Meo~ Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 9: Meo~ Kiếm lời rồi!



Huống chi tờ giấy mới lúc nãy đã bị cậu nhét vô lại rồi.......

Vu Hiểu Thao mất ý chí mà ghé lên trên mặt cỏ, duỗi thẳng móng vuốt sau biến mình thành bánh mèo, chân trước khảy khảy viên chu sa đan nho nhỏ không dễ tìm được bên trong cỏ.

Nhỏ như vậy, không cẩn thận một chút liền mất.

Mà cậu làm một con mèo không có nơi cất trữ đồ vật, thật vất vả móc nó ra, chẳng lẽ lại ném vào trong lại?

Nếu đồ vật bên trong không gian chứa đồ nghĩ một chút là có thể lấy ra thì tốt biết mấy, liền giống ba tờ giấy vàng lúc trước, nghĩ một chút là xuất hiện.

Vũ Hiểu Thao mới mơ màng, liền thấy ba tờ giấy bị cậu vo tròn đột nhiên xuất hiện cạnh móng vuốt.

Trí năng trói định của nguyên soái Bạch - xa xa vậy xem - Hào:......

Hắn có thể đánh thức nguyên soái dậy liền ngay không? Số liệu của hắn nhất định có vấn đề, yêu cầu được sữa chữa yêu cầu được thăng cấp!

Mà mỗ Thao Thiết thì nhảy dựng lên, duỗi vuốt lay lay viên cầu giấy, cực kỳ khẳng định là đồ cậu nhét về trước đó, chẳng lẽ đồ vật bên trong không gian truyền thừa Thao Thiết thật ra có thể dùng cách nghĩ để móc ra à!

Vu Hiểu Thao hưng phấn làm thử.

Không biết nhóm lão tổ để lại gì trong không gian truyền thừa nữa?

Ngàn năm mỹ ngọc, vạn năm ngọc tủy, hay là tài liệu luyện khí cao giai, lông phượng máu rồng giáp Huyền Vũ?

Suy nghĩ của Vu Hiểu Thao đi ngày càng xa, đồ vật có thể tưởng tượng cậu đều suy nghĩ một lần.

( Nguyên văn: Vu Hiểu Thao thiên mã hành không mà đem chính mình có thể tưởng tượng đến đồ vật toàn suy nghĩ một lần.)

Nhưng sự thật ở ngay trước mặt, cạnh móng vuốt cậu ngoại trừ ba cái tờ giấy vo tròn tồn tại sẵn thì không còn gì xuất hiện.

Quả nhiên không thể đối với nhóm lão tổ Thao Thiết kỳ vọng quá nhiều....

Vậy vấn đề là ở đâu?

Vu Hiểu Thao đi vòng quanh cục giấy một vòng, đem nó nhét lại vào không gian, sau đó ý niệm vừa động, cục giấy vàng lại xuất hiện cạnh móng vuốt cậu, Vu Hiểu Thao hiểu ra, dùng vuốt tìm trên mặt cỏ, bắt lấy lá cây quăng vào không gian, vừa nghĩ thì lá cây lại xuất hiện cạnh móng vuốt.

Cho nên, chỉ có thể là đồ vật bị cậu nhét trở về rồi thì mới có thể dùng ý niệm khống chế?

Tìm được trọng điểm vấn đề, Vu Hiểu Thao nâng móng đem chu sa đan trên mặt đất và cục giấy vàng và lá cây mới nhặt đều nhét vào không gian.

Tuy không đào được đồ vật gì nữa nhưng tìm đực cách sử dụng không gian vẫn làm lệnh miêu tương đối hài lòng~

Về sau miệng không gian lại mở lớn hơn, nói không chừng có thể dùng để chứa đồ ăn!

Tuy chu sa đan ngàn năm nhỏ như vậy, móng vuốt bánh trôi của cậu không nắm được nhưng không phải không có biện pháp sử dụng.

Lại lần nữa lấy cục giấy vàng ra khỏi không gian, gỡ rối nó, nhìn qua đài phun nước, Vu Hiểu Thao nhảy lên liếm hai ngụm, làm ướt hai cái móng vuốt lại nhảy xuống.

Thừa dịp hai móng vuốt còn ướt, Vu Hiểu Thao lấy chu sa đan ngàn năm ra, dùng hai cái đệm thịt hồng nhạt mềm mềm giữa móng vuốt xoa nắm nó, đến khi cả hai chân đều đỏ thẳm, mới đem chu sa đan về không gian.

Tuy rằng để làm loãng chu sa tốt nhất nên dùng rượu Khai Phong trăm năm, nhưng nói thẳng nước này cũng có linh lực, miễn cưỡng có thể thay thế.

Sau đó, Vu Hiểu Thao nâng hai móng vuốt đỏ thẳm, ý đồ ở trên giấy vàng vẽ bùa.

Này yêu cầu độ khó tương đối cao, đối với ngón tay người thì phù văn bình thường không coi là phức tạp tinh tế nhưng với cái móng vuốt bánh trôi của cậu thì không dễ thao tác!

Vu hiểu Thao chọn vẽ loại đơn giản nhất - Bảo Hộ phù.

Móng mèo đỏ thẳm vung lên, để lại trên giấy vàng những nét vẽ liên tiếp, cuối cùng còn có một dấu vết chân mèo.

Vu Hiểu Thao:.............

Cái này không tính!

Vu Hiểu Thao đang muốn đem lá bùa ném lại vào không gian, liền cảm giác lá bùa dưới chân hơi nóng lên, những nét vẽ như quỷ mơ hồ theo vị trí dấu chân mèo đột ngột hiên ra một phù văn hoàn toàn bất đồng với Bảo Hộ phù.

(Nguyên văn: Vu Hiểu Thao đang muốn đem lá bùa ném hồi trong không gian mặt, liền cảm giác móng vuốt hạ lá bùa có điểm nóng lên, những cái đó mơ hồ không rõ quỷ vẽ bùa dựa theo đỏ thắm miêu trảo trọng điệp vị trí chu sa dấu vết nặng nhẹ, đột hiện ra tới một cái hoàn toàn bất đồng với bảo hộ phù phù văn.)

Vu Hiểu Thao sửng sốt một chút, Dẫn Lôi phù?

Ngay lúc đó, một dòng điện lưu nhỏ bé từ phù văn nhảy ra, đi theo chân mèo của cậu mà nháy mắt phủ toàn thân, thẳng đến khi đem một thân lông màu vàng cam đều dựng đứng lên.

Nguy cơ mãnh liệt làm mí mắt Vu Hiểu Thao nhảy liên tục, ném lá bùa rồi chạy thật nhanh ra bên ngoài, mà lúc này so với cậu còn nhanh hơn đem cậu vớt lên, mang cậu lùi xa ngoài mười mét.

Cùng lúc xung quanh Dẫn Lôi phù cậu vẽ, điện lưu mạnh hơn lúc nãy mấy chục lần nhảy ra, hình thành tại chỗ một lôi cầu màu trắng lóe ánh xanh đến chói mắt, hai giây sau phát ra tiếng nổ lớn, ánh sáng tản ra bên ngoài, biến mất không thấy.

Vu Hiểu Thao:............

Cậu thu lại lời nói lúc nãy, trữ hàng của nhóm tổ tiên Thao Thiết quả nhiên đều là bảo bối!

Mấy tờ giấy vàng lúc nãy cậu nhìn nhầm, lúc phù văn khởi động, cậu mới phát hiện nó không phải giấy vàng bình thường. Đó làm từ da của Tang Ma và vỏ cây ngô đồng ngàn năm làm thành., cùng chu sa ngàn năm sử dụng dùng nhau, tuyệt đối là dụng cụ chế tác phù văn công kích tốt nhất.

Meooo! Kiếm hời rồi!

Cánh tay Lôi Khải Hành tự dưng siết chặt lại.

Quang cầu kia nhìn không lớn nhưng năng lượng chứa bên trong đủ để người đặt vào trong đó nháy mắt hôi phi yên diệt!

" Bạch Hào!"

" Nguyên soái, không tồn tại loại phi hành khí ở khoảng gần như vậy phóng ra loại công kích này."

( Nguyên văn: "Nguyên soái, gần mà quỹ đạo nội cũng không thể đủ phóng ra này loại công kích phi hành khí tồn tại.")

Cho nên lôi cầu đó xuất hiện như thế nào, ở phương diện khoa học mà nói, Bạch Hào hoàn toàn không biết!

Có trời biết, từ khi nguyên soái tiếp xúc với động vậy nhỏ xong, đã không ít lần hắn không cách nào dùng phương pháp khoa học tính toán mọi việc!

Lôi Khải Hành híp mắt lại.

Mặc kệ lôi cầu kia xuất hiện là trùng hợp hay vẫn là ngoài ý muốn, trước khi bắt được gián điệp trong hộ vệ quân, hắn cần có một chút thủ đoạn để bảo vệ chính mình và con mèo nhỏ.

Lôi Khải Hành vuốt da lông mềm mại của mèo con trấn an, chỉ là lần này xúc cảm có hơi khác một chút.

Hắn cuối cùng đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng không nhịn được giật giật.

Bộ dạng của Vu Hiểu Thao lúc này vẫn còn bị dòng điện lưu nhỏ ảnh hưởng, ngay cả lông trên đuôi đều dựng đứng, trở thành một quả cầu gai mềm mại.

Mà đại cầu gai trắng cam lúc này rất kiêu ngạo, dáng vẻ hào sảng hướng đến nguyên soái nhà hắn 'meo' một tiếng.

(Mình nghĩ câu này là Bạch Hào nói)

Lôi khải Hành nhịn không được mà nhéo nhéo móng vuốt của nó.

Sự tình phát sinh vừa rồi hoàn toàn không ảnh hưởng đến mèo con này, hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ.

Mà móng vuốt hắn nhéo, dính một tay toàn máu!

Hơi thở Lôi khải Hành ngay lập tức thay đổi, nắm móng vuốt mèo con bị máu nhuộm hồng xem xét.

Lăn qua lộn lại nhìn kỹ mấy lần lại không phát hiện miệng vết thương.

Bạch Hào lúc này rất tận trách trả lời: " Nguyên soái, đó không phải vết máu, thành phần chủ yếu là thủy ngân, vi lượng kẽm, magie, thiết, có độc."

(Nguyên văn: Bạch Hào lúc này tẫn trách mà nói, "Nguyên soái, này cũng không phải vết máu, này chủ yếu thành phần là lưu hoá thủy ngân, đựng hơi lượng kẽm, đễ, Magie, thiết chờ, có độc."

Ai cứu với, không hiểu gì hết T^T)

Vì thế Lôi Khải Hành xách mèo con đến đài uống nước trước mặt rửa trảo trảo.

Móng vuốt của Vu Hiểu Thao bị đè ra rửa sạch, yên lặng đem vết nước màu đỏ trên mặt cỏ thu vào không gian.

Dù bị pha loãng, chu sa ngàn năm vẫn rất lợi hại, không thể lãng phí.

Chưa thể dùng móng vuốt bánh trôi để vẽ phù văn chính xác nhưng cậu không nghĩ dùng nguyên liệu thượng hạng như chu sa ngàn năm và giấy vàng cao cấp để luyện tập.

Chu sa pha loãng này câu xem như là tài liệu luyện vậy.

Đem móng mèo rửa sạch sẽ, Lôi Hành Khải lần nữa mang mèo đến chợ đen,

Lúc này đây, Vu Hiểu Thao trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác của quan hốt phân.

Ngay từ đầu Lôi Khải Hành dùng tinh tệ mua đồ ăn và quả cầu đàn hồi đã tính dư ra, mua sắm cũng chỉ là hai ba cái linh kiện rách nát giá cả tiện nghi và một bộ công cụ giản dị, những linh kiện đó qua tay hắn bị tháo rời và lắp lại, đảo mắt một cái đã biến thành đồ vật khác, đem lên trên chợ đen bán lại, đổi về gấp mấy lần tinh tệ.

Tiếp theo lại từ mấy nơi bán đó mua mười mấy linh kiện cũ, lần thứ hai bị hắn phá rời và lắp lại, đổi về gấp mấy chục lần tinh tệ.

Cứ như vậy lặp lại, thu nhập quan hốt phân ở chợ đen bất động thanh sắc chồng lên, nửa ngày đã kiếm được được một bút tinh tệ không nhỏ, không thể so với lúc ở quặng mỏ khiêng bao tải kiếm nhiều hơn bao nhiêu.

Vu Hiểu Thao:...................

Cho nên, ngài là đại lão lắp ráp thủ công giới khoa học kỹ thuật, vì cái gì mà đêm qua phải lao lực đi khiêng bao tải?

Nghĩ tới nghĩ lui, Vu Hiểu Thao cảm thấy, đại khái do tài chính lúc đầu không đủ?

Mặc kệ là như thế nào, quan hốt phân lúc này không thể xem là không xu dính túi, sau khi bán đi một kiện trang bị động lực dùng mấy chục linh kiện lắp thành, hắn kiếm được tiền thù lao bằng thẻ tinh tệ đầu tiên.

Tuy rằng Vu Hiểu Thao không biết cái tấm card màu bạc đó có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn quan hốt phân ở chợ đen thuê một phòng làm việc nhỏ, liền biết số tiền này tuyệt đối không thấp!

Sau khi thuê phòng làm việc, Lôi Khải Hành bắt đầu mua càng nhiều các linh kiện cơ giáp mà các người nhặt mót từ vữ trụ mang về, lúc đi qua cửa hàng bán tự động của chợ đen, thuận tiện vào trong mua đồ ăn về.

Đi một vòng như thế, Lôi Khải Hành đẩy được một một xe khuân vác huyền phù lớn, bên trong chứa một đống tàn khuyết cơ giáp rách tung tóe thành mảnh nhỏ, bên trên còn có một con mèo đẹp nhưng không điên Vu Hiểu Thao ngồi xổm vào phòng làm việc.

Phòng làm việc đơn sơ, không hề lắp công cụ gì mà quầy quảng cáo chợ đen đã thuyết minh.

Chỗ tốt duy nhất cũng chỉ là có điều hòa và bảo mật tốt.

Lôi Khải Hành đánh giá một vòng, lấy tú đồ ăn thoát khỏi móng vuốt của mèo con, lại ra ngoài mua một đống công cụ, lúc này mới giống phòng làm việc, và phòng ở. (?)

Bố trí hết mọi thứ, Lôi Khải Hành giúp mèo con mở phần lớn túi đồ ăn, sờ soạng đầu mèo một lúc, sau đó lại ngập mặt trong công tác.

Vu Hiểu Thao chôn ở giữa một đống đồ ăn, hạnh phúc mà một bên suy nghĩ ăn cái gì, một bên xem đại lão lắp ráp làm việc.

Quan hốt phân lúc giơ tay nhấc chân bận rộn với công việc cũng có mị lực, những tàn phiến máy móc nhìn như rác qua tay hắn, dùng công cụ tu chính lại trải qua mấy lần lắp ráp, bộ dáng liền biến hóa, Vu Hiểu Thao thật sự xem không chán!

Bất tri bất giác, Vu Hiểu Thao đã dọn sạch tất cả túi đồ ăn.

Mà ở trước cậu, một cơ giáp cao hai mét đã thành hình.

Tuy rằng dùng linh kiện đều là những mảnh tàn dư mà người nhặt rác tinh tế đem về nhưng tổ hợp lên vẫn như cũ mang theo uy nghiêm khiếp người,

Lần đầu nhìn đến loại đò vật công nghệ cao này, Vu Hiểu Thao cảm thấy cái này thật khốc!

Mỗ truyền thừa trí năng bị che chắn:..................

Bệ hạ tôn kính a, kỳ thực truyền thừa cơ giáp uy nghiêm hơn nhiều.

- --------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Sao moah moah ~

- -------------------------------

Tình hình dịch bệnh chưa rõ mấy, mọi người phải ráng lên nha~

Có ai bị khai giảng online không?