Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 13



Nhật ký trang thứ 13

Trong lớp vừa hay có người mà bạn thích cảm giác sẽ như thế nào?

Vừa vui vẻ vì ngày ngày đều có thể gặp được hắn, nhưng lại lo lắng sợ bị hắn xem thường.

—— Trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Buổi trưa, nhà ăn trong trường ồn ào náo nhiệt. Vu Miểu Miểu tốn sức lách ra khỏi đám người đang xếp hàng lấy đồ ăn, tìm được chỗ Kiều Sênh cùng Tiêu Lộ đang ngồi.

Sau khi Kiều Sênh nghe nói Tiêu Lộ và Triệu Dập Nhiên lúc học trung học là bạn học cùng lớp, quan hệ với Tiêu Lộ trong nháy mắt trở nên thân thiết. Giống như bây giờ, Vu Miểu Miểu bưng đĩa thức ăn ngồi xuống bên cạnh Kiều Sênh – người đang ríu rít cùng Tiêu Lộ hỏi thăm chuyện của Triệu Dập Nhiên thời trung học. Tiêu Lộ cũng vô cùng phối hợp, như thể moi tim moi phổi, thiếu điều muốn đem họ hàng tổ tiên nhà Triệu Dập Nhiên ra cho Kiều Sênh xem.

"Triệu Dập Nhiên lúc học trung học đặc biệt được hoan nghênh, bởi vì hắn không chỉ thành tích tốt, thể dục cũng đặc biệt tốt, tóm lại, mỗi một lần có hắn tham gia trận đấu bóng rỗ, đều sẽ có rất nhiều nữ sinh đi cổ vũ."

Kiều Sênh nghe xong trong đáy mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ: "A a a quá hoàn mỹ, cậu ấy chính là ta nam thần của tớ! Còn nữa, còn nữa, cậu có biết cậu ấy thích kiểu nữ sinh như thế nào không?"

"Nữ sinh..." Tiêu Lộ thấp giọng lặp lại, cố gắng nhớ lại một chút, không chắc lắm nói: "Cái này mình không rõ lắm, Triệu Dập Nhiên người này quan hệ với tất cả bạn học đều rất tốt, mình thấy đối với các bạn nữ chắc cũng như nhau, không khác biệt lắm."

"Như vậy à..." Kiều Sênh có chút ảm đạm: "Cậu ấy sao lại như máy điều hòa không khí bốn mùa vậy."

Vu Miểu Miểu vốn yên lặng ăn cơm nghe thấy vậy, không nhịn được chen vào nói: "Vậy chỉ có thể nói là cậu ấy giỏi giao tiếp thôi, liên quan gì đến máy điều hòa không khí."

Kiều Sênh chu mỏ, buồn buồn không vui uống một ngụm nước: "Cậu nói, nếu Triệu Dập Nhiên mà giống như Nhan Quyện vậy thì tốt biết bao, gần đây mình cùng Triệu Dập Nhiên ngồi cùng bàn, phát hiện mặc dù hai người bọn họ quan hệ tốt, nhưng thái độ đối đãi với nữ sinh lại hoàn toàn bất đồng."

Trái tim bỗng đập lỡ nửa nhịp, Vu Miểu Miểu cúi đầu gắp sườn heo, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Sao lại bất đồng?"

"Triệu Dập Nhiên đối với mỗi bạn nữ đều sẽ vui vẻ chào đón, còn Nhan Quyện đều là một bộ không để ý tới." Kiều Sênh thở dài: "Mặc dù kỳ thi tuyển sinh Trung học cậu ta ngồi ở phía sau tớ, nhưng mà tớ bình thường căn bản không dám tìm cậu ấy hỏi bài."

Vu Miểu Miểu miệng cắn miếng sườn heo, cảm thấy thật quá lãng phí.

Nếu như đem chỗ ngồ của Kiều Sênh nhường cho mình, cô nhất định mỗi ngày đều nghĩ cách tìm Nhan Quyện để nói chuyện. Cô không cần gì khác, chỉ cần trong ba năm trung học, "Vu Miểu Miểu" – ba chữ này có thể lưu lại một tia ấn tượng trong lòng anh, vậy là đã rất tốt rồi.

***

Bởi vì hôm nay là thứ sáu, nên tiết cuối cùng buổi chiều là giờ tự học.

Vu Miểu Miểu trước giờ chưa từng mong đợi giờ tự học đến thế.

Trong giờ học Toán, cô ôm đống đề sai tối hôm qua thức đêm sắp xếp, căn bản không lòng dạ nào nghe giảng, trong đầu đều nghĩ lát nữa giờ tự học làm sao đi tìm Nhan Quyện hỏi bài.

Vì thế, sáng sớm hôm nay cô còn len lén thoa kem của mẹ.

Suy nghĩ sớm đã lạc vào khoảng không bên ngoài, khi Lâm Nhược Hạ chỉ đích danh cô lên bảng làm bài, Vu Miểu Miểu hoàn toàn không hay.

Đợi Trình Lập Hiên bên cạnh lặng lẽ dùng bút chọc vào tay, cô mới phản ứng lại. Trình Lập Hiên đồng tình nhìn cô một cái, thấp giọng nói: "Bài này không tính là khó, cậu cận thận suy nghĩ xem."

Vu Miểu Miểu trong đầu trống rỗng, cầm trong tay quyển sách Toán mà nơm nớp lo sợ đi lên bục giảng. Những bạn học khác trong lớp lúc này đều đang viết thoăn thoắt, cô từ trong khay đựng phấn, tùy tiện cầm một viên phấn ra, sau đó ở trên bảng đen chép lại đề mục, viết một chữ giải.

Cúi đầu nhìn xong đề mục, Vu Miểu Miểu không nhịn được than thở, cô có lẽ cũng chỉ có thể ở trên bảng đen để lại một chữ "Giải".

Vốn dĩ sao cũng được, nhưng trong nháy mắt tia chớp lóe lên, cô đột nhiên nghĩ đến, Nhan Quyện cũng đang ngồi tại lớp học này.

Tay nắm lấy viên phấn của Vu Miểu Miểu cứng lại.

Nội tâm cô đột nhiên dâng lên cảm giác khủng hoảng, trong tiềm thức, cô không hề muốn mất mặt trước Nhan Quyện. Vì vậy không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống, càng nghiêm túc đọc đề, thế mà lại là đề toán hàm số mà cô không giỏi làm nhất.

Càng khẩn trương càng không biết phải thế nào, tổng cộng cũng chỉ có vài phút, Vu Miểu Miểu ngập ngừng viết đại khái, còn chưa có giải ra đáp án, liền nghe thấy tiếng Lâm Nhược Hạ nói: "Được rồi, đừng viết nữa."

Lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhưng cô vẫn nghe lời buông phấn viết xuống.

Xoay người lại, Lâm Nhược Hạ đứng ngay bên cạnh, giọng nói có chút nghiêm nghị: "Bài này cũng không khó, dạng đề này mấy ngày trước cũng đã giảng qua rồi. Vu Miểu Miểu, cô thật sự không nghĩ là em học kém môn Toán, chỉ là chưa thật sự chăm chỉ học, không tự giác bỏ ra công sức."

Vu Miểu Miểu cúi đầu đứng cạnh bảng đen, trước mặt cả lớp bốn mươi lăm người nghe cô giáo khiển trách, nội tâm có chút ủy khuất.

Rõ ràng thời gian cô bỏ ra cho môn Toán so với Ngữ văn phải nhiều gấp mười lần, thế nhưng lại là vô ích.

Cô vẫn luôn bị các giáo viên phê bình, sớm đã đao thương bất nhập. Thế nhưng phía dưới, trong lớp học còn có một người mà cô thích, những lời trách mắng vốn không đáng kể, tất cả đều biến thành lưỡi dao sắc bén đả thương người.

Đôi tay cô nắm thật chặt quyển sách, dùng sức đến đầu ngón tay cũng trắng bệch. Không dám ngẩng đầu, sợ sẽ trông thấy người kia lộ ra ánh mắt châm chọc hoặc khinh thường.

Bởi có nốt nhạc đệm của tiết Toán, khiến cho thời gian giờ tự học, Vu Miểu Miểu căn bản không có can đảm đi tìm Nhan Quyện.

Cô đắm chìm trong bi thương, tiết trước bị giáo viên phê bình ngay trước mặt mọi người, nằm ở trên bàn một cái cũng không muốn động đậy.

Lớp tự học tương đối tương đối tự do, hơn nữa sắp tới thi giữa kỳ lần thứ nhất, cho nên các bạn học tự động tụ năm tụ ba ngồi chung một chỗ thảo luận bài.

Vu Miểu Miểu nghe được tiếng của Triệu Dập Nhiên từ hàng sau vang lên, hình như đang gọi Trình Lập Hiên qua cùng giải một bài toán khó.

Trình Lập Hiên đáp một tiếng, quay đầu lại, thấy dáng vẻ cô ủ rũ cúi đầu, mở miệng an ủi: "Chỉ là bị Lâm Nhược Hạ dạy dỗ mấy câu thôi mà, chớ để ở trong lòng, cậu đem bài tập hôm nay phát ra làm thử trước, nếu như có bài không biết, một lát tớ quay lại giảng cho cậu."

Vu Miểu Miểu có chút cảm động, buồn buồn đáp: "Cảm ơn cậu."

Nhưng cô buồn căn bản cũng không phải bởi vì mấy câu của Lâm Nhược Hạ, mà là bởi vì Nhan Quyện.

Nhan Quyện sẽ nghĩ như thế nào về cô đây? Liệu có xem thường cô không?

Thích một người, thì sẽ có điểm yếu đuối cả.

Mỗi một cô gái đều hy vọng có thể giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt người mình thích, Vu Miểu Miểu cô đây 15 tuổi cũng không ngoại lệ.

Thế mà bây giờ đều bị cô làm hỏng.

Cô cúi đầu, từ học bàn lấy ra cuốn bài tập toán tiết trước Lâm Nhược Hạ phát, lên tinh thần bắt đầu làm đề điền vào chỗ trống.

Vành mắt mơ hồ có chút đỏ. Ngày hôm qua mong đợi lâu như vậy... Tất cả đều uổng phí.

Cố gắng tập trung tinh thần làm được năm bài điền vào chỗ trống, đến bài thứ sáu, cô có chút bế tắc. Lại là một bài toán hàm số âm hồn bát tán...

Vu Miểu Miểu mở sách Toán ra, đem nội dung chương hàm số lật đi lật lại mấy lần, vẫn không hiểu.

Vào lúc này, cô cảm giác được có người đi tới, ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh. Theo bản năng cho là Trình Lập Hiên trở lại, Vu Miểu Miểu không có ngẩng đầu, đem cuốn sách luyện tập trên tay đẩy qua bàn cậu, lịch sự hỏi: "Cái đó... cậu có thể xem giúp tớ một chút, bài số sáu điền vào chỗ trống làm như thế nào vậy."

Đối phương nhàn nhạt liếc mắt một cái qua đề mục, sau đó lịch sự hỏi cô: "Có giấy bút không?"

Vu Miểu Miểu sững sốt, cả người trong nháy mắt hóa đá.

Thanh âm này... Là cô nghe nhầm sao?

Thật không thể tin mà ngẩng đầu lên, thiếu niên ngồi cạnh cô mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, tóc đen như mực, mi thanh mục tú, nốt ruồi lệ chí nơi khóe mắt lộ ra ám sắc.

Đáy mắt tựa như có mây mù lượn lờ, phản chiếu ánh mặt trời không phân tán.

Vu Miểu Miểu lập tức khẩn trương: "Nhan Quyện? Cậu, sao cậu lại ở chỗ này..."

Đối phương cau mày, có chút nghi ngờ hỏi ngược lại: "Không phải cậu nói, hôm nay muốn tìm tôi hỏi bài sao?"

Cậu ấy vậy mà lại nhớ...

Không dám nhìn tiếp vào cặp mắt quá đỗi mê người kia, Vu Miểu Miểu có chút chật vật dời đi tầm nhìn, tay chân luống cuống mở cặp sách đi tìm đề:

"Phải, cậu...cậu chờ một chút."

Cô nói xong, rốt cuộc tìm được quyển tập, dè dặt lấy ra đặt ở trước mặt anh. Nhan Quyện suy nghĩ một chút, nói: "Nói về bài điền vào chỗ trống này trước đi, loại bài này không khó, nhưng thường sẽ xuất hiện trong bài thi."

"À được, được."

Vu Miểu Miểu giống như một học sinh tiểu học, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, động một cái cũng không dám.

Anh cầm lên cây bút mực nước đen cô để trên bàn, một bên nhẹ giọng giảng giải, một bên nước chảy mây trôi viết cách giải bài trên giấy nháp.

Tư thế cầm bút vẫn ưu nhã như mọi khi.

Vu Miểu Miểu lén giương mắt nhìn, cặp mày hơi cau lại, sống mũi cao, sườn mặt nhuộm ánh mặt trời, hư ảo như thể hoa trong sương mù.

Giống như vào giờ phút này, anh ngồi cạnh cô giảng bài một cách rất không chân thực. Nhan Quyện giải thích bài này một cách ngắn gọn và súc tích, Vu Miểu Miểu cơ hồ muốn cho anh một tràng vỗ tay. Bởi vì cô nghe hiểu.

Giáo viên dạy Toán giảng ba lần cô cũng nghe không hiểu bài này, Nhan Quyện chỉ giảng một lần cô liền hiểu.

Nhan Quyện thấy cô không che giấu được nét mừng rỡ, đôi mắt lạnh nhạt dịu lại: "Đem bài làm sai cậu đã sắp xếp cho tôi xem."

Vu Miểu Miểu không chút dị nghị, giống như con mèo đang vẫy đuôi hai tay dâng lên. Những ngón tay đẹp đẽ của anh chậm rãi lật giở trang giấy, lướt qua từng trang, rất nhanh, nhíu mày một cái.

Đem cuốn bài bị sai trên tay gấp lại cẩn thận, Nhan Quyện nghiêng đầu nhìn cô: "Mấy bài này cậu đều không biết làm sao?"

Vu Miểu Miểu ngây ngẩn gật đầu, trong lòng có chút khẩn trương. Đây chính là mười bài tối qua thức khuya cô tự mình chọn ra.

Nhìn cô gật đầu, hắn do dự một chút, mới châm chước mở miệng: "Đây đều là những bài cơ bản, cho dù cậu làm được hết, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt điểm tiêu chuẩn."

"..."

Vu Miểu Miểu có chút xấu hổ, trong đầu nghĩ, cô chỉ cần đạt điểm tiêu chuẩn mà thôi.

Nhưng cô nào dám nói, không thể làm gì khác hơn là làm bộ như bừng tỉnh hiểu ra, khiêm tốn hỏi lại: "Vậy cậu cảm thấy, mình có nên tìm bài khó hơn một chút để làm không?"

Vu Miểu Miểu hết sức hối hận, hối hận vì sợ Nhan Quyện mất mặt mà đem tất cả bài khó đều bỏ đi hết.

Sự thật chứng minh, anh còn thông minh hơn cô nghĩ. Những bài tập vốn vô cùng khó khăn đối với cô, ở trong mắt anh lại không đáng nhắc tới.

Nhan Quyện yên lặng chốc lát, sau đó đưa tay cầm quyển sách Toán của cô, đặt bút từng trang từng trang khoanh tròn trọng điểm.

Động tác của anh rất nhanh, đến mức Vu Miểu Miểu hoài nghi anh căn bản không hề nhìn đề.

Khoanh xong, anh đem sách Toán trả lại cho cô, thanh âm rất nhạt: "Cậu đem mấy bài này đọc hiểu hết đi, điểm tối đa là 100, cậu có thể làm được 70 điểm."

Bởi vì thời tiết dần dần chuyển lạnh, máy quạt trong phòng học đã tắt, tiếng ve kêu không nghe thấy cũng dần trở nên rõ ràng.

Trời đã về chiều, hoàng hôn lả lướt, chiếu vào đôi mắt đen láy của anh, giống như một giấc mộng rực rỡ mà hư ảo. Cho dù là ôn nhu hay là lạnh nhạt, đều không tốn sức chút nào mà bắt được cô.

Cô nhìn đến mê mẫn, thật lâu mới thu hồi tầm mắt.

Nhận lấy sách vở, không biết tại sao, lại cảm thấy lồng ngực nóng bỏng.

Mím mím môi, Vu Miểu Miểu từng chữ từng câu, trịnh trọng trả lời: "Cảm ơn cậu... Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ học tập thật tốt." Không để cho cậu thất vọng.

Nhan Quyện trùng mắt, nghĩ đến bộ dáng cô ủy khuất nhìn chằm chằm vào mủi chân không dám ngẩng đầu lên tiết trước của cô, lại nghĩ đến mình mới vừa đi qua đã thấy hốc mắt cô ửng hồng, không biết tại sao, có chút không đành lòng.

Theo bản năng, anh mở miệng, tựa như khích lệ mà nói một câu: "Cố lên."

Chung quanh rối bời, đem mọi thứ giấu đi, duy chỉ có thanh âm của anh rơi vào bên tai cô, vô cùng rõ ràng.

Trái tim không ngừng đập, được người trong lòng khích lệ. Vu Miểu Miểu phấn kích đến mức muốn chạy quanh sân trường một vòng.

Hôm nay vốn là rất tồi tệ, nhưng bởi vì có anh, từ mây mù chuyển sang trong xanh. Biến thành một ngày tốt.

_______________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tốt tốt tốt, tay trong tay cùng nhau tiến bộ, ước hẹn Thanh Hoa Bắc Đại.