Mèo Xù Ngốc Nghếch

Chương 73



“Đã 10 giờ đêm rồi mà con bé Huyền Anh vẫn chưa về là sao nhỉ?” 

Vy đi đi lại lại quanh nhà, trong lòng cô không ngừng lo lắng cho Huyền Anh. 

Tút tút tút… 

- Alô? 

- Cho hỏi đây có phải là số của Phương Trang không? 

- Vâng! Ai đấy ạ? 

- Chị là Vy đây! Em ơi Huyền Anh có ở đó không? 

- Không ạ! Bạn ý không sang đây! 

- Vậy á? 

- Sao thế hả chị? 

- Nó không ở nhà suốt cả chiều nay! Chị lo quá! 

- Để em gọi thử cho Duy! Sáng nay em về trước nên thấy Duy ở lại cùng Huyền Anh mà! Chắc Huyền Anh đang ở cùng cậu ấy! 

- Kể cả thế thì nó cũng phải bảo với chị 1 câu chứ? Đằng này nó không về mà cũng không báo gì cả! Chị lo quá! 

- Chị yên tâm đi! Em sẽ gọi hỏi Duy! 

- Ừ phiền em nhé! 

Cạch… 

Vy vẫn không cảm thấy an tâm chút nào, cô có 1 linh cảm rất xấu. 

Reng reng… 

Như bắt được vàng, cô chộp ngay lấy điện thoại và bấm nút nghe. 

- Chị Vy à! Nguy to rồi! Huyền Anh không có ở nhà Duy! 

- Cái gì? 

Cô đánh rơi điện thoại xuống đất, vậy là linh cảm của cô đã đúng. 

Huyền Anh có thể đi đâu được ngoài nhà Trang và nhà Duy? 

Nhà bố mẹ Huyền Anh xa lắm, không thể đi xe đạp điện tới đó được. Hơn nữa nếu đi đến đó thì Huyền Anh phải báo với cô 1 tiếng chứ! 

Không chần chừ thêm, Vy lấy đại 1 cái áo khoác mỏng rồi mở cửa chạy ra ngoài trong sự lo lắng tột độ. 

*** 

- Em đi đâu? 

- … 

Rầm… 

Duy rảo bước nhanh đến gara và nhảy lên chiếc BMW quen thuộc của mình rồi phóng đi. 

Reng reng… 

Tiếng chuông điện thoại của Kevin vang lên từng hồi. 

- Giúp tôi với! Huyền Anh biến mất rồi! 

- Cái gì? 

- Xin anh hãy giúp tôi! Con bé mà gặp mệnh hệ gì thì chắc tôi chết mất! 

Từ đầu dây bên này anh có thể nghe rõ những tiếng nấc liên hồi của Vy, anh cảm thấy lo lắng. 

- Ở yên đó! Tôi sẽ tới ngay! Cấm đi đâu nghe chưa? 

- Tôi không thể! Tôi… không… thể! Tôi… tôi phải… tìm Huyền… Anh!- Giọng cô đứt quãng. 

- Cấm cô được đi đâu! Quay trở về nhà đi! Tôi sẽ đến ngay! Lúc đó chúng ta cùng tìm sẽ dễ hơn! Cô không được khóc! Nghe chưa? Huyền Anh sẽ không sao cả! 

- … 

Anh không còn nghe thấy gì ở đầu bên kia nữa, chỉ có tiếng khóc nức nở của ai đó cùng với tiếng gió vi vu nghe đến rợn người. Vậy là cô đang ở bên ngoài. 

Kevin tức giận ném cái điện thoại xuống đất rồi rồ ga, phóng đi với vận tốc nhanh nhất. 

“Chết tiệt! Tại sao em lại cứng đầu như thế?” 

- Huyền Anh! Em ở đâu? 

- Huyền Anh! 

- Huyền Anh! 

Vy chạy hết chỗ này đến chỗ khác nhưng chẳng tìm được gì. Xung quanh cô không có 1 bóng người, giờ này đã muộn quá rồi. Cảnh vật rất yên ắng, chỉ có tiếng gió là rõ mồn một cùng những tiếng xào xạc của lá cây mà thôi. 

Kevin đến nhà Vy nhưng cô không có nhà. Anh đập mạnh tay vào vô-lăng. 

- Đồ Mèo Xù ngốc này! Em có thể đi đâu được chứ? 

Bịch… 

Mệt, mệt lắm rồi! Cô đã chạy hết sức có thể nhưng chẳng ích gì. Huyền Anh đều không có ở những nơi đó. Vậy cô có thể đi đâu? 

Cô nắm chặt tay rồi đấm mạnh xuống đất. 

- Chị xin lỗi! Lẽ ra chị nên quan tâm, để ý đến em hơn! 

Két… 

Kevin mở cửa nhảy xuống xe. 

- Đồ ngốc! Tôi bảo cô về nhà sao cô không chịu nghe lời hả? 

- … 

- Cô có biết là tôi lo lắng cho cô đến mức nào không? 

- Tôi… xin lỗi… Tôi không thể!- Vy run rẩy, nước mắt mắt cứ thế trào ra. 

Kevin lao tới ôm chặt lấy cô. 

- Đừng khóc nữa! Tôi sẽ giúp cô tìm Huyền Anh! 

- Tôi… sợ! Tôi… tôi… sợ Huyền Anh sẽ bị bắt cóc! 

- Đừng nói linh tinh! Huyền Anh sẽ không sao cả! Cô phải bình tĩnh lại hiểu không? Chúng ta sẽ cùng đi tìm nó! 

- … 

- Vy à! 

- … 

Vy đã ngất đi từ lúc nào, anh lay mãi nhưng cô vẫn không tỉnh dậy. 

- Chết tiệt! 

Kevin đưa cô vào trong xe rồi phóng về nhà. 

- Cậu chủ! 

- Gọi bà Kim cho tôi! 

- Vâng! 

Kevin bế xốc Vy đưa lên phòng mình. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống. Kể cả trong lúc ngủ cô cũng không ngừng khóc, thậm chí cô còn tự cắn môi mình và giãy lên. Anh hoảng hốt cầm chặt lấy tay cô nhưng cô vẫn không chịu yên. Cô cứ cắn môi cho đến khi bật máu. 

Kevin xót xa nhìn cô. 

“Chỉ còn cách này thôi!” 

Anh ghé sát lại gần cô, đặt môi mình lên môi cô, tay thì giữ chặt lấy cô. 

Vy cắn vào môi Kevin, anh khẽ nhíu mày vì đau. 

Càng lúc cô càng cắn mạnh hơn nhưng anh vẫn cứ giữ như vậy, nhất quyết không rời, nếu không thì cô sẽ tự làm đau mình mất. 

Quả nhiên 1 lúc sau, cô không còn cắn anh nữa mà yên lặng, chìm sâu vào trong giấc ngủ. 

Kevin từ từ buông cô ra, lấy giấy lau chỗ máu trên môi mình. Anh khẽ thở dài nhìn cô. 

“Yên tâm đi! Nhất định anh sẽ tìm giúp em!” 

Cạch… 

Bà Kim từ ngoài bước vào trong. 

- Cậu chủ gọi tôi? 

- Hãy huy động toàn bộ lực lượng thám tử và cảnh sát đi tìm cô bé tên Tạ Huyền Anh cho tôi! 

- Vâng thưa cậu chủ! 

- Bây giờ tôi phải ra ngoài! Hãy chăm sóc cô gái này khi tôi vắng mặt! Không được để xảy ra bất cứ chuyện gì! 

- Vâng! 

Kevin lạnh lùng đứng dậy, anh cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi đi ra ngoài.