Mi Tâm Liễm

Chương 1



Doãn Viễn là con trai thứ sáu của tiên đế, đại Sở Đoan vương.

Mười bảy tuổi được phong vương, sau khi tân hoàng đăng cơ, hắn cũng rời kinh thành, tới đất phong Xuyên Thục. Ngoại trừ ngày tết, hắn không thường xuyên hồi kinh.

Từ biệt mấy năm, bỗng Doãn Viễn dâng một bản tấu, chỉ có vài câu, nói hắn muốn về kinh cầu hôn.



Đương kim thiên tử Doãn Bách xem xong tấu chương, hồi tưởng lại, rốt cuộc nhớ ra vương đệ của hắn được định hôn ước khi bé.

Nhớ năm đó Doãn Viễn sinh ra không lâu, liền được đạo trưởng nổi tiếng khắp thiên hạ bấy giờ, tính ra mệnh cách thiên sát cô tinh chết không tử tế.

Mà mẫu hậu bọn họ khăng khăng không tin vào thiên mệnh, muốn vị đạo trưởng tính đường hóa giải. Tính tới tính lui thì tính ra một người sinh bát quái (1) có thể phá hung kiếp. Hơn nữa người phá giải trùng hợp là một người trong kinh thành.

(1) Bát quái (八卦): Một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời cổ đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài. Mỗi quái tượng trưng cho 1 sự vật nhất định. Bát quái lại phối hợp nhau tạo thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian. Về sau dùng để chiêm bốc, bói toán. (Cre: Hanzii)



Cùng tháng, năm đó, nhóm thai phụ sinh trong kinh thành đều bị hoàng gia tận lực chú ý.

Mà trùng hợp chỉ có một đứa trẻ sinh ra vào hôm đó.

Là phu nhân Thượng thư Hình bộ, tảng đá lớn trong lòng tiên hoàng cùng tiên hoàng hậu cuối cùng cũng rơi xuống, nhanh chóng triệu Thượng thư Hình bộ Hoắc Thanh Toàn đến thương lượng về cuộc hôn nhân định mệnh này.

Nhưng sau tất cả, trên đời chẳng có gì là hoàn mỹ. Thượng thư phu nhân không sinh ra bé gái, mà là bé trai.



Một đám người suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định kết thông gia từ bé.

Dù sao mệnh trung không con so với thiên sát cô tinh khắc tử người khác đã là tốt lắm rồi.

Rồi mọi chuyện lắng xuống, tiểu nhi tử Hoắc Tư Dư nhà thượng thư liền trở thành “vị hôn thê” của Đoan vương Doãn Viễn.

Có thể sau đó vị đạo trưởng kia cũng qua đời, mà mệnh Doãn Viễn cũng không thực sự hung sát như ông đã suy tính. Dần dần, mối hôn sự này liền rơi vào quên lãng.



Đương kim thiên tử đau đầu ấn huyệt thái dương, không khỏi có chút nhức nhối.

Hoắc Tư Dư này bây giờ mới tròn mười tám, là thám hoa phong quang vô hạn, học tại Quốc tử giám.

Phong thái chính trực và tao nhã đó, thật sự rất khó quên.

Nhưng mối nhân duyên này dù sao cũng do tiên đế định ra. Thôi, tốt hơn hết là kệ nó, hắn không quản nữa.

————————————————

Hoắc Tư Dư thật sự không biết mình có gút mắc với Đoan vương, phủ thượng thư giấu nhẹm chuyện này đi, không ai nói cho y biết cả.

Nhưng hôm nay, y lại phiền não việc khác.

Hoắc Tư Dư là thám hoa, thuộc ba vị trí đầu trong khoa cử, phút chốc nổi danh phong lưu bừa bãi.

Giờ đã thành học sĩ tại Quốc tử giám. Tiền đồ có rồi, Hoắc thượng thư đương nhiên sẽ quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của tiểu nhi tử. Nhớ năm đó định ra hôn sự từ nhỏ bất quá chỉ để giải nỗi sầu lo của thái hậu. Mấy năm nay, chỗ Đoan vương thuận buồm xuôi gió, bên thái hậu cũng không có ý thúc giục. Kết quả, chuyện Hoắc thượng thư suy xét đến hơn sự cho tiểu nhi tử, cứ như vậy lan truyền nhanh chóng.



Hoắc Tư Dư mới làm quan mấy ngày, đã gặp phải chuyện phiền toái.

Nhi tử ngu ngốc của thừa tướng kia không biết làm cách nào, lại tiến vào Quốc tử giám được, thành lãnh đạo trực tiếp của y. Khi gã đưa ra ý thỉnh mọi người đến tửu lâu uống rượu, y không cũng không cách nào từ chối.

Hoắc Tư Dư thần sắc lạnh nhạt ngồi trong bữa tiệc, nhìn chén rượu trước mặt.

Y thẳng lưng ngồi, dáng vẻ không thể xoi mói được, mang theo khí chất thanh nhã ôn nhu. Ngũ quan thập phần tuấn tú, thanh trí động nhân, dù mang theo vẻ bực mình nhàn nhạt, nhưng nhìn chung thần sắc vẫn là ôn hoà, mang khí chất công tử thế gia.



Hoắc Tư Dư thoáng đỡ trán, liếc mắt nhìn Vương Lễ ngồi đối diện, ánh mắt gây khó dễ nhìn chằm chằm y, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài việc uống cạn chén rượu trước mặt.

“Vương công tử, rượu ta cũng uống rồi. Sắc trời đã tối, thứ cho ta không phụng bồi.”

Lời y nói không hề khách khí, dù sao chẳng ai bị người dùng ánh mắt mị sắc đầy buồn nôn đánh giá nửa ngày còn có thể bảo trì vẻ tốt tính.



Có điều y vừa mới đứng lên, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể cũng ngã trái ngã phải. Bên trái là tiểu quan dáng người mềm mại đang đỡ y.

Vương Lễ nở nụ cười đầy vẻ ngoạn ý, nói: “Tửu lượng Hoắc thiếu gia không tốt sao, mới một chén đã say rồi? Mau dìu y lên lầu hai nhã các nghỉ ngơi đi.”

Khi Hoắc Tư Dư ngã vào đệm mềm bên trong nhã các đã mơ hồ đến cực điểm, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên được.

Đương nhiên sẽ không để ý đến động tĩnh trong tửu lâu.



Khách mời trong tửu lâu khách mời đều bị phân tán hết, không khí vốn ồn ào náo nhiệt chỉ thoáng sau lại không còn một mống.

Vương Lễ mang theo hồ bằng cẩu hữu trốn chạy khỏi Bế Nguyệt lâu. Gã không biết Đoan vương Doãn Viễn đã trở về kinh thành, cũng tới đây chơi, bá đạo đuổi bọn họ ra ngoài.

Gã cơ bản muốn mượn cơ hội hiếm có hôm nay, dạy dỗ Hoắc Tư Dư một trận, vị tiểu mỹ nhân thanh cao lạnh nhạt kia. Nhưng giờ đây gã chỉ muốn chạy trốn, ý nghĩ kiều diễm đều quăng lên chín tầng mây.



Trong không gian tĩnh lặng, có một người chậm rãi bước lên bậc đài, tiện tay đẩy cánh cửa nhã các ra.

————————————————

Màn che, mờ ảo.

Đoan vương Doãn Viễn tiện tay đẩy ra màn trướng màu xanh ra, hơi rũ mắt đánh giá mỹ nhân trên giường.

Hoắc Tư Dư đương nhiên không phải một chén liền gục. Chỉ là trong chén rượu kia hạ thuốc mê rất nặng. Lúc này sợ là ngay cả ngón tay y cũng không nhấc lên được.

Tóc y có chút tán loạn, da dẻ trắng nõn. Y khép hờ mắt, làn mi dài che đi mí mắt, thoáng đung đưa. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ căng mọng nước, trông thập phần mềm mại. Y mặc một thân thổ cẩm màu xanh, bên hông buộc bạch ngọc, là một khối ngọc bội đẹp đẽ.



Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Doãn Viễn khẽ mỉm cười, tiện tay tháo bạch ngọc tinh xảo Hoắc Tư Dư  mang bên hông ra, ném xuống đất.

Doãn Viễn cởi từng lớp quần trên người áo Hoắc Tư Dư, tùy ý vứt dưới giường, mãi đến tận khi mỹ nhân trên giường không còn một mảnh vải, ngọc thể phơi bày trần trụi trên giường.

Doãn Viễn lúc này mới cúi người xuống, hôn trán Hoắc Tư Dư một cái, rồi hôn mắt y, một đường làm càn hôn đến cổ, lưỡi linh hoạt quấn lấy hầu kết nhô lên kia.

Hoắc Tư Dư có chút khó chịu, hơi giãy giụa, nhưng không thể động đậy, đành mặc người muốn làm gì thì làm.



Da Hoắc Tư Dư trắng loáng, thân thể tựa khối ngọc tuyệt mỹ, dưới ánh đèn nhàn nhạt càng thêm dụ người. Đặc biệt là hai đầu v* hồng nhạt trước ngực, Doãn Viễn trước nhéo một cái, sau đó đảo quanh từng vòng, khiến hai đầu v* êm dịu run rẩy đứng thẳng. Như vậy còn chưa đủ, hắn ngậm đầu v* phấn nộn của Hoắc Tư Dư  vào miệng, nhẹ nhàng mút, tay khác tiếp tục nhào nặn.

“A…” Làn da trắng nõn của Hoắc Tư Dư nhiễm một tầng hồng nhạt, trong cổ họng không kìm được tràn ra tiếng rên rỉ.

đầu v* đáng thương bị chơi đến đỏ bừng, Doãn Viễn lúc này mới buông tha y.  Một đường hôn xuống vòng eo đẹp đẽ của thiếu niên, da bắp đùi vô cùng nhẵn nhụi mịn màng, chỉ mới bị liếm láp mút vào một hồi liền để lại vết tích sưng hồng.



Bên trong nhã các Bế Nguyệt lâu, sao có thể thiếu thuốc mỡ tăng tình thú được.

Doãn Viễn lấy một bình từ trong tủ đầu giường, đầu ngón tay lấy một chút, hương vị tương đối thanh mát, không át đi mùi bạch mai thanh nhã của Hoắc Tư Dư. Hắn khẽ mỉm cười, tách hai chân thon dài thẳng tắp Hoắc Tư Dư ra.

Ngón tay Doãn Viễn từ từ chen vào hậu huyệt Hoắc Tư Dư, chậm rãi mở rộng. Đầu tiên là một ngón, rồi ngón thứ hai dễ dàng nhét vào, cuối cùng ba ngón tay đều ở trong. Hai bờ mông mềm mại chặt chẽ bao lấy ngón tay hắn.

Hoắc Tư Dư vẫn mơ màng, cũng không biết có phải do đau mà khóc không. Con ngươi trong suốt đẹp đẽ tràn đầy nước mắt, nhìn qua đặc biệt mềm mại đáng yêu. Y hơi hé môi, trong miệng tràn đầy tiếng rên rỉ nhỏ vụn khó nhịn.



Sau khi nới lỏng, Doãn Viễn mới đỡ “cây hàng” của mình, từ từ phá tan miệng huyệt căng mịn kia.

Khuôn mặt Hoắc Tư Dư hiện ra vẻ ám muội hồng nhạt, dường như y thật sự rất đau, trán đổ đầy mồ hôi hột.

Hai chân y bị Doãn Viễn ác liệt ép sát ngực, bờ mông căng mịn vểnh cao, thứ đồ thô cứng của hắn đâm sâu vào hậu huyệt y.

Hậu huyệt nhờ thuốc mỡ mà trở nên mềm mại, không còn khô khốc nữa, chậm rãi đung đưa theo động tác của nam nhân, thậm chí bắt đầu từ từ quen với nó…



“Ưm…A…A…” Hoắc Tư Dư mơ màng, tùy ý trầm luân rên rỉ theo thân thể phóng túng.

Hai chân trắng nõn của y gác trên vai nam nhân. Hậu huyệt phấn nộn dần trở nên ướt át theo một nhịp ra vào kịch liệt của nam nhân, rồi biến thành màu đỏ ám muội.

Môi y vốn sắc hồng nhuận đẹp đẽ, bây giờ mang theo động tình lại càng mê người. Y khép hờ mắt, hai tay muốn đẩy nam nhân ra, nhưng y lại không có chút sức lực nào, ngược lại bị người nắm cổ tay, kéo vào trong lồng ngực.



Hoắc Tư Dư mềm yếu vô lực bám lấy nam nhân trước mắt, ám muội ngồi trong lòng, hai chân ngọc ngà khóa lấy vòng eo cứng cáp hữu lực của nam nhân. Để vật cứng to dài của người này tùy ý ra vào hậu huyệt ướt át mềm mại của y.

Y rất khó chịu, không biết nên làm thế nào cho phải, trước mắt là một mảnh sương mù, y vô thức đem mặt đến gần, hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu của nam nhân, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ.

Động tác này như lấy lòng người trước mắt, Doãn Viễn dùng sức ấn y xuống, đồ vật dưới thân lại tàn nhẫn đâm lên.

“A…” Hoắc Tư Dư không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy trong hậu huyệt một trận tê dại khó diễn tả, không khó chịu ngược lại rất sảng khoái. Y phóng đãng rên rỉ, đuôi lông mày như mềm ra, khác xa với dáng vẻ lạnh nhạt bình thường.



Tinh lực Doãn Viễn rất tốt.

Ôm Hoắc Tư Dư lăn qua lộn lại dây dưa, thay đổi vài tư thế, làm hậu huyệt mỹ nhân đến rối tinh rối mù, bạch trọc giữa hai chân tràn đầy chảy ra.

Nếu nói tiếc nuối, chính là Hoắc Tư Dư mơ màng, như một búp bê sứ tinh xảo tùy hắn thao túng, mất chút lạc thú. Giả dụ hắn có thể làm y khi tỉnh táo, chắc chắn thiếu niên đẹp đẽ tuấn tú, sẽ cho hắn phản ứng là hắn mong muốn nhất.

————————————————

Trời lờ mờ sáng, Hoắc Tư Dư tỉnh từ giấc mộng dài. Đập vào mắt là gian phòng xa lạ, giường gỗ xa lạ chạm trổ hoa văn cầu kì, nệm chiếu đỏ rực xa lạ.

Đầu đau, thắt lưng đau, bộ vị nào đó dưới thân cũng đau và sưng. Hoắc Tư Dư cử động, phát hiện cả người mình đang ở trần, bên người cũng có nam tử trần truồng. Y sợ hãi hoảng loạn, hôm qua uống rượu say mất hết ý thức, mà dáng vẻ bây giờ của bản thân, rõ ràng là bị nam nhân làm…

Hoắc Tư Dư nhịn đau, ngồi dậy, xoa đầu lảo đảo, nghiến răng nghiến lợi trừng người bên cạnh.



Khuôn mặt người này rất lạ, y không nhận ra. Hắn cực kỳ đẹp trai, vóc người cũng đẹp khỏi chê.

Hoắc Tư Dư cắn môi, đánh gãy suy nghĩ bậy bạ của bản thân. Không màng eo mỏi mông đau, y xuống giường nhặt y phục của mình mặc vào.

Y tức giận đá y phục màu xanh nhạt của nam nhân ra xa, khoác áo của mình lên, vội vã búi tóc, cứ như tên trộm lẻn chạy ra ngoài.