Mèo Nhà

Chương 2



(6)

Rất ít khi mèo trắng biến thành hình người.

Trừ lúc tẩn Trương Hiểu Đông.

Trương Hiểu Đông cảm thấy hình người của mèo trắng vừa xinh đẹp lại đáng yêu, ông lão không nhìn thấy được đúng là có chút đáng tiếc.

Hôm nay ông lão lại dẫn đồ đệ ra ngoài, mèo trắng lại ngồi đợi một mình trước cổng.

Sau một giấc ngủ ngắn dưới giàn nho, mèo trắng với chiếc đuôi xinh đẹp uyển chuyển chạy về nhà. Không bao lâu sau, có mấy đứa trẻ con cười nói rôm rả chạy tới, ánh mắt chúng khẽ liếc qua Trương Hiểu Đông, sau đó lại nối đuôi nhau cười nói chạy vào nhà ông lão.

Trương Hiểu Đông nhướng mày, khẽ khàng đuổi theo.

Nhà ông lão ở ven sông, mèo trắng đã hóa hình người buồn chán ngồi bên bờ sông, hai chân ngâm dưới nước sông, làn váy trôi bồng bềnh trên mặt nước.

Mấy đứa trẻ ríu rít tụ tập bên cạnh mèo trắng, rôm rả báo cáo mọi chuyện với nó, trẻ con nhà ai lên thành phố học xong không muốn về nhà, người già nhà ai ốm nặng nhưng không có ai chăm lo.

Đủ mọi chuyện trên đời.

Mèo trắng im lặng nghe hết, khẽ nghiêng đầu.

"Mọi người chăm sóc họ một chút." Mèo trắng nói xong, khẽ vẫy tay.

Trương Hiểu Đông đang nấp ở không xa khẽ ngẩn ra, anh chưa từng nghe thấy mèo trắng lên tiếng.

Giọng nói rất nhẹ, giống như tiếng mèo kêu, khe khẽ, mềm mại, rất dễ nghe.

Đám trẻ con nghe lời gật đầu, lại rôm rả tám chuyện một lúc, lát sau mới dẫn nhau rời đi.

Mèo trắng ngẩng đầu nhìn về phía Trương Hiểu Đông đang nấp, khẽ híp mắt lại.

Anh thấy mèo trắng đang chuẩn bị bộc phát, bất lực gãi gãi mũi, ló đầu ra khỏi bức tường, chào hỏi: "Hi~Lũ trẻ vừa nãy là tiểu đệ của cô hả?"

Mèo trắng quay đầu lại, không thèm để ý đến anh.

Cô rút chân khỏi mặt nước, chậm rãi đứng dậy, xoay người một cái đã biến về hình mèo, uyển chuyển đi đến giàn nho nằm sấp xuống.

Trương Hiểu Đông lại bất lực gãi gãi mũi, anh cũng quay trở về đống cỏ khô của mình.

(7)

Dáng người ông lão trước nay luôn rắn rỏi, tuy đã hơn bảy mươi tuổi nhưng nhìn qua lại thấy như chưa tới sáu mươi, gương mặt ông lão luôn có vẻ tươi cười hiền từ.

Ông lão đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thím Trương nói với Trương Hiểu Đông, cả đời này ông lão chưa từng lấy ai.

Trương Hiểu Đông nằm trong đống cỏ, trằn trọc trăn trở rất lâu, hiếm khi anh bị mất ngủ.

Chớp mắt trôi qua, anh đã ở trong thôn này được gần nửa tháng.

Thời gian nửa tháng cũng đủ để anh hiểu rõ rất nhiều chuyện, ví dụ như số lượng yêu quái trong thôn, ví dụ như sự chung sống hòa thuận giữa con người và yêu quái.

Có đôi lúc, đám yêu quái thậm chí còn lo lắng cho con người.

Trương Hiểu Đông cảm thấy bản thân có thể đổi nghề được rồi, ví dụ như quay về nhà viết truyện H, đại loại thế.

Sắp xếp xong đồ đạc, Trương Hiểu Đông dự định chào tạm biệt ông lão và mèo trắng.

Gần trưa, ông lão mới đi tới từ đầu kia con đường nhỏ, bên chân ông vẫn là mèo trắng, nó cúi đầu xuống, đi song song với ông lão.

Trương Hiểu Đông đứng dậy, đợi ông lão đến gần anh mới lên tiếng chào hỏi.

Đợi ông lão đi hẳn vào trong nhà, nét vui vẻ trên mặt anh cũng biến mất theo.

Bao trùm lên người ông lão là tử khí..

Đó là loại khí mà chỉ có người sắp qua đời mới có.

Còn thời gian từ lúc con người tản ra tử khí cho đến lúc qua đời, chỉ có ba ngày.

Ba ngày.

Trương Hiểu Đông cúi đầu nhìn đống cỏ đã bị nằm nhiều đến độ lõm cả xuống, nghĩ một lát lại cúi xuống nằm lên đó.

(8)

Đêm hôm ấy, ông lão bắt đầu phát sốt.

Mèo trắng cắn phập một cái làm Trương Hiểu Đông bừng tỉnh, đôi mắt xanh lam ngập tràn sự sợ hãi và bi thương. ngôn tình hoàn

Trương Hiểu Đông có thể cảm nhận được tử khí, mèo trắng tất nhiên cũng có thể.

Anh biết lần này đại nạn của ông lão đã tới, nhưng vẫn không thể chống lại ánh mắt mang theo chút khẩn cẩu của mèo trắng, vội vàng đi tìm dược thảo hạ sốt, đun thuốc suốt đêm, lại cẩn thận đút thuốc cho ông lão.

Suốt quá trình mèo trắng không ngừng ngồi xổm bên người ông lão, nó cúi thấp đầu, cọ nhẹ đầu mình vào lòng bàn tay ông lão, hai mắt khẽ nhắm lại, dường như có chất lỏng long lanh nào đó chảy ra ngoài.

Ông lão sốt cao mãi không hạ, Trương Hiểu Đông cũng bó tay chịu trói, dù sao anh cũng chỉ là một tên bán thuốc nghiệp dư, nghề chính vẫn là ngự yêu sư.

Mèo trắng nằm sấp bên cổ ông lão, thỉnh thoáng lại ghé đến gần tai ông lão khẽ kêu một tiếng.

M thanh khe khẽ ngập tràn sự lưu luyến và không nỡ.

Không biết ông lão có nghe thấy không.

Sau khi trời sáng, Trương Hiểu Đông bèn đi tìm thím Trương người anh hơi quen, hỏi thím ấy xem gần đây có bác sĩ nào đáng tin cậy không, cũng nói cho thím biết rõ về tình hình của ông lão.

Thím Trương vỗ đùi cái đét nói "không hay rồi", vội vàng lôi chồng mình lên xe ba bánh đi ra ngoài, nói là đi tìm thần y nổi tiếng thôn bên cạnh.

Trương Hiểu Đông quay trở về nhà ông lão, nhiệt độ cơ thể ông rất cao, khăn mặt thấm nước lạnh không bao lâu sau đã ấm lên, anh chỉ đành thay khăn liên tục.

Mèo trắng yên tĩnh nằm cạnh ông lão, đôi mắt xinh đẹp ảm đạm hơn nhiều so với lúc mới gặp.

Lòng Trường Hiểu Đông nặng trĩu, anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

Trong chốc lát, anh chỉ đành ngẩn người ngồi bên giường bệnh.

Bỗng nhiên, yêu khí xa lạ từ đâu nhanh chóng tiến gần.

Trương Hiểu Đông ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông.

Mèo trắng cũng ngẩng đầu lên nhìn theo.