Mị Ảnh

Chương 699: Ma Tạp Tân chặn đường



 
Thiên Nghịch thấy biểu tình của Nghệ Phong, hắn hít sâu một hơi. Không rõ Phệ Châu rốt cuộc là vật gì, cư nhiên có thể hấp dẫn những cường giả như vậy đến cướp giật, đồng thời cũng cổ quái nhìn Nghệ Phong, muốn đoạt vật từ trong tay những lão gia hỏa này, không phải là muốn chết sao.
- Đi thôi! Nếu như Thánh địa phái người tới là hay nhất, nếu như không có thì chỉ có thể liều mạng.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai nói.
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong như vậy, hắn cũng không nói gì thêm, cùng Nghệ Phong sóng vai đi vào dãy sơn mạch. Chỉ bất quá đáy lòng tự tin Thánh địa sẽ không phái người qua đây.
Nghệ Phong và Thiên Nghịch đi xuyên qua rừng cây, trên đường đi cư nhiên phát hiện rất nhiều võ giả, hơn nữa thực lực mỗi người còn không thấp, thực lực đa số đạt được Sư Cấp và Tướng Cấp, thậm chí ngay cả Vương Cấp cũng đụng tới một hai cái. Những người này hình như đang sưu tầm cái gì đó.
Nghệ Phong không khỏi nhíu mày, hắn từng giao phong qua cường đạo của ngọn núi này, tự nhiên biết cường đạo của ngọn núi này căn bản không có thực lực cường đại như vậy. Thậm chí Nghệ Phong hoài nghi bọn họ phát hiện Phệ Châu, thế nhưng chuyện này hiển nhiên lại không quá hiện thực, nếu như bọn họ biết đó là Phệ Châu, bọn họ còn dám sưu tầm sao? Vừa nhìn thấy Phệ Châu, chính là thời khắc bị mất mạng.
- Hình như những người này đang sưu tầm bảo vật gì đó! Bọn họ có phải là đi tìm Phệ Châu mà ngươi nói hay không?
Thiên Nghịch đột nhiên nói.
Nghệ Phong cười khổ gật đầu, đáy lòng hầu như xác nhận những người này là vì linh khí của Phệ Châu phát ra quá cường đại, cho rằng là Linh khí nên tìm tới.
Nghệ Phong nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là Phệ Châu có bạo phát dị trạng thiên địa vài lần, lúc này mới để nhiều người như vậy chạy tới chỗ này. Sợ là cả đám đánh chủ ý tới linh khí đi.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, trong lòng cũng lo lắng đến cực điểm, nếu tin tức để lộ đi ra, với hắn mà nói chỉ có phiền phức.
Nghệ Phong và Thiên Nghịch đi sâu vào rừng, thỉnh thoảng có người đụng tới Nghệ Phong, cũng không quan tâm Nghệ Phong nhiều lắm. Bởi vì dị trạng thiên địa bạo phát vài lần, nên người tới dãy sơn mạch này càng ngày càng nhiều. Hơn nữa thực lực cũng càng ngày càng mạnh!
Nghệ Phong nhìn đoàn người bao trùm toàn bộ sơn mạch, đáy lòng hắn không lo lắng có người phát hiện Phệ Châu, những võ giả này nhìn thấy Phệ Châu chỉ có đường chết. Nghệ Phong nhớ kỹ khi cùng với Ngu Phi đi vào, cách Phệ Châu xa xôi như vậy, nếu không phải Lăng Thần Quyết đặc thù, hắn cũng thiếu chút nữa chết ở nơi này, có thể ngẫm lại Phệ Châu kinh khủng đến cở nào. Cho dù có người phát hiện Phệ Châu, cũng tuyệt đối không có mạng truyền tin tức ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không có chuẩn bị sung túc, lấy thực lực những người này, một khi nhìn thấy Phệ Châu, chỉ có một con đường chết.
Chỉ là thông qua những người này, hầu như là Nghệ Phong có thể suy đoán được, khẳng định cũng có cường giả chân chính sưu tầm bảo vật, sợ là có chút người cũng suy đoán ra đây là uy thế do Phệ Châu toả ra.
Nghệ Phong không sợ võ giả cướp giật cùng hắn, thế nhưng lại sợ nhiếp hồn sư tìm được Phệ Châu, đây mới là thật đáng sợ, nếu như bị bọn hắn thu phục, vậy thật sự khóc không ra nước mắt.
Chỉ là nhìn dáng dấp những người này hiện tại, khẳng định Phệ Châu còn đang ở trong sơn động kia, bằng không bọn họ cũng không đến mức tìm kiếm đại quy mô như vậy.
Nghệ Phong nghĩ vậy, tốc độ cũng nhanh hơn vài bước, bay nhanh về ngọn núi cao nhất.
- Ngươi biết nó ở nơi nào?
Thiên Nghịch thấy Nghệ Phong đi rất có mục đích, nhãn tình hắn sáng lên nhìn Nghệ Phong nói.
- Ta biết, lần trước đã thấy một lần!
- Quả nhiên!
Đáy lòng Thiên Nghịch thì thầm một tiếng, lập tức nhìn Nghệ Phong nói:
- Vì sao ngươi không lấy mà lại trở về?
Nghệ Phong nghe Thiên Nghịch nói, suýt nữa bị ngã chết, hắn trừng mắt nhìn Thiên Nghịch nói:
- Lần trước cách nó rất xa ta còn xém chút mất mệnh, nếu không chạy nhanh, ngươi nhìn thấy chính là thi thể của ta.
Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong nói, hắn rất cổ quái. Đáy lòng nghi hoặc đến cực điểm, rất khó tưởng tượng vật gì mà cách rất xa cũng có thể giết người.
- Được rồi! Chờ một chút tới ngọn núi cao nhất, ngươi không nên đi chung cùng ta, ngươi căn bản không có cách nào ngăn cản cỗ lực lượng thôn phệ kia.
Nghệ Phong đột nhiên nói.
- Vậy ngươi có thể chống đối sao?
Trong ấn tượng của Thiên Nghịch, thực lực hiện tại của Nghệ Phong còn yếu hơn so với hắn, không có đạo lý hắn không thể chống đối mà Nghệ Phong có thể chống đối.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta cách lâu như vậy mới đến thu phục nó là không công sao, ta đã chuẩn bị rất tốt!
Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong nói như vậy, hắn mới gật đầu, chỉ bất quá trong mắt còn có thêm hiếu kỳ, có vật gì mà tiếp cận là có thể mất mạng. Hắn lúc này là Vương Cấp, ở trên đại lục cũng coi như là nhân vật nhất lưu.
- Nhớ kỹ, nhất định không nên tới gần. Bằng không không ai có thể cứu ngươi!
Nghệ Phong nhắc nhở Thiên Nghịch.
Thiên Nghịch thấy biểu tình Nghệ Phong chăm chú nhắc nhở nhiều lần như vậy, trong lòng hắn run lên, tựa hồ có thể suy đoán đến kinh khủng trong đó.
...
Hai người không ngừng bay nhanh trong rừng, cũng không có Ma thú đến đây khiêu khích. Hai người rất nhanh đi tới dưới chân ngọn núi cao nhất. Nghệ Phong nhìn ngọn núi cao vót trong mây kia, hắn áp chế kích động trong lòng, quay đầu qua Thiên Nghịch nói:
- Ngươi đứng ở nơi này hay thế nào?
- Phệ Châu ở ngọn núi cao nhất?
Thiên Nghịch hỏi.
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Ở trong ngọn núi cao nhất, có thể đi vào thông qua một sơn động, rất bí ẩn, người bình thường cũng không phát hiện được.
Thiên Nghịch gật đầu nói:
- Ta cùng ngươi lên!
Nghệ Phong gật đầu, chỉ cần không vào sơn động tiếp xúc Phệ Châu, Thiên Nghịch sẽ không có nguy hiểm gì.
Nghệ Phong và Thiên Nghịch bắt đầu leo lên ngọn núi cao nhất, đối với Nghệ Phong từng có một lần kinh nghiệm mà nói, chuyện này cực kỳ dễ dàng, mặc dù có chút Ma thú đến đây quấy rối, thế nhưng lấy thực lực của Nghệ Phong và Thiên Nghịch, chém giết Ma thú dưới lục giai, căn bản không là chuyện gì.
- Nghệ Phong? Vây bọn họ lại!
Thời điểm Nghệ Phong tùy ý giải quyết một con Ma thú, kéo thi thể nó tới bên cạnh một cây đại thụ, một thanh âm mạnh mẽ vang lên trong tai Nghệ Phong đích.
Thanh âm này vang lên xong, Nghệ Phong và Thiên Nghịch cũng bị tầng tầng vây quanh.
Nghệ Phong quay đầu nhìn qua đám người mới tới, cư nhiên là lão bằng hữu của hắn, liên minh cường đạo của ngọn núi này. Đám người Ác lão đại và Mạc đương gia, bên cạnh bọn họ là một nam tử trung niên, khí tức toả ra trên người làm cho Nghệ Phong nhíu mày.
- Long đầu, đây là Nghệ Phong đã giết rất nhiều huynh đệ của tổ chức cường đạo chúng ta, nghĩ không ra hắn còn dám vào sơn mạch!
Ác lão đại quay qua Ma Tạp Tân nói.
- Nghệ Phong?
Trong mắt Ma Tạp Tân cũng đầy hung quang, đối với tên này hắn tuyệt không xa lạ.
Thiên Nghịch thấy những người này phảng phất muốn giết chết Nghệ Phong, hắn nghi hoặc hỏi Nghệ Phong:
- Ngươi có cừu oán cùng bọn họ?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Chém giết trên trăm huynh đệ của bọn họ mà thôi, còn thiết kế chém giết toàn bộ tinh anh của tổ chức bọn họ. Không có cừu hận gì quá lớn!
Thiên Nghịch nghe Nghệ Phong nói, hắn hít sâu một ngụm lương khí, chém giết gần hết tinh anh của tổ chức người ta còn nói không có cừu hận gì lớn? Ngươi còn muốn thế nào mới tính cừu hận!
- Nghệ Phong! Thật không ngờ lần trước ngươi tránh được một kiếp, cư nhiên còn dám đến đây lần thứ hai!
Ma Tạp Tân thu liễm tâm tình muốn lăng trì Nghệ Phong, quay qua Nghệ Phong lạnh lùng nói.
- Ta nhớ tới các ngươi, nên mới đếm thăm!
Nghệ Phong cười hì hì nói .
Ánh mắt Ma Tạp Tân ngưng trọng, hừ một tiếng nói:
- Vậy hôm nay ngươi không cần rời khỏi đây, nghĩ hẳnMa thú nơi này sẽ rất thích máu thịt của ngươi.
Nói xong, Ma Tạp Tân vung tay lên, hắn cũng rút lợi kiếm, chỉ vào Nghệ Phong.