Mèo Nhỏ Yêu Đương Trong Nắng Hạ

Chương 14



Kỷ Chu Độ hoàn toàn không biết nụ cười này của mình làm cho đầu mình càng xanh hơn một chút.

Bởi vì Kỷ Chu Độ nghe xong việc Vãn Vãn cho con mèo khác thân thiết, sau đó không chỉ không khóc mà còn cười, lại càng cổ vũ cho Vãn Vãn càng hung hăng to gan hơn, chân trước Kỷ Chu Độ vừa ra khỏi cửa, chân sau cô đã biến thành mèo chơi đùa với mèo đen nhỏ, nằm xuống để nó liếm láp toàn thân cho mình.

Kỷ Chu Độ biết mà sau đó vẫn vui vẻ mà.

Mèo đen nhỏ liếm liếm rồi bắt đầu ngửi cái mông của cô, đuôi của Vãn Vãn bị lưỡi mèo hơi thô ráp liếm qua liếm lại, có cảm giác như bị điện giật, có chút ngứa ngáy, có chút tê dại kèm theo chút đau đớn.

Không chịu đựng được, mèo trắng nhỏ kêu meo meo lên, tiếng sau càng ngân dài hơn tiếng trước.

Vãn Vãn bị liếm đến động dục.

Mỗi một con mèo sau khi trưởng thành đều trải qua thời kỳ động dục, chồng mèo nhỏ lớn hơn cô nửa tuổi, thời điểm động dục sẽ cưỡi lên trên người Vãn Vãn, sau đó Vãn Vãn sẽ bị đau đến mức kêu lên.

Sau này, chồng mèo nhỏ chết rồi, rốt cuộc Vãn Vãn cũng trải qua thời kỳ động dục. Lúc mèo đực động dục đều không phân biệt tình huống mà tìm tới một con mèo cái để bắt đầu cưỡi lên. Vãn Vãn không giống như vậy, cô không phải là một con mèo nhỏ tùy tiện, những con mèo ngoài kia lại rất hung dữ và bẩn thỉu, Vãn Vãn rất ghét bỏ chúng nó, cho nên đến thời kỳ động dục cô đều trốn đi mà lén lút nhịn xuống, cố gắng chịu đựng rồi cũng qua đi.

Sau khi biến thành người, Vãn Vãn rất ít khi động dục, thỉnh thoảng sẽ có lúc động dục hơi khó chịu, nhưng mà chỉ cần biến trở về thành người thì sẽ không có cảm giác này. Nhưng hôm nay lại không giống nhau, cô bị liếm đến động dục, làm cho cả người cảm thấy khó chịu, giống như có con kiến đang bò, vừa ngứa vừa tê.

Lúc Kỷ Chu Độ trở lại, hiếm khi thấy Vãn Vãn không xem ti vi trong phòng khách, những ngày qua anh rất lo lắng Vãn Vãn xem phim với cường độ cao như thế có thể bị cận thị hay không.

Cửa phòng ngủ đang đóng, không biết Vãn Vãn nhỏ giọng rầm rì cái gì ở bên trong.

“Mi muốn đi tới thủy cung xem loài cá khác sao, ngày mai ta sẽ dẫn mi đi...”

Đẩy cửa vào, cô đang nói giữa chừng thì dừng lại.

Thiếu nữ đang nằm trần trụi ở trên giường, chiếc chăn mỏng manh chỉ che được một góc ngực, vòng eo thon thả và đôi chân trắng nõn thẳng tắp của cô đang vô thức cọ sát vào cái gối, khuôn mặt đẹp đẽ của Vãn Vãn ửng đỏ, trong đôi mắt ẩn hiện hơi nước, nhìn thấy anh, cô rầm rì làm nũng: “Em rất khó chịu...”

Trái tim Kỷ Chu Độ run lên, mặc dù cảnh tượng trước mắt rất kiều diễm, nhưng điều anh càng để ý hơn chính là tình trạng cơ thể của cô. Anh đi tới bên giường, sau khi kéo chăn che lại thân thể của cô thì sờ trán cô.

Nhiệt độ bình thường của Vãn Vãn đều cao hơn người bình thường một chút, bây giờ lại càng nóng đến đáng sợ.

“Bị sốt sao? Anh dẫn em tới bệnh viện nhé.” Kỷ Chu Độ đứng dậy chuẩn bị tìm quần áo trong tủ cho cô, Vãn Vãn vừa nghe tới hai chữ đến bệnh viện thì lập tức nghi ngờ anh định đưa cô đi triệt sản. Trong trường học có rất nhiều mèo hoang bị bắt đi triệt sản, khi trở về không chỉ có một vết cắt ở mông mà lỗ tai còn bị một vết cắt nhỏ, tai của cô xinh đẹp như vậy, không nên bị cắt đi!

Vãn Vãn dính sát tới anh từ phí sau lưng, dùng cả tay và chân cuốn lấy Kỷ Chu Độ, trọng lượng cả người treo lên người anh: “Em không muốn đi bệnh viện!”

Kỷ Chu Độ mặc áo ngắn tay, lúc cô dính sát tới, gò bồng đào vừa vặn chạm vào khuỷu tay của anh, gò má anh lập tức nóng lên, anh hoài nghi bây giờ anh còn nóng hơn cả cô, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Em xuống trước rồi mặc quần áo tử tế vào đã.”

Sự khó chịu trên thân thể cảm giác giảm bớt đi khi ôm Kỷ Chu Độ, Vãn Vãn đương nhiên không chịu buông tay, không những không tha mà còn muốn ôm chặt anh cọ sát càng mãnh liệt hơn.

Những ngày qua hai người chỉ ôm hôn nhẹ một cái cũng đã thành thói quen, càng không nói đến Vãn Vãn luôn luôn đơn phương quấy rối Kỷ nấm. Nhưng dù sao cũng không giống nhau, cô không hiểu cái gì nhưng lại trải qua quá nhiều, Kỷ Chu Độ lo lắng những thứ cô đã trải qua trong quá khứ của cô đã mang đến những thương tổn cho nên mới tạo nên tính cách hiện tại của cô, Kỷ Chu Độ không muốn làm cô thức tỉnh bóng tối trong cô, cho nên anh luôn luôn kìm nén không tiến thêm một bước.

Nhưng anh cũng không phải là thần thánh, mỗi ngày mỗi lần đều bị tắm nước lạnh rất không dễ dàng gì, nhưng bây giờ Vãn Vãn còn cố ý kích thích anh, cô giống như một con gấu túi nhỏ treo trên người anh, từ sau lưng anh chậm rãi cọ ra phía trước, sợ cô ngã xuống nên Kỷ Chu Độ chỉ có thể đưa tay ôm lấy cô, tay ôm bắp đùi, chạm tới làn da mịn màng của cô, hai tay Vãn Vãn vòng ra sau cổ anh, đầu vùi vào trong lồng ngực anh, lại cọ.

“Xuống đi.” Kỷ Chu Độ hít sâu.

“Không muốn.” Vãn Vãn ngửa đầu hôn lên cằm của anh, ngực dính sát vào người anh, khi nhũ hoa đang nhô lên chạm vào lớp vải cotton của áo cộc tay lại truyền tới cảm giác thoải mái, trong lòng cũng giống như vậy, cứ cọ sát vào người anh rồi cọ cọ lung tung thì đến một lúc nào đó đột nhiên sẽ cọ vào một nơi cảm thấy cực kỳ thoải mái, làm cho người ta còn muốn tiếp tục hưởng thụ khoái cảm hơn nữa.

Hai chân cô quấn bên hông anh, vòng eo không an phận lộn xộn làm cho tự chủ của Kỷ Chu Độ gần như sụp đổ, anh chỉ có thể dịch bước đến bên giường khom lưng xuống muốn thả cô xuống, nhưng lại bị cô ôm chặt không tha, kéo theo anh cùng lên trên giường, đặt cô nằm dưới người.

Ồ, cô đã thấy cảnh này trong nội dung bộ phim, trong phim truyền hình xuất hiện cảnh này thì sẽ hôn nhẹ.

Vãn Vãn rất chủ động đưa môi dán vào, lý trí còn sót lại không nhiều của Kỷ Chu Độ đã bị hao mòn gần như không còn.

Anh nóng lòng đáp lại nụ hôn này, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, dùng đầu lưỡi liếm láp cô, chẳng mấy chốc Vãn Vãn đã bị hôn đến không thở nổi, cô hé miệng cố gắng thở dốc, lại bị anh hôn càng sâu hơn.

Bàn tay không biết đã đặt lên bầu ngực cô từ lúc nào, quả anh đào trắng nõn mềm mại bị anh nắm giữ dễ như ăn cháo, nhũ hoa đang căng lên có màu hồng nhạt xinh đẹp, ngón tay Kỷ Chu Độ nhẹ nhàng gảy một hồi, thân thể Vãn Vãn bắt đầu run.

Thật kỳ quái, thân thể trở nên rất kỳ lạ, bầu ngực bị xoa nắn trở nên vừa ngứa vừa tê dại, cô vô thức ưỡn ngực lên muốn bị anh xoa nắn mạnh hơn, bị nhào nặn, nơi nào đó giữa hai chân trở nên nóng bỏng, có chút căng, có chút ngứa.

Nụ hôn của Kỷ Chu Độ đã di chuyển xuống dưới xương quai xanh, lại trượt dần xuống dưới, đỉnh nhũ hoa bị khoang miệng ngậm lấy nóng ẩm, xông tới cảm giác thỏa mãn và thoải mái trước nay chưa từng có, Vãn Vãn không tự nhủ được nhấc eo, ngón tay túm lấy tóc của anh đang ở trước ngực mình.

Bây giờ rõ ràng không phải là dáng vẻ của mèo, không có lông, nhưng mà bị liếm như thế thoải mái hơn rất nhiều so với chồng mèo nhỏ liếm lông cho cô.

Kỷ nấm lại bắt đầu dựng đứng lên, chỉ tiếc là bây giờ cô không có thời gian để chơi với nó, một chân Vãn Vãn giơ lên, cố ý dùng đầu gối cọ Kỷ nấm, nhưng điều đó lại kích thích cho Kỷ Chu Độ mút mạnh hơn mấy phần, có chút đau, nhưng lại càng thêm thoải mái, Vãn Vãn hít một hơi, trên môi phát ra tiếng rên nhẹ.

Kinh nghiệm tương quan của Kỷ Chu Độ là số không, thậm chí anh còn không xem phim, chỉ có thể đưa ngón tay xuống dưới dò tìm, giữa hai chân của Vãn Vãn bị tách ra, một tay Kỷ Chu Độ tìm thấy hoa huy*t mềm mại, chất lỏng trơn trượt làm cho ngón tay dễ dàng có thể vào, rất mềm, rất nóng, làm cho anh miệng đắng lưỡi khô.

Giữa hai chân bị xâm phạm, Vãn Vãn đề phòng muốn rụt về sau, trước đây chồng mèo nhỏ làm cho cô rất đau, Vãn Vãn lắc đầu giãy dụa: “Anh cũng định làm đau em à!”

Ngón tay của Kỷ Chu Độ vừa ấn vào nụ hoa hơi sưng đỏ, nhẹ nhàng xoa nhẹ, cả người cô giống như bị điện giật mà run lên, nghe như thế anh đang định thu tay về, Vãn Vãn nếm qua mùi ngon ngọt lại lấy hai chân kẹp tay lại, đôi mắt ướt át nhìn về phía anh, ngây thơ chớp chớp: “Hình như không giống nhau, anh sờ nữa đi.”

Lúc nào cũng thế, vẻ mặt ngây thơ vô tội chính là vẻ mặt mê hoặc lòng người nhất.

Được chấp thuận, Kỷ Chu Độ tách ra hai cánh hoa, làm cho nụ hoa hoàn toàn bại lộ ra ngoài, hạt châu nhỏ bị hai ngón tay của anh nắm lấy, chỉ xoa xoa cũng làm cho máu nóng cả người toàn bộ đổ dồn về thân dưới, cảm giác tê dại càng mãnh liệt, Vãn Vãn cảm giác mình như bị quăng nhẹ lên tầng mây, lúc nào cũng có thể bị rơi rụng.

“Không... Không chơi cái này.”

Vãn Vãn lộ ra vẻ mặt muốn khóc không khóc được, cái cảm giác mất khống chế khó nắm giữ này quá mức xa lạ đối với cô, cô vừa muốn tiếp tục khát vọng này, lại có chút sợ sệt, cô thật sự nghi ngờ mình sắp chết, cả người căng chặt, chân đạp loạn xạ, ngón tay nắm chặt ga trải giường.

Cô nhắm hai mắt, trên khuôn mặt ửng hổng của cô toát ra vài giọt mồ hôi nhỏ, bởi vì thở dốc rất mạnh mà không ngừng phập phồng, hoa huy*t bao bọc ngón tay bắt đầu co rút lại, Kỷ Chu Độ biết đây là sắp cao trào, anh liên tục tăng nhanh động tác nhào nặn.

Vãn Vãn khó có thể chịu đựng được rốt cuộc cũng bật khóc.

Một giây sau, cô gái ấm áp mềm mại dưới người anh đột nhiên biến mất, giống như một người biến thân trên TV, không có dấu hiệu nào, không nhìn thấy hình bóng đâu.

Thay vào đó là một con mèo màu trắng ngần quen thuộc, cái đuôi màu đen bất an quặp vào giữa hai chân, hai chân hếch lên lộ ra cái bụng mềm mại, phát ra tiếng mèo kêu meo meo đầy lo lắng.

Kỷ Chu Độ nhìn con mèo này, ánh mắt anh đông cứng lại.