đứng trong đó, một thân hắc y, một bóng hình cô tịch.

Y thông qua nốt ruồi đỏ nhìn thấy một người......

Tim mèo con đột nhiên trống rỗng, y lại nhìn vào mắt Vô Đoan, cả người y nép vào lòng Vô Đoan, không biết vì sao, chỉ trong giây lát như vậy, trái tim Cẩm Sắt khẽ run lên, y lặng lẽ nép vào lòng ngực hắn, cảm giác kỳ lạ này giống như: cửu biệt tương phùng.

"Làm sao vậy?" Vô Đoan nhìn thấy bộ dạng lưu luyến của Cẩm Sắt, cũng không định hỏi về lời nguyền nữa.

Cẩm Sắt ngẩng đầu: "Ngươi không bị nguyền rủa, thần và tiên bị nguyền rủa, là vĩnh sinh không thể làm người."

" Vậy bọn họ?"

"Bọn họ sẽ đi Quỷ giới. Ở trong địa ngục nhận hết khổ nạn, cho đến khi nản lòng thoái chí."

Vô Đoan không quá hiểu nản lòng thoái chí này có ý gì, cũng không muốn hỏi, vỗ mông mèo con: "Ngươi an ổn tự mình chơi chút đi, ta làm xong việc rồi sẽ nấu canh nấm cho ngươi."

Cẩm Sắt lập tức nhảy xuống sàn nhà: "Người tốt sẽ được báo đáp." Vẻ mặt mong đợi nói: " Chờ ta khôi phục thần lực lo liệu xong chuyện Thần giới, ta liền đến Tiên giới tìm Nguyệt Lão nhờ hắn tìm cho ngươi một hôn sự tốt"

Thấy tiểu gia hỏa vui như vậy Vô Đoan cũng không nói gì chỉ gật đầu: " Được."

Lại qua hai ngày sau, Cẩm Sắt thấy một cây nấm nhỏ mọc ở góc nhà, liền cắn vào ống quần Vô Đoan bảo hắn đến xem.

"Vô Đoan, Vô Đoan, ngươi xem ngươi xem cái này là nấm sao?"

Nhìn những cây nấm mọc trong góc tối, Vô Đoan thấy hơi bất lực, nhà này đang yên lành sao lại mọc ra nấm?"

" Phải, nấm."

Đôi mắt mèo của Cẩm Sắt lập tức sáng rực, hưng phấn chỉ vào nói: "Vậy thì tối nay ăn cái này đi!! Ăn nấm, nấm này là ta tìm được."

Vô Đoan ngồi xổm xuống, nhìn hai cây nấm mọc lên bất chấp này, khó xử liếc mắt nhìn mèo trắng nhỏ: " Cái này không thể ăn, ăn rồi, đêm nay chúng ta liền đi bệnh viện. Ở nhà còn một ít nấm, hai cái này không ăn được "

"Không ăn được?" Cẩm sắt lập tức ủ rũ....

"Buổi tối vẫn còn nấm bào ngư, đừng có không vui." Bế mèo con lên đi vào nhà bếp.

Cẩm Sắt liếm liếm chân mình: "Vậy chúng ta có thể trồng chúng được không? Hai chúng nó lớn lên cũng không dễ dàng gì...."

" Trồng?"

" Ừm, có thể trồng không?" Mèo con cười vô cùng xán lạn, Vô Đoan xoa đầu mèo con: " Được."

"Người tốt sẽ được báo đáp a, ngươi! Ngươi! Ta chắc chắn sẽ bảo Nguyệt Lão se cho ngươi một dây tơ tốt."

Vô Đoan bật cười nhìn mèo con trước mặt đang liệu lý xoay vòng tròn trên bàn, quả nhiên..... Người tốt sẽ được báo đáp.

Cơm nước xong, Vô Đoan ôm mèo con vào nhà tắm.

Cẩm Sắt rất thích Vô Đoan cho hắn tắm cái bọt thơm thơm như vậy, mỗi lần tắm xong còn có thể được gió ấm thổi khô.

"Vô Đoan, ta..... ta thích cái bọt này."

Chân mèo con không ngừng chơi đùa những bọt bong bóng ở trên lông.

Vô Đoan cười nói: "Ngày mai cũng cho ngươi tắm."

Sau đó, mèo con liền thoải mái nheo mắt, hưởng thụ xoa bóp từ đôi bàn tay to lớn kia của Vô Đoan.

Nằm trên giường Vô Đoan hỏi: " Ngươi khôi phục thần lực thế nào?"

Mèo con ngáy ra tiếng khò khè khò khè kỳ quái: "Khôi phục ba phần rồi. Đã có thể biến thành một số thứ đơn giản khác, muốn khôi phục thành trạng thái của Thần vẫn có chút khó. Sao vậy?".

Vô Đoan ôm mèo con nói: "Ngươi nói ta không bị nguyền rủa, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Ta có thích một người, ngươi có thể giúp ta sao?"

" Giúp như thế nào?" Mèo con ngẩng đầu lên, tới lúc phải báo ân rồi!!

"Ngươi có thể nghe thấy lời trong lòng của người khác không?"

"Đương nhiên có thể."

Vô Đoan ôm mèo con cười nói: "Vậy ngươi giúp ta nghe xem, nàng đối với ta có cảm giác hay không là được rồi."

" Được!" Mèo con gật đầu.

"Ngủ đi, Cẩm Sắt."

Hết chương 2

_

____

Edit: Tiểu Cô Nương Thích Ăn Thịt

Wattpad: Huangrilan

____

* Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền

Trích trong bài thơ Cẩm Sắt - Tế Tự của Lý Thương Ẩn

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,

Nhất huyền nhất trụ tứ hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,

Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,

Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức,

Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.

Trong truyện có vài cái tên như Cẩm Sắt, Vô Đoan, Hồ Điệp, Vọng Đế, Thương Hải đều là dựa vào bài thơ này.