Mị Tướng Quân

Chương 135: Vẫn là lúng túng



Ngay sau đó, nghe các cung nữ nói Ninh Khải Dao được chỉ hôn cho Xương vương, ta thầm vỗ tay khen hay, nhưng lại hơi cảm thán. Xương vương này có hiềm nghi đội nón xanh... Nhưng cùng lúc đó, ta cũng có hiềm nghi đội nón gì đó. Đàn bà lăng nhăng thì trượng phu đội nón xanh, thế đàn ông lăng nhăng thì thê tử đội nón gì nhỉ?

Ta vẫn chưa nghĩ ra được.

Mỗi ngày ta đều nghĩ tới những chuyện có có không không này, vô cùng bình lặng, rất thư thái. Lâu lắm rồi không nghĩ tới đoạn đầu đài, mỗi khi nghĩ tới ta liền lập tức nghĩ sang chuyện khác… Tự an ủi mình, đây gọi là tìm niềm vui trong đau khổ, nếu cả ngày ta nghĩ tới thù hận buồn đau, còn chưa tỉnh lại thì đầu óc đã dở hơi luôn rồi, sao có thể bày mưu tính kế được nữa?

Thật ra, đôi khi ngẫm lại, ta là thể loại lười chảy thây, nếu không phải máu tanh nhúng chìm, liệu có phải ta đã để mọi chuyện đến đâu thì đến không?

Đáng tiếc, đời người vốn không được như ý. Sau lần truyền nội lực thứ tư, ta toàn thân trần truồng, Hạ Hầu Thương mặc quần áo giúp ta. Loay hoay một lúc, hơi thở của hắn trở nên hổn hển hơn… Kể từ khi ta không thể động đậy, tiếng ruồi bọ bay trong phòng ta cũng có thể nghe thấy... Tiếng thở này hổn hển đến bất thường, nhưng mà bất thường thế nào đây... Tay hắn sờ tới sờ lui trên người ta, sờ hơi lâu một chút, không chỉ dùng tay mà còn dùng miệng, mút mát chỗ lắm thịt kia... Về phần chỗ lắm thịt kia, chắc không cần ta nói, tất cả mọi người đều đoán được nhỉ?

Điều đáng sợ hơn chính là, thân thể chỉ có cảm giác mà không thể động đậy của ta, lúc này lại có động tĩnh! Lời này hơi khó hiểu, có nghĩa ta cảm thấy rõ ràng chỗ mà hắn đang mút mát kia đứng thẳng lên.

Hiểu chưa?

Hạ Hầu Thương cũng cảm thấy, miệng hắn rời khỏi chỗ đó rồi sững sờ một lúc. Ta cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đó. Nếu ánh mắt là ánh mặt trời, vậy chỗ đó đã bị đốt cháy rồi… Nếu còn chưa hiểu ‘chỗ đó’ là chỗ nào, thế này đã hiểu chưa?!

Hắn rất kích động, ta cảm thấy hắn rất kích động... Bởi vì hắn mút mát khắp người ta một lượt, đáng tiếc, không còn động tĩnh nào tương tự nữa.

Nhưng từ đó về sau, dường như hắn đã tìm được cách, cứ cách hai ba ngày lại tới cởi đồ của ta, sau đó tìm cảm giác, tìm động tĩnh. Điều này làm cho ta rất cực khổ, không chỉ cực khổ bình thường thôi đâu. Nghe thấy tiếng hắn thở hổn hển, tiếng rên rỉ, tiếng quần áo đụng chạm, ta càng cảm thấy cực khổ.

Không biết liệu hắn tiếp tục như vậy, có thể quá độ gì đó mà chết như lời người ta nói không? Nếu như vậy, thì ta đỡ phải bày mưu tính kế nữa.

Phương pháp trả thù thế này, hữu hiệu biết bao, nhàn hạ biết chừng nào.

Các ngươi nhìn ta xem, liệu ta có phải là người rất biết tìm niềm vui trong đau khổ không?

Nhưng sự cố gắng của hắn rốt cuộc vẫn có chút tác dụng. Đầu tiên chỗ nhiều thịt bên trái đứng thẳng lên, sau đó chỗ nhiệt thịt bên phải cũng đứng thẳng lên...

Về sau, hắn còn… Ta chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra được nữa.

Thật ra thì cũng không có gì, bọn ta cũng là vợ chồng rồi, mặc dù là vợ chồng có thù hận. Vậy cứ nói nhé? Hắn dùng ngón tay trêu chọc chỗ dưới của ta, lúc đầu không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy nơi đó như miếng thịt heo chết, đảo qua đảo lại, đảo qua đảo lại… như rang thức ăn đó.

Về sau, có một ngày, một dòng nước ấm từ nơi đó xộc lên bụng, giống pháo hoa nổ tung giữa bầu trời đêm, bay thẳng tới trời xanh.

Sau đó, hắn cảm thấy nơi đó có cảm giác, lại càng chủ động hơn nữa…

Lại có một ngày, hắn thở hổn hển... Nhìn đi, ta rất hay nói từ thở hổn hển này, dù sao mỗi một lần thở hổn hển đều có chuyện kì dị xảy ra, hôm nay cũng không ngoại lệ. Ta nghe thấy tiếng cởi quần áo loạt xoạt… Đương nhiên không phải của ta, quần áo trên người ta đã cởi từ lâu rồi. Hắn, hắn, hắn đang cởi quần áo của mình?

Ta rất kinh hoàng, rất muốn được như Lão thái hậu mà hung hãn mắng to một tiếng: Súc sinh!

Nhưng ta không thể động đậy, cũng không thể cất tiếng, đành phải cố gắng bình tĩnh nghe hắn cởi đồ khỏi nơi nào đó mà ta không biết, rồi cẩn thận ôm ta xuống giường. Nhưng không ôm xuống hẳn mà một nửa người ta vẫn ở trên giường, một nửa ở dưới giường, sau đó hắn tách hai chân của ta ra…

Ta thẹn đến mức muốn chui xuống đất… Dĩ nhiên, mặt ta không hề có cảm xúc, vẫn khô khan như nham thạch…

Nếu lúc này ta không có cảm giác thì tốt biết bao.

Hắn đưa thứ nóng hổi thô to hơn ngón tay vào chỗ đó, nhẹ nhàng ma sát. Ta không hề cảm thấy đau đớn chút nào, trong lúc ma sát lại có cảm giác như bay vào đám mây đó. Không ma sát bao lâu, ta cảm thấy có thứ chảy ra, ngay sau đó một dòng nước ấm phun vào bên dưới của ta, ngay cả trên rốn cũng có.

Ta mắng to, Hạ Hầu Thương, ngươi thật quá đáng. Cởi đồ thì cởi, còn dùng gậy đâm ta, dùng gậy đâm ta đã đành, lại còn tưới nước nóng lên người ta? Không đúng, không phải là nước nóng, mà là cháo nóng, cháo dinh dính.

Thật ra thì ta vốn không biết cái thứ gì đó kia… Nhưng một lần đi dạo thanh lâu với Tiểu Thất, có một vị khách hết bạc bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt đưa đám làm động tác hệt như Hạ Hầu Thương ở sau hẻm. Gã rên rỉ, ma sát xiêm y, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Ta vốn định vòng đến chính diện xem xảy ra chuyện gì, đáng tiếc bị Tiểu Thất lôi đi. Tiểu Thất đỏ mặt nói với ta, như vậy sẽ lao lực quá độ mà chết. Cho nên, ta liền biết lao lực quá độ mà chết là chuyện gì.

Hơn nữa, mỗi một lần nhân lúc họ bì bõm dưới nước mà nhìn trộm họ không mặc quần áo, thật ra ta đều không cẩn thận nhìn thấy thân thể họ.

Cho nên, thật ra thì, ta loáng thoáng biết gậy đó là thứ gì, nhưng vẫn không rõ tại sao cháo nóng lại dây lên người ta?

Cho nên, quá nhiều ‘cho nên’ thì phải?

Những hành động trước kia của hắn, bao gồm hành động lúc uống thuốc lúc trước, ta đều biết hết. Nhưng làn này thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn đang nấu cháo trên người ta hả?

Hết lần này tới lần khác?

Mãi mới lau khô sạch sẽ, hắn chậm rãi mặc quần áo vào cho ta, mệt mỏi dựa vào bên cạnh ta ngủ.

Đến nửa đêm, hắn ôm ta trong lòng, một chân khoác lên đùi của ta, như đắp một chiếc chăn bông, rất dễ chịu…

Nhưng nửa đêm lại phát lên một tiếng gào: “Súc sinh, ngươi đang làm gì?”

Ta nghĩ thầm, lại thế nào nữa đây?

Lại là tiếng gậy gộc đánh vào da thịt, Hạ Hầu Thương lăn xuống giường. Ta hơi ngờ vực, liệu có phải hắn sợ chiếc gậy đánh phải ta không?

Lòng ta chợt mềm nhũn một cách kì lạ.

Giọng của Lão thái hậu vẫn luôn đột nhiên mà tới, đinh tai nhức óc.

“Ngươi nhìn đi, lần này còn gì để nói không? Ngươi ngươi ngươi… ngay cả áo cũng cởi rồi… Còn, còn, còn những thứ ở dưới đất nữa, những thứ này…” Lão thái hậu xấu hổ, không thể nói thành lời.

Lần này Hạ Hầu Thương không còn lời nào để nói, chỉ quỳ dưới đất lẩm bẩm... Tại sao nói là quỳ dưới đất, lần trước nói rồi, lần này không nhắc lại nữa.