Mi Tâm Liễm

Chương 10





Khớp xương tay Doãn Viễn cân xứng, ngón tay thon dài xoa nắn vuốt ve phân thân đứng thẳng từ lâu của Hoắc Tư Dư.

Hoắc Tư Dư hé môi, nhẹ nhàng thở hổn hển, vô thức nuốt hầu kết. Tốc độ tay Doãn Viễn càng lúc càng nhanh, hạ thân dính sát mông Hoắc Tư Dư, dù chưa tiến vào nhưng lại không nhanh không chậm làm phiền.

Hoắc Tư Dư nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng. Y đối với loại chuyện kiều diễm này vốn ngây ngô đến đòi mạng, nếu không phải gặp được Doãn Viễn, sợ là số lần tự mình thỏa mãn bản thân cũng ít đến đáng thương.

Khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng nhuộm lên một tầng ửng đỏ, nhìn cực kỳ ngon miệng. 

Doãn Viễn mút vành tai non mềm của người trong lòng, đồ vật nóng rực trong quần đặt giữa khe mông y mạnh mẽ đâm rút.

“A…” Hoắc Tư Dư nóng đến khó chịu, cảm tháy mình như đang lăn lộn trong từng đợt sóng, từng trận chập trùng, khó chịu muốn chết.

Giọng nói thiếu niên mang theo mềm mại chưa tỉnh và hơi khàn. Doãn Viễn ngậm phần gáy trắng nõn dụ người kia, tùy ý phóng thích dục vọng của mình giữa mông và chân Hoắc Tư Dư.

Doãn Viễn thần sắc thoải mái, tay xoa đôi môi hồng hào của Hoắc Tư Dư, sống mũi cao thẳng, hàng mi cong dài. Cuối cùng nhẹ thả một nụ hôn trên trán ái nhân.

Bọn họ còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ, vậy là đủ rồi.

————————————————

Hoắc Tư Dư ngủ gần như cả ngày, lúc tỉnh lại đã chạng vạng tối rồi.

Doãn Viễn ngồi ở đầu giường, tự tiếu phi tiếu nhìn y.

Trong mắt thiếu niên đầy vẻ mê man, không lạnh lùng như mọi khi, ngược lại có chút ngơ ngác.

“Sao ngươi không gọi ta…” Hoắc Tư Dư giơ tay dụi mắt, ngồi dậy, áo gấm từ vai trượt xuống vòng eo nhỏ nhắn.

Doãn Viễn: “Phu nhân ngủ ngon như vậy, vi phu sao có thể cam lòng đánh thức ngươi được.” Hắn nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn.

Hoắc Tư Dư xoa xoa hai má, buồn ngủ nỉ non: “Ta còn phải đến Quốc tử giám nữa.”

“Khụ.” Doãn Viễn nắm tay đặt bên môi, vờ khụ một tiếng che dấu ý cười trộm: “Không cần đi nữa. Ngươi không để ý sắc trời bên ngoài sao?”

Hoắc Tư Dư nhếch miệng, oán giận trừng Doãn Viễn, “Còn không phải đều tại ngươi sao.”

Doãn Viễn cười híp mắt nói: “Đúng, đều tại ta. Có điều từ hôm nay trở đi, ngươi không cần đến Quốc tử giám nữa.”

Hoắc Tư Dư hơi mơ hồ, thanh âm pha giọng mũi mềm mại khiến câu chữ không rõ ràng: “Tại sao?”

Doãn Viễn nheo mắt, giơ tay nâng cằm Hoắc Tư Dư lên, thực sự yêu chết được bộ dạng yêu kiều mềm mại này của y.

“Vài ngày nữa chúng ta sẽ trở lại Thục trung, ngươi quên rồi? Sẽ không còn ai thay ngươi sửa sang lại tàng thư và tranh chữ nữa rồi.”

“Ta chưa quên.” Hoắc Tư Dư hơi rủ mắt, sững sờ nhìn ngón tay thon dài của Doãn Viễn nâng cằm mình, “Ta tự mình sắp xếp được.”



Doãn Viễn đã rửa sạch cơ thể cho y, ngọc dược cũng đã đặt vào nơi bí ẩn kia. Hoắc Tư Dư khó chịu cọ chân, cảm giác tồn tại của thứ đồ ấm áp nhét trong hậu huyệt thật sự rất mạnh.

Y giương đôi con ngươi ẩm ướt buồn ngủ lên, ngữ khí tựa hồ có chút oán trách: “Ngươi nhét cái gì vậy?”

Doãn Viễn rút tay về sờ cằm, như cười như không nói: “Cái gì là cái gì?”

“Chính là ta, nơi đó. Ngươi nhét cái gì vào vậy?” Hoắc Tư Dư cắn môi, bàn tay giấu dưới chăn không nhịn được siết chặt.

Hình như là ngọc?

Doãn Viễn giả vờ không hiểu: “Ngươi, nơi nào?”

Hoắc Tư Dư nhìn hắn chằm chằm, cắn môi, không chịu nhắc lại. Chỉ tự mình rút ngọc dược ra, lén nhìn trong chăn. Là một khối bạch ngọc dài nhỏ.

“A, dùng hết nước thuốc rồi.”

Giọng nói từ tính trầm thấp của Doãn Viễn chợt vang lên bên tai, quá gần rồi. Hoắc Tư Dư mờ mịt ngước mắt, đối diện với cặp mắt phượng đong đầy ý cười.

Người này vậy mà lại không biết xấu hổ lại gần nhìn lén nữa chứ.



Doãn Viễn thật sự không chịu nổi bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch này, nắm chăn bông đẩy y vào trong quấn hai vòng. Ngọc dược trong tay Hoắc Tư Dư cũng bị hắn ném trở lại tủ đầu giường.

“Đây là ngọc dược.” Doãn Viễn cợt nhả giơ tay cách lớp chăn sờ mông Hoắc Tư Dư, “Để tẩm bổ nơi này.”

Hoắc Tư Dư bị mềm nhũn không thể nhúc nhích, chỉ có thể đỏ mặt mặc người bắt nạt. Mặt bị nắm lấy xoa nắn cũng không cách nào phản kháng.

“Doãn Viễn, không được làm phiền ta nữa…”

Chẳng có chút sức uy hiếp nào cả.

————————————————

Từ ngày không cần đến Quốc tử giám nữa, Hoắc Tư Dư ngược lại rảnh rỗi hơn nhiều, sắp xếp đầy đủ hành lý của mình, sầu não uất ức nghĩ những ngày tháng ở Xuyên Thục sau này mình sẽ trải qua thế nào.

Nghe nói người ở đó đều rất thích ăn cay, nhưng khẩu vị y vốn thanh đạm, thích ăn ngọt, ngay cả bánh ú y cũng rắc đường lên ăn.

Doãn Viễn chắc là cũng rất thích ăn cay nhỉ? Nhưng mỗi lần ăn cơm với y, y chưa bao giờ thấy hắn bảo đầu bếp làm thức ăn cay, hẳn là ăn theo khẩu vị của y rồi.

Trong khi y đang nghĩ bậy nghĩ bạ, người hầu bỗng đến báo, nói là Chung Lật đến.



Chung Lật hôm nay mặc một thân đồ đen, ngược lại càng tạo cảm giác lưng rộng eo thon, thân hình thon dài. Mái tóc dài như mực dùng phát quan bạch ngọc buộc lên, cặp mắt đào hoa trìu mến nhìn y.

“Chung Lật đại ca, sao huynh lại tới đây?” Hoắc Tư Dư giấu đầu hở đuôi ấn sau gáy, đi trước dẫn đường tới nhã các tiếp khách.

Doãn Viễn có việc nên đã ra ngoài, buổi sáng còn cố ý đánh thức y, ngậm lấy da thịt trắng nõn sau gáy mút rồi gặm cắn, vết hồng kia hẳn còn chưa biến mất.

Chung Lật: “Đến tặng quà cho đệ. Hơn nữa, hai ngày sau đệ phải cùng Đoan vương quay lại đất Thục rồi, ta muốn tới gặp đệ lần cuối.” Hắn ngồi dưới gây đàn hương sau bàn, một tay đỡ gò má, dáng người thẳng tắp.

Trên bàn bày rất nhiều rương gỗ nhỏ, Hoắc Tư Dư tò mò mở một cái, chỉ thấy bên trong là một đống đồ chơi be bé kỳ lạ, đều là những thứ không thể mua được ở kinh thành.

Hoắc Tư Dư một bên xoa gáy một bên mỉm cười nói: “Không cần lần nào cũng gửi ta nhiều đồ như vậy đâu.”

Chung Lật cong mắt cười: “Để đáp lễ, lần sau ta đến đất Thục, phiền đệ dẫn ta đi ăn ngon chơi vui là được.”

Hoắc Tư Dư: “Đó là đương nhiên. Có điều ta cũng không tự mình đến đó.”



Trên bàn còn có hai bầu rượu, làm từ sứ Thanh Hoa, dáng rất đẹp, không biết bên trong chứa loại rượu tiên nước thánh gì.

“Đây là rượu nho bệ hạ ban thưởng cho ta, có vị chua chua ngọt ngào, nhưng ta lại không thích lắm.” Chung Lật khẽ mỉm cười, cực kỳ ôn nhu, “Tặng cho đệ là vừa đúng.”

Hoắc Tư Dư quả thực thích những thứ chua chua ngọt ngọt, cười nói cám ơn.

Chung Lật thấy y cứ xoa cổ mãi, ân cần hỏi: “Bị sái cổ sao?”

Hoắc Tư Dư lắc đầu, lúng túng cười, ngược lại không xoa nữa.

Chung Lật giương mắt cười nhìn y, chợt vươn tay đè gáy Hoắc Tư Dư, nhẹ nhàng xoa bóp hai lần.

“Đỡ hơn chưa.”

Hoắc Tư Dư hơi run run, có chút mất tự nhiên tránh khỏi tay hắn. Lại sợ Chung Lật thấy lúng túng, liền chậm rãi gật đầu cười nói: “Tốt lắm rồi, đa tạ Chung Lật đại ca.”

Chung Lật không nói gì, tự nhiên thu tay về.

————————————————

Khi Doãn Viễn tay cầm một túi hạt dẻ ngào đường nóng hầm hập hồi phủ, liền nhìn thấy cảnh Chung Lật vươn tay xoa gáy Hoắc Tư Dư.

Hắn nheo mắt, đổ một ít hạt dẻ nóng bỏng ra tay, mạnh mẽ bóp nát.

Hoắc Tư Dư thấy Doãn Viễn trở lại, mỉm cười gọi hắn. Hàng lông mày nhíu chặt của Doãn Viễn lúc này mới dãn ra một ít.

Chung Lật cũng đứng lên nói mình phải đi rồi. Nhưng mới đi được hai bước, liền quay người nở nụ cười, nói với Hoắc Tư Dư một câu đừng quên ước định. Nói xong lại nhìn Doãn Viễn lễ phép cười, cất bước rời đi.

Doãn Viễn ánh mắt nguội lạnh trừng bóng lưng thẳng tắp của Chung Lật. Nghĩ thầm hai ngày sau hắn sẽ mang theo Tư Dư quay lại đất Thục, con công chết tiệt đó đời này sẽ không có cơ hội nào nữa.

Hoắc Tư Dư tiễn Chung Lật xong, quay người nhìn thấy Doãn Viễn vẫn đứng ở đó, tay nắm túi hạt dẻ ngào đường, ánh mắt lạnh lùng.

Hoắc Tư Dư vô tri vô giác ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Sao ngươi về sớm thế, không phải nói tối mới trở lại sao?”

Còn không phải vì muốn đem túi hạt dẻ nóng hầm hập này về cho ngươi trước khi ông chủ thu sạp sao? Đồ ngốc không có lương tâm nhà ngươi.

Doãn Viễn mặt trầm như nước, hừ nhẹ một tiếng vờ cao lãnh không thèm để ý, tiện tay vứt túi hạt dẻ ngào đường vào ngực Hoắc Tư Dư.

Hoắc Tư Dư cười đến mặt mày nở hoa, ôm hạt dẻ ngào đường nóng ấm khẽ mỉm cười, “Hóa ra là vội vàng đi mua cái này sao, đa tạ.”

Doãn Viễn bị nụ cười ngây thơ không phòng bị này khiến lòng ngứa ngáy, tiến lên một bước, trực tiếp khiêng Hoắc Tư Dư trên vai, xoay người rời đi.

Trời đất quay cuồng một trận, hông y đặt trên vai Doãn Viễn, cảm giác cộm lên thật khó chịu. May thay Hoắc Tư Dư kịp siết chặt túi hạt dẻ ngào đường, không bị rơi ra.

“Doãn Viễn ngươi thả ta xuống, Doãn Viễn!”

Đáng tiếc người kia lại ngoảnh mặt làm ngơ.

————————————————

Hoắc Tư Dư bực mình ngồi ở bàn đá trong sân, trên bàn đặt hai bầu rượu, là rượu nho Chung Lật đưa tới. Y vốn nghĩ sẽ uống cùng Doãn Viễn, nhưng hắn vừa nghe là Chung Lật đưa tới suýt nữa cầm bình đập nát.

Vì thế một cuộc ầm ĩ nho nhỏ với Hoắc Tư Dư đã xảy ra.

Cái gì mà tình nhân cũ dã nam nhân con công chết tiệt, cái gì cũng mắng qua một lần, mắng tới nỗi Hoắc Tư Dư muốn ngất. Hoắc Tư Dư tức giận bỏ lại một câu đồ đáng ghét rồi bỏ chạy khỏi chủ viện.

Một chén rồi lại một chén. Chua chua ngọt ngọt, Hoắc Tư Dư càng uống càng nghiện. Vốn chỉ muốn nhấp thử chút, nhưng càng uống càng say, y thực sự đánh giá quá cao tửu lượng của mình.



Lúc Doãn Viễn đuổi đến, Hoắc Tư Dư đã say đến không còn biết trời trăng gì nữa.

Doãn Viễn tức giận đập vỡ hai bầu rượu, tức giận bóp hai má trắng mịn của Hoắc Tư Dư vò tới vò lui. Cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thở dài, thấp giọng mắng ngu ngốc, cúi người cõng tiểu ma men này lên.

Hoắc Tư Dư đầu óc choáng váng, hai tay vô lực vòng qua cổ Doãn Viễn.

Mùi hương ngọt ngào ngập tràn nơi chóp mũi, lại cảm giác khó chịu khó giải thích quen thuộc. Y sững sờ nhìn gáy Doãn Viễn. Hôm nay hắn chải tóc đuôi ngựa buộc cao, dùng phát quan hắc ngọc tinh xảo giữ lấy, phần gáy trắng nõn lộ ra hoàn toàn, còn có nốt ruồi nho nhỏ đỏ tươi kia.

Y xoa mũi nở nụ cười, ôm cổ Doãn Viễn. Cúi gần ngậm gáy Doãn Viễn, vươn đầu lưỡi liếm nốt ruồi đỏ tươi, nhẹ nhàng tiếng hô: “Mặt nạ ca ca…”

Tiếng kia quá nhẹ, Doãn Viễn không thể nghe rõ. Hắn cũng không có sức để nghe.

Thần trí của hắn ngay lúc Hoắc Tư Dư ngậm gáy hắn đã tiêu tan không còn chút nào rồi.

Huống chi, đứa ngốc này còn dám liếm hắn!

Doãn Viễn nuốt hầu kết, thấp giọng mắng đồ ngốc, tăng nhanh cước bộ trở về.