Mèo Nhỏ Yêu Đương Trong Nắng Hạ

Chương 2



Buổi biểu diễn vào tối nay rất thành công, phía dưới sân khấu hiếm khi ngồi kín người như hôm nay, lúc ra chào cảm ơn Liên Đào suýt chút nữa đã khóc rồi.

Công lao cũng không phải hoàn toàn của Kỷ Chu Độ, một phần nhỏ trong số họ đến đấy vì anh chính là một số bạn trong trường học, thế nhưng có một lượng lớn người ngồi hàng dài ở dưới trên căn bản là đều đến vì nữ chính Tống Cẩn.

Tống Cẩn là bạn gái của Liên Đào hồi còn học cấp ba, là một nữ thần nhỏ của khoa ngoại ngữ. Bởi vì cô ấy có ngoại hình rất xuất chúng cho nên trở thành một người nổi tiếng trên mạng, người hâm mộ trên Weibo có mấy trăm nghìn người, cô ấy nhận tiền quảng cáo rồi tuyên truyền trực tiếp trên Weibo, còn treo thưởng bằng việc tặng hai mươi tấm vé vào cửa, cũng tiện thể thu hút một số người hâm mộ cố ý tới xem cô ấy.

Sau khi kết thúc, Kỷ Chu Độ đi thẳng vào phòng thay quần áo ở hậu trường, mèo con vẫn ở trong phòng thay quần áo, Kỷ Độ Chủ định bụng sau khi diễn xong sẽ mang mèo con tới bệnh viện làm kiểm tra trước.

Nhưng vừa mở cửa đã thấy bên trong khắp nơi đều bừa bộn.

Hai cái giá treo quần áo trong phòng thay đồ đều bị đổ lung tung trên mặt đất, quần áo lộn xộn xếp thành một ngọn núi nhỏ, có vẻ như mèo con bị ngăn chặn dưới đống quần áo, không ngừng động đậy. Kỷ Độ Chu bất đắc dĩ tiến lên vạch đống quần áo ra chuẩn bị giải cứu cho nó, nhưng khi vừa mở đống quần áo ra, kết quả sau đó không phải là chú mèo mà anh nghĩ mà là một đầu người thò ra.

Một cô gái vô cùng xinh đẹp, cho dù tóc tai bị làm cho rối tung cũng không hề ảnh hưởng tới nét đẹp của cô, làn da cô rất trắng, khuôn mặt cực kỳ nét, đặc biệt là một đôi mắt hiện ra ánh nước nhìn cực kỳ thu hút. Rõ ràng trong mắt là sự mờ mịt ngây thơ nhưng khi đuôi mắt nhếch lên lại tăng thêm mấy phần quyến rũ câu lấy lòng người.

“Cô...” Kỷ Chu Độ kinh ngạc mở miệng, đang định hỏi dò xem cô có nhìn thấy một con mèo hay không, nhưng khi cô gái nhìn thấy ánh mắt của anh lại nở nụ cười: “Bắt được anh rồi.”

Hả? Cái gì?

Khi chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên có một người nhào vào trong lồng ngực, Kỷ Độ Chu thậm chí không thể phản ứng lại được.

“Chờ đã, cô...” Anh muốn đẩy cô ra theo bản năng, nhưng lại chạm vào một bàn tay mềm mại, khi định thần lại thì cả người đối phương đều trần trụi, không hề mặc một mảnh quần áo nào.

Năm ngoái, trong đoàn kịch có một đàn anh đã làm loạn với người khác ở trong phòng thay đồ bị người ta bắt quả tang. Điều này làm cho đoàn kịch rất khó khăn khi chiêu dụ người mới sau này, việc này cũng là nguyên nhân làm cho Liên Đào muôn vàn bất đắc dĩ mà van xin anh, thật không ngờ năm nay cũng có người làm loại chuyện này.

Lúc Kỷ Chu Độ đẩy cô ra thì nhìn chăm chú vào đôi mắt cô: “Cô... Cô mặc quần áo vào trước đã.”

Vãn Vãn cau mày, cô ghét nhất là mặc quần áo.

“Em không muốn mặc.”

“Không mặc làm sao mà được!” Kỷ Chu Độ không biết là nên tức giận hay là xấu hổ, mặt anh rất nóng, anh lấy ra một cái váy từ trong đống quần áo kia, tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt đất rồi đưa cho cô: “Mặc vào đi.”

Vãn Vãn bất đắc dĩ nhận lấy rồi mặc lên.

“Đã xong chưa?” Kỷ Chu Độ nhắm mắt đợi một hồi lâu, sau đó anh thăm dò định mở mắt ra, khi nhìn thấy người mặc quần áo vào rồi thì cuối cùng anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng bởi vì không có áo ngực, cho nên trước ngực nổi lên phần gồ nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, nhưng mà cô lại cứ muốn dựa vào anh càng ngày càng gần, lúc nào cũng như là muốn dính sát vào anh.

Kỷ Chu Độ lùi về phía sau một bước, bê một cái ghế trước bàn trang điểm cho cô ngồi xuống: “Nói cho tôi biết, ai đưa cô đến đây.”

Vãn Vãn ngồi cũng ngả nghiêng, ngồi trên ghế ngã trái ngã phải, làm cho nửa bộ ngực cũng lộ ra bên ngoài, Kỷ Chu Độ buộc phải nhìn sang phía khác, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn lên mặt anh, không hề nhúc nhích: “Là anh đó.”

“Cô đừng có bịa đặt.” Kỷ Chu Độ cau mày.

Cô được Kỷ Độ Chu đưa đến đây, những trước khi lên sân khấu Kỷ Chu Độ giao cô cho Liên Đào, Liên Đào đặt cô trong phòng thay đồ.

“À, là Liên Đào.”

Vãn Vãn nói.

Sau đó, cô đã nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Kỷ Chu Độ hiện lên chỉ trong chớp mắt, sau đó là sự tức giận kéo đến không thể nào kìm nén được: “Liên Đào sao?”

“Đúng vậy, anh ta dẫn em tới đây ngủ mà.” Vãn Vãn ngáp một cái, cảm giác ngủ trong đống quần áo thật là thoải mái, cô vẫn còn muốn ngủ tiếp.

Kỷ Chu Độ sa sầm mặt mày: “Cô biết cậu ấy có bạn gái không?”

“Bạn gái?” Vãn Vãn nghi ngờ, chuyện này liên quan gì đến cô.

Vừa nhìn cái vẻ mặt này của cô đã biết cô chẳng biết gì cả, Liên Đào bình thường chỉ là một người có chút không đứng đắn, nhưng khi nhắc tới bạn gái thì đều là dáng vẻ cười khúc khích ngọt ngào, ai mà ngờ được một cái vẻ ngoài thâm tình như thế lại bao bọc lấy một trái tim bẩn thỉu.

Kỷ Chu Độ đè sự tức giận trong lòng xuống, chuyện như thế này rõ ràng người sai là người đàn ông, nhưng mà người bị dư luận chỉ trích luôn luôn là phụ nữ, anh cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình: “Cô là người của khoa nào, thêm số điện thoại hoặc lưu tin nhắn WeChat đi, sau đó tôi sẽ liên lạc lại với cô.”

Nếu cứ như thế nói cho cô thì e rằng nhất thời trong lòng cô không thể tiếp nhận được, cho nên trước mắt cứ hẹn sau này bàn bạc lại đã, cho dù thế nào thì cô vẫn là một người vô tội bị hại, việc này phải bắt Liên Đào đưa cho cô một lời xin lỗi rõ ràng, nếu không thì...

“Khoa? Em không phải, em cũng không có điện thoại và WeChat.” Vãn Vãn buông tay: “Em và anh không giống nhau, em không có gì cả.”

“Vậy cô đã tốt nghiệp rồi hay là đi làm rồi?” Kỷ Chu Độ nhìn mặt mũi của cô, nhìn cô thì tuổi tác chắc cũng không lớn, thậm chí nhìn còn giống như học sinh cấp ba, trong lòng anh càng lúc càng nổi lên suy đoán không được tốt cho lắm, anh hơinhức đầu xoa xoa thái dương: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi.”

Vãn Vãn bắt đầu đếm đầu ngón tay, 123... Cô làm mèo ba năm, sau đó lại biến thành người, ở nhà người khác một năm, sau đó lại biến thành mèo, chắc là năm tuổi nhỉ.

Vãn Vãn nhìn anh rồi giơ năm ngón tay lên.

Mười lăm tuổi, được đó, Liên Đào, cậu thật sự phải bị trừng phạt.

Mặt Kỷ Chu Độ càng ngày càng tối: “Ba mẹ cô ở đâu, bọn họ mặc kệ cô sao?”

Vãn Vãn: “Bọn họ đã mất từ lâu rồi.”

Một đứa trẻ mồ côi mười lăm tuổi không hề có năng lực phán đoán cứ như thế mà bị lừa, Kỷ Chu Độ thật sự muốn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

“Trong nhà cô có còn những người thân thích nào khác có thể liên hệ được hay không?”

Vãn Vãn lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung một câu: “À, em có một đứa con... Ồ, anh đi đâu vậy?”

Kỷ Chu Độ hoàn toàn không thể khống chế được sự tức giận nữa: “Đánh người.”