Mị Tâm

Chương 32: Mộc Kính Đình



Editor: Gà

Sáng hôm sau, Bình Yến và Yên Chi hầu hạ Bạch Tô Mặc rửa mặt thay quần áo.

Tề Nhuận bên cạnh Quốc công gia đến uyển.

Lưu Tri ra ngoài nghênh đón.

Tề Nhuận cười híp mắt nói: "Lưu Tri cô nương, Quốc công gia sai ta đến hỏi tiểu thư dậy chưa, ngài ấy đã cho người dọn đồ ăn sáng bên Tẫn Trung Các, chờ tiểu thư đến dùng."

Lưu Tri đáp được.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Chờ Tề Nhuận rời đi Lưu Tri mới vén rèm cửa lên bước vào phòng, phúc thân với với Bạch Tô Mặc: "Là Tề Nhuận đến, Quốc công gia mời tiểu thư đến Tẫn Trung Các cùng ăn sáng."

Gia gia trong quân đã rèn được thói quen dậy sớm, nàng lại dậy muộn nên thường chạy đến chỗ gia gia cọ cơm trưa và cơm chiều, bữa sáng rất hiếm. Gia gia vẫn luôn thương cảm cho nàng, phần lớn bữa sáng đều để phòng bếp nhỏ trong Thanh Nhiên uyển tự làm.

Hôm nay đến giờ này gia gia mới sai Tề Nhuận đến, chứng tỏ đang đợi nàng.

Nàng nhìn Lưu Tri qua gương: "Tề Nhuận còn nói gì nữa?"

Lưu Tri không khỏi bật cười.

Tế Nhuận kể mấy ngày trước Quốc công gia đến Nguyên Thành thăm Tạ đại nhân một chuyến, từ chỗ Tạ đại nhân mang về một nắm rau dại nghe nói là do chính tay Tạ đại nhân hái về trồng ở sân trong nhà.

Tạ đại nhân từng là giám sát ngự sử, bạn đồng môn trong học đường của Ninh quốc công ngày trước, sau khi cáo lão hồi hương thì quyết định ở lại Nguyên Thành.

Nguyên Thành núi đồi trùng điệp, khí hậu ôn hòa, Quốc công gia vẫn thường xuyên mượn cớ đến Nguyên Thành thăm hỏi Tạ đại nhân.

Lần này Quốc công gia ăn ở phủ Tạ đại nhân hai ngày cảm thấy mùi vị của rau rừng rất đặc biệt, trước khi quay về Tạ đại nhân đã sai người hái bảy tám phần rau dại trong vườn cho Ninh quốc công mang theo.

Đêm qua Ninh quốc công quên mất.

Sáng nay tỉnh dậy bỗng nhiên nhớ tới, loại rau dại này để qua một ngày sẽ không giữ được hương vị ban đầu, vì thế phân phó Tề Nhuận bảo phòng bếp xào hết lên buổi sáng ăn kèm với cháo, bây giờ Tề Nhuận mới có thời gian chạy đến Thanh Nhiên uyển.

Bình Yến và Yên Chi che tay áo cười khinh khích.

Yên Chi nói: "Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, Ninh quốc công có gì hiếm lạ đều nghĩ đến tiểu thư đầu tiên, ngẫu nhiên ăn được món thôn dã cũng vậy mà rau dại cũng thế."

Trong quốc công phủ chỉ có ông cháu hai người bọn họ nên không coi là ăn mảnh, chẳng qua cùng ăn sáng với tiểu thư, dường như mỗi ngày quốc công gia có thể uống nhiều thêm một chén cháo nhỏ.

Bình Yến liên tục gật đầu đồng tình.

"Đi thôi, đừng để gia gia chờ lâu." Bạch Tô Mặc đưa tay, Lưu Tri tiến lên dìu nàng đứng dậy.

Đảo mắt đã đến giữa tháng bảy, bước vào thời điểm nóng nhất trong năm.

Đường từ Thanh Nhiên uyển đến Nguyệt Hoa uyển rợp bóng cây, đều là những cây cổ thụ đã hàng chục năm, cành lá xum xuê, một vài tia nắng lọt qua kẽ lá rộn ràng nhốn nháo lao xuống, càng làm tăng thêm phần mát mẻ.

Lưu Tri đi bên cạnh, Bình Yến và Yên Chi theo sau.

Bạch Tô Mặc lắc lắc họa phiến trong tay, hỏi: "Chỗ Bảo Thiền thế nào, Miểu Ngôn gửi tin về chưa?"

Lưu Tri khẽ gật đầu, thở dài đáp: "Sáng nay người đưa tin vừa đến, ngoại tổ mẫu Bảo Thiền đã không còn, đêm đầu tiên Bảo Thiền khóc ngất đi mấy lần, may mà có mấy người Miểu Ngôn đến giúp đỡ nên vẫn ổn thỏa. Chẳng qua tiểu thư cũng biết đó, bình thường Bảo Thiền vẫn hi hi ha ha vô tư tùy tiện, tươi cười trên mặt, nhưng lần này ngoại tổ mẫu mất như một đả kích lớn với em ấy..."

Họa phiến trong tay Bạch Tô Mặc dừng lại, lát sau nàng nói: "Tuy gia gia không còn ở trong triều nhưng mọi việc vẫn tìm gia gia thương nghị, nhất là gần đây, gia gia ra vào cung thường xuyên nên không để ý đến chuyện của Bảo Thiền. Em bảo Bàn Tử và Bình Yến đến chỗ Bảo Thiền hai ngày, xem như thay ta bái tế."

Mẫu thân Bảo Thiền từng là ma ma quản sự bên cạnh Quốc công phu nhân, cha Bảo Thiền làm từng làm tiểu tư bên cạnh Quốc công gia, sở dĩ thân thuộc với Quốc công gia và tiểu thư nên động thái này không có gì sai.

Lưu Tri phúc thân nói: "Nô tỳ một lát nữa sẽ đi ai bài."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

...

Đang nói thì đã tới cửa Nguyệt Hoa uyển.

Dường như Tề Nhuận đang chờ trước cửa uyển, thấy nàng thì vội vàng tiến lên.

Tề Nhuận sớm chiều hầu hạ bên cạnh gia gia, hắn đâu cần thiết phải đứng chờ ngoài sân?

Bạch Tô Mặc đang phân vân Tề Nhuận đã chắp tay với này: "Tiểu thư, vỗn dĩ quốc công gia đang chờ tiểu thư cùng ăn sáng, mới vừa rồi có việc gấp phải rời phủ, phân phó tiểu nhân chờ ở đây nói với tiểu thư một tiếng."

"Xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi.

Gia gia chinh chiến sa trường nửa đời, đã quen với cuộc sống ổn định trong kinh thành, chuyện gì có thể khiến ông bỏ bữa sáng vội vàng rời phủ?"

Lòng nàng nổi lên lo lắng.

Tề Nhuận cười đáp lời: "Quốc công gia sợ tiểu thư lo lắng mới bảo tiểu nhân chờ ở đây, trước tiên báo với tiểu thư một tiếng, tiểu thư, không phải chuyện to tát, là một vị cố nhân hồi kinh.

"Cố nhân?" Bạch Tô Mặc kinh ngạc.

Tề Nhuận gật đầu: "Chỉ nghe Quốc công gia nói bạn cũ đã lâu chưa trở lại kinh thành, chuyện khác tiểu nhân không biết..."

Tề Nhuận rất giỏi đánh thái cực.

Lòng nàng hiểu rõ nên không hỏi nhiều.

Bạn cũ nào lại khiến gia gia vội vàng rời phủ, còn cố ý để Tề Nhuận canh ở đây đánh một trận thái cực với nàng? Trong phủ này có thể nói Tề Nhuận là người cơ trí nhất, e rằng gia gia không muốn nàng biết chuyện ngoài kia.

Nàng quay sang nhìn Lưu Tri.

Lưu Tri hiểu ý, nhỏ giọng dặn dò Bình Yến đứng bên cạnh vài tiếng, Bình Yến nhanh chóng gật đầu.

Chốc lát sau Bình Yến quay lại, ghé vào tai Lưu Tri kể rõ toàn bộ.

Lưu Tri ngẩn người.

Hạ nhân trong các đã lui ra ngoài, hiện chỉ còn lại một mình Lưu Tri.

Lưu Tri nhỏ giọng thưa: "Tiểu thư, hôm nay Mộc đại nhân trở lại, xe ngựa vừa nhập kinh sáng nay, Quốc công gia sau khi biết đã rời đi."

"Mộc bá bá?" Bạch Tô Mặc kinh ngạc.

Lưu Tri gật đầu.

Khó trách gia gia sẽ như thế, hóa ra là Mộc bá bá hồi kinh, vậy Mộc Kính Đình...

Chưa đợi nàng lên tiếng, Lưu Tri đã biết nàng muốn hỏi gì: "Nghe nói lần này Mộc gia nhị công tử cùng Mộc đại nhân hồi kinh."

Mộc Kính Đình, Bạch Tô Mặc rũ mi.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

...

Gia gia đi vắng, lại nghe được tin Mộc Kính Đình hồi kinh, bữa này Bạch Tô Mặc ăn đến buồn tẻ vô vị.

"Tiểu thư..."Lưu Tri lấy cháo cho nàng, nàng đưa tay nhận nhưng giữ một lúc lâu vẫn không có động thái.

Mộc Kính Đình từng là hậu bối mà gia gia thích nhất, cũng là học trò của người.

Gọi là học trò bởi vì tài cưỡi ngựa của Mộc Kính Đình do gia gia dạy, bắn tên gia gia dạy, ngay cả đọc binh pháp và hành quân ra sao cũng được gia gia dốc túi dạy bảo.

Gia gia gửi gắm kỳ vọng rất cao vào Mộc Kính Đình.

Cho đến khi Mộc Kính Đình từ trên lưng ngựa ngã xuống, tuy được thái y giữ lại tính mạng nhưng đôi chân hoàn toàn bị tàn tật, trở thành một phế nhân...

Gia gia vô cùng đau đớn.

Mộc bá bá cũng không chịu nổi đả kích này, quyết định rời khỏi kinh thành.

Từ đó về sau gia gia không nhận dạy bất kỳ đệ tử nào ở trong kinh nữa, và nàng cũng không bao giờ gặp lại Mộc Kính Đình.

Gia gia để Tề Nhuận gạt nàng vì Mộc Kính Đình là học trò của người, cũng là thanh mai trúc mã thuở nhỏ của nàng. Người bạn đầu tiên khi nàng chuyển đến kinh thành là Mộc Kính Đình, người ra vào phủ mỗi ngày nhiều nhất là Mộc Kính Đình, người nói chuyện cùng nàng nhiều nhất là Mộc Kính Đình, Mộc Kính Đình là người thân thiết nhất lúc nàng còn bé sau khi đến kinh thành...

Ngày ấy tai nàng không thể nghe mà kinh thành lại là một nơi xa lạ, Mộc Kính Đình kiên nhẫn dẫn dắt nàng trôi qua từng ngày, dạo chơi khắp hang cùng ngõ hẻm. Ở kinh thành nàng không có bạn, hơn nữa tai có tật nên rất khó hòa nhập với người ở đây, cũng là Mộc Kính Đình đưa nàng đến phủ Cố thị lang và Hứa tướng làm quen với Cố Miểu Nhi, Hứa Nhã. Lúc nàng mới đến rất sợ gia gia, Mộc Kính Đình ở giữa giúp nàng quen dần với gia gia, Mộc Kính Đình thức khuya cùng nàng thêu hà bao đầu tiên tặng gia gia, từ đây nàng mới dần dần thân thuộc với người...

Cố Miểu Nhi và Thu Mạt thường nói nàng lạc quan rộng lượng, kỳ thật đều do Mộc Kính Đình nhiệt tình cởi mở, nàng chỉ mưa dầm thấm đất mà thôi.

Nàng không có huynh trưởng.

Hắn liền trở thành Kính Đình ca ca.

...

Bạch Tô Mặc không có nhiều khẩu vị bèn đặt đũa xuống.

Lưu Tri cũng không lên tiếng quấy nhiễu nàng.

Bình Yến vào các thưa: "Tiểu thư, Tần đại phu đến."

Bạch Tô Mặc ngước mắt.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Thanh Nhiên uyển.

"Bạch tiểu thư, nghe thấy không?" Tần Hoài gõ một chút bên tai trái của nàng.

Bạch Tô Mặc gật đầu.

Tần Hoài đổi sang bên phải, nàng thản nhiên cười.

"Bạch tiểu thư, nhắm mắt."

Nàng nghe lời nhắm lại, Tần Hoài mở mí mắt nàng ra, không có dấu hiệu sung huyết, hắn hỏi: "Từ khi thính lực khôi phục, Bạch tiểu thư có khó chịu nào khác không? Chẳng hạn như ban đêm khó ngủ hay bị ù tai?"

Bạch Tô Mặc suy tư một chút không có chuyện gì xảy ra, lắc đầu.

"Nếu như thế," Tần Hoài cười: "Bạc tiểu thư, chúc mừng, hiện giờ ngài không khác gì người bình thường."

"Tần tiên sinh, cảm ơn." Bạch Tô Mặc chân thành nói.

Tần Hoài vội ngăn cản: "Quốc công gia trả vàng thật bạc trắng, ta cũng lấy được an tâm, nếu ngài nói lời cảm tạ với ta, ta sẽ cảm thấy trong lòng bất an, chẳng lẽ muốn quỵt của một nửa tiền xem bệnh?"

Biết rõ hắn đang nói đùa, Bạch Tô Mặc vẫn cười nhẹ.

Tần Hoài thu dọn hòm thuốc: "Sau này hằng năm ta sẽ đến tái khám một lần. Thế nào, muốn chia sẻ với ta mấy ngày rồi nghe được những âm thành nào chứ?"

Bạch Tô Mặc liệt kê ra một lượt.

Tần Hoài đặt tách trà xuống: "Bạch tiểu thư, ngươi là người đầu tiên miêu tả thanh âm nghiêm túc nhất sau khi được chữa khỏi."

Bạch Tô Mặc nhướng mày: "Còn ai nữa?"

Tần Hoài mỉm cười: "Người khác e rằng chưa có ai dụng tâm như vậy, Tô Mặc, Quốc công gia nhất định rất vui mừng cho ngươi, bây giờ ngươi đã bình phục, ngày mai ta phải rời kinh, thay ta vấn an Quốc công gia."

Nàng đích thân tiễn hắn từ Thanh Nhiên uyển đến cửa Quốc công phủ.

"Tần tiên sinh, có một chuyện không biết có thể hỏi không?" Bạch Tô Mặc bất chợt nhớ tới.

Tần Hoài gật đầu.

Nàng hơi khép mày lại, nhẹ giọng nói: "Tần tiên sinh, ta ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng lòng của người khác, nhưng không phải mỗi giờ mỗi khắc?"

Tần Hoài cười: "Tô Mặc, ta là thần y, không phải thần tiên."

Trong lòng nàng gieo một tia hy vọng: "Nhưng Tần tiên sinh có một bàn tay của thần tiên."

Tần Hoài thu lại ý cười: "Tô Mặc, ta nghĩ do ngươi quá khẩn trương, hoặc vì chưa thích ứng kịp nên sinh ra ảo giác. Người ta chưa mở miệng lại tưởng rằng đó là tiếng lòng của họ. Nếu cảm xúc của ngươi luôn căng thẳng và còn gặp tình huống như thế, chi bằng cứ làm quen dần với nó xem sao?"

Bạch Tô Mặc gật đầu.

"Vậy Bạch tiểu thư, dừng bước." Tần Hoài từ biệt.

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi, Bạch Tô Mặc đứng trông theo.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

...

Trên đường quay về Thanh Nhiên uyển, nàng một lời vẫn chưa nói.

Lưu Tri bung dù đi bên cạnh, còn nàng đã thả hồn đến nơi khác.

Trước kia Kính Đình ca ca có hôn ước với nữ nhi nhà An Bình quận vương, nhưng sau khi ngã ngựa, An Bình quận vương lập tức đến từ hôn. Khi đó là thời điểm Kính Đình ca ca suy sụp nhất, không chịu uống thuốc cũng không gặp người, thế mà ngày An Bình quận vương đến phủ từ hôn, hắn lại rửa mặt thỏa đáng, ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên xe lăn ra ngoài gặp khách.

Nàng vẫn còn nhớ hắn đã hỏi nàng: "Tô Mặc, ta có nhếch nhác quá không?"

Nàng lắc đầu.

Hắn lại nói: "Tô Mặc, sau này muội đừng đến."

Đáy lòng nàng cứng lại, gió tháng chạp thổi qua gò má lạnh thấu xương, nàng thấy hắn run rẩy bèn cởi áo choàng phủ lên đầu gối hắn, ngước đôi mắt mờ mịt lên nhìn hắn: "Kính Đình ca ca, chúng ta đính hôn đi..."