Mị Tướng Quân

Chương 145: Hắn đã xảy ra chuyện gì?



Phải chăng sẽ như nhện rơi khỏi lưới, cá rời mặt biển?

Ta không dám tưởng tượng.

Cho nên, ta nhất định phải tỉnh lại, cùng hắn chống chọi hết thảy, ngăn cản hết thảy.

Không biết trải qua bao lâu, người bên cạnh bỗng nhiên choàng tỉnh, nhảy xuống giường: “Sao ta lại quên mất, sao ta có thể quên? Hôm nay là ngày thứ mười mà.”

Nghe thấy câu này, lòng ta lại càng lo lắng. Rốt cuộc bây giờ hắn thế nào rồi hả? Hồi ở sa trường, hắn có thể chiến đấu với mười tên võ tướng đứng đầu của phe đối phương một ngày một đêm, sau đó vẫn có thể trở về doanh trại bàn bạc tình hình quân địch cả ngày. Nhưng mấy ngày gần đây, ban ngày lên triều, buổi tối hắn mệt mỏi vô cùng, thường xuyên nằm cạnh ta ngủ thiếp đi. Rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì?

Nhớ tới lời muốn nói lại thôi của Tiểu Thất, lòng ta càng khủng hoảng.

Ta mải nghĩ tới chuyện này, cho đến khi hắn cởi quần áo trên người, bắt đầu điểm huyệt cho ta, dòng nước ấm trước sau như một ùa vào thân thể. Nhưng ta lại không thấy cảm giác ấm áp tựa ngày xuân như vài ngày trước đó nữa, mà lại gờn gợn hơi lạnh. Dòng nước ấm chảy tràn đến đâu đều bị khí lạnh ấy ngăn cản, sau đó triệt tiêu hoàn toàn... Đích thị là do chiếc ngân châm của Thanh phi gây nên.

Ta muốn ngăn cản hắn, muốn nói cho hắn biết chuyện này hoàn toàn là lợi bất cập hại, đừng làm tiếp nữa. Nhưng ta phải nhắc nhở hắn thế nào đây?

Nơi ngón tay của hắn, nội khí rót vào như thể bất tận, nhưng thân thể ta lại không thể thu nạp, tay chân cũng không ấm áp như trước. Rốt cuộc ta đã hiểu vì sao Thanh phi lại cất giọng thương xót như vậy – Có người đang lợi dụng ta để tiêu hao hết nội lực và thể lực của hắn.

Thậm chí tính mạng của hắn.

Tại sao, tại sao chàng lại ngu như vậy, sao lại ngu như vậy hả?

Ta đáng giá để chàng làm vậy sao?

Chỉ vì một lần cứu giúp trong lơ đãng?

Hay là vì lúc tiếp thánh chỉ, ta ngó lơ chàng?

Hay là vì bóng dáng ta cưỡi ngựa trắng?

Chàng tỉnh táo chút được hay không? Ta đâu có thích gì ngựa trắng đâu, chỉ vì toàn bộ Thất Tinh đều cưỡi ngựa đen, muốn dùng màu sắc đen trắng để phân biệt ta là chỉ huy của Thất Tinh mà thôi.

Người như ta đáng giá để chàng hi sinh tính mạng của mình sao? Cũng như Tiểu Nhị, một Tướng quân thường hay lấy hắn ra để trêu cợt đùa giỡn, còn ép buộc hắn phải giả trang làm vợ ta, hắn cần gì, cần gì phải chết thay ta chứ?

Ta nghe tiếng nội lực sôi sục trong cơ thể như dòng máu tuôn trào, nhưng giữa đường lại gặp tảng băng buốt giá, tiêu tán không còn tăm hơi.

Tiên tán như vậy, có ý nghĩa gì đâu.

Cũng như nước vào sa mạc, chưa kịp thấm vào lòng đất đã bốc hơi trước nhiệt độ hừng hực.

Nhưng đất đá đổ biển, không hề có chút hiệu quả.

Thế nhưng hắn lại không ngừng tay, cẩn thận tỉ mỉ truyền nội lực cho ta.

Bỗng dưng ta nghe tiếng hắn ho khan, một lát sau có giọt nước nhỏ lên ngực ta. Hắn dừng lại, thoáng giật mình, cầm lấy một chiếc khăn lau ngực cho ta. Dường như lau không sạch, hắn đứng dậy bước đi... Ta nghe thấy mở nắp ly trà... Lúc hắn trở lại, ta cảm thấy chiếc khăn đó đã được thấm ướt, hắn lại lau ngực ta... Lát sau, hắn không kìm được lại ho khan vài tiếng, có thêm vài giọt nước nhỏ xuống ngực ta.

Ta chợt hiểu ra thứ nhỏ xuống là gì... Hồng mai lìa cành, tà dương như máu... Giờ này khắc này, trước mắt ta hiện lên màu đỏ chói lòa.

Ta nghe tiếng hắn bước đi, tiếng ly trà bị đánh đổ, lúc hắn trở lại ta cảm thấy chiếc khăn ướt thêm. Hắn không muốn để ai biết tình trạng của mình, cho nên đều tự tay làm hết thảy... Hắn che miệng ho khan vài tiếng, không còn thứ gì nhỏ lên người ta nữa.

Cuối cùng hắn thôi không lau nữa, phải chăng đã lau sạch rồi?

Nhưng hắn lại lật người ta lại, bắt đầu điểm huyệt trên lưng.

Tại sao? Hắn biết rõ đang tiêu hao sinh mạng của mình, đang dùng sinh mạng cứu ta trong vô ích, nhưng vẫn nguyện làm?

Người như vậy, sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào để leo lên ngôi báu sao?

Ta cảm thấy trong mắt có giọt lệ dâng trào... Ta nên mừng như điên mới phải. Rốt cuộc ta đã có chút phản ứng khi ở trước mặt hắn rồi.

Nhưng ta chỉ cảm thấy nỗi chua xót sâu nặng như lớp tuyết dày xộc tới chóp mũi.

Nước mắt không ngừng chảy, không ngừng chảy, không thể kiềm chế nổi nữa.

Hòa cùng tiếng hắn điểm huyệt trên lưng ta, từng tiếng từng tiếng một...

Cho đến khi hắn truyền nội lực xong, mệt mỏi ngồi xuống bên giường, một lúc lâu sau mới chậm rãi lật người ta lại, bây giờ mới phát hiện ta đang khóc.

“Triển Ngọc...” Giọng hắn tràn đầy vẻ mừng rỡ, nhưng hơi dè dặt, sợ niềm mừng vui của mình chỉ là vô ích mà thôi.

Một lúc lâu sau hắn mới vươn ngón tay lau khóe mắt ta: “Nàng khóc đấy sao? Nàng có thể rơi lệ rồi hả?”

Ta đáp trong vô thức: “Đồ đần, đừng chữa thương cho ta nữa, đây là một cái bẫy, có người đang lợi dụng ta để đối phó chàng...”

Ta sợ sức mạnh này tan biếp ngay tức khắc, hết sức khống chế tâm tư mình, không hề ngừng nghỉ, một hơi nói hết những gì đã ấp ủ trong lòng cả trăm cả nghìn lần.

Tiếc thay, hắn không thèm nghe nội dung lời ta nói, đắm chìm trong nỗi vui sướng tột cùng vì ta đã có thể nói: “Nàng có thể nói rồi hả? Không chỉ riêng với Thất hiệu úy, đối với ta, nàng cũng có thể nói rồi sao?”

Hắn ôm lấy ta, siết vào lòng, dường như muốn hòa tan ta vào thân thể hắn, nghẹn ngào không thể lên tiếng: “Nàng có thể nói rồi sao?”

“Nói được rồi, nói được rồi, những gì ta nói với chàng, chàng có nghe rõ không?” Tầm mắt vẫn tối đen như mực, nhưng lồng ngực hắn vẫn ấm áp đến thế. Có điều, hơi thở phả ra từ miệng hắn lại thoang thoảng mùi máu.

Mùi máu?

Mũi ta hơi cay: “Vương gia, chàng ho ra máu à?”

Cuối cùng hắn cũng chịu nghe ta nói, lại vội giải thích: “Đâu có, đâu có, làm gì có? Ta luyện võ từ nhỏ, sao có thể ho ra máu được? Nhớ năm đó, đại tướng bên cạnh Xá Thiết Mộc vung chiếc chùy Phương Nguyệt vào ngực ta, ta cũng đâu có ho ra máu...”

“Vậy chàng lau gì trên người ta thế?”

Hắn lại vui mừng như điên: “Triển Ngọc, nàng có cảm giác rồi hả? Thật sự có cảm giác ư? Thật tốt quá, tốt quá rồi...”

Ta muốn nói cho hắn biết, ta vẫn có cảm giác... Nhưng một khi nói cho hắn biết, việc ta biết những chuyện cầm thú hắn đã làm với ta cũng bại lộ... Dù thế nào thì việc này cũng khiến người ta hơi ngượng ngùng chút.

Cho nên ta không nói.

“Đúng vậy, vừa mới có.” Liệu có phần giấu đầu hở đuôi không?

“À, chuyện này... Ta cởi quần áo của nàng là bất đắc dĩ...”

“Ta biết, để chữa bệnh cho ta, ta không trách chàng đâu...” Mấy việc trước kia ta cũng không trách chàng, ta thầm bổ sung.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ôm lấy ta: “Thật tốt, nàng có cảm giác rồi...”

Ta hờ hững thở dài một hơi: “Vương gia, chàng quên một việc mất rồi... Chàng có định mặc lại quần áo cho ta không?”

Lúc này hắn mới buông ta ra, luống cuống mặc quần áo lại. Mấy tháng qua, ngày nào cũng phải hai lần cởi rồi lại mặc, vốn nên quen tay rồi mới phải, nhưng lần mặc quần áo này, lúc đầu ngón tay chạm phải da ta lại khẽ run rẩy.