Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 16



Nhìn lại nhật ký hai hôm trước, cảm thấy chính mình giống một đứa ngốc.

Nhưng... lại thật vui vẻ, giống như nằm mơ vậy.

Ngày mai cũng sẽ tiếp tục thích anh.

—— trích tự nhật kí của Vu Miểu Miểu.

Kiều Sênh lôi kéo cô đi qua đám dông đến bên rìa ngoài của sân thể thao, lúc này phát lệnh viên đã đứng cạnh vạch đỏ xuất phát, đem súng giơ cao cao lên trước tấm bảng đen.

"Mọi người chuẩn bị, sẵn sàng ——"

Tiếng súng vang lên, Vu Miểu Miểu còn không kịp nhìn Triệu Dập Nhiên lao đi như một mũi tên, đã nghe tiếng Kiều Sênh bên cạnh cầm lấy tay áo mình hét lên một cách điên cuồng: "Triệu Dập Nhiên cố lên! Triệu Dập Nhiên tất thắng! Lớp 10-1, Triệu Dập Nhiên cố lên!!"

Quần chúng vây xem nghe được tiếng hét của Kiều Sênh, tất cả đều quay đầu qua nhìn cô, Vu Miểu Miểu đứng cạnh sắc mặt dần đen lại, quả thực muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Triệu Dập Nhiên đang chạy bộ, giống như được tiêm máu gà, vốn đang ở vị trí thứ 3, cuối cùng vọt lên dành vị trí thứ nhất.

Bên cạnh tiếng vỗ tay hoan hô đồng loạt vang lên, Kiều Sênh cầm trong tay chai nước khoáng, vội vã chạy tới hướng tên đó.

Vu Miểu Miểu không muốn đi làm bóng đèn, dạo qua một vòng, quyết định đến trung tâm sân thể thao môn nhảy cao đang được tổ chức.

Vừa đến gần, liền nhìn thấy Hạ Thư Tuệ lớp trên trong tay ôm một túi khoai tây chiên vị dưa chuột đứng ở một bên.

Hạ Thư Tuệ nhìn thấy cô đi tới, vô cùng thân thiết mà đem túi khoai tây chiên đưa về phía cô.

Vu Miểu Miểu cũng không từ chối, vừa ăn vừa nhìn theo từng đám người, có chút ngoài ý muốn nhìn thấy hình ảnh một người quen thuộc trong đội tuyển thủ.

Tiêu Lộ thực sự đăng ký môn nhảy cao.

Nhớ tới thời điểm huấn luyện quân sự trước khi khai giảng, Tiêu Lộ đứng học tư thế quân sự 1 tiếng đồng hồ suýt chút nữa thì ngất xỉu, Vu Miểu Miểu có chút lo lắng cô trong lúc chạy sẽ bị chuột rút.

Đang nghĩ ngợi, thì đến lượt Tiêu Lộ mặc áo sơ mi đồng phục từ trong đám người từ vạch xuất phát chạy tới.

Cô chạy đến bên xà ngang, động tác giây tiếp theo nhanh đến mức hầu như Vu Miểu Miểu không nhìn thấy rõ. Tóm lại chỉ nhìn thấy cô một chân nhảy qua, sau đó dễ dàng phóng qua xà ngang, dùng tư thế lưng có độ khó cao vượt qua.

Từ trong đám người đi qua, Tiêu Lộ gương mặt trắng bệnh nở một nụ cười gượng gạo, nhìn thấy Vu Miểu Miểu, liền chạy qua chào hỏi: "Miểu Miểu, cậu tới xem tớ nhảy cao à?"

Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ, thành thật mà khen: "Tớ vốn định đợi cậu bị chuột rút rồi qua đỡ cậu, không ngờ cậu lại lợi hại như vậy."

Hai người nói chuyện một hồi, Vu Miểu Miểu cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện còn 5 phút nữa là hạng mục chạy đường dài 3000 mét nam sẽ bắt đầu.

Thế là đánh tiếng chào Tiêu Lộ, nhanh chóng đi đến bên đường chạy.

Đang đi, khóe mắt cô nhìn thấy người dẫn chương trình đang đứng trên bục cờ.

Trong tay cô cầm một sấp giấy ghi chú màu vàng, tay còn lại cầm mic đọc to: "Lớp 11(4) – Hứa Mộ Trì, bạn học của bạn chuẩn bị cho bạn một bài cổ vũ, cô ấy muốn nói với bạn: "Hứa Mộ Trì, bất luận thế nào, hãy tin vào chính mình, cậu là người tuyệt vời nhất."

Vu Miểu Miểu cúi đầu nhìn lại chai nước suối trong tay, chầm chậm dừng lại bước chân.

***

Lúc đi đến khu vực chạy đường dài 3000 mét, vận động viên và phát lệnh viên tất cả đều đã vào vị trí.

Vu Miểu Miểu chen lên phía trước đám đông, tim đạp dữ dội.

Nhạn Quyện đứng phía ngoài cùng vạch đỏ xuất phát, biểu tình vẫn lạnh lùng thờ ơ chẳng có vẻ gì là căng thẳng cả.

Xung quanh có rất nhiều cô gái đều đang bàn tán về anh, cô yên lặng lắng nghe, chai nước suối trong tay vô ý càng nắm càng chặt.

Tiếng súng bắt đầu vang lên, tầm mắt của Vu Miểu Miểu cơ hồ dán chặt lên người Nhan Quyện, như thể anh là người duy nhất đang chạy trên đường đua.

Anh chạy không nhanh lắm, duy trì tốc độ trung bình,không giống một số người, vừa xuất phát đã dốc toàn lực,Vu Miểu Miểu bĩu môi, cảm thấy những người đó chạy thêm hai vòng nữa là sẽ kiệt sức.

Chạy đến vòng thứ ba, đã có một số nam sinh thể lực không trụ nổi, Nhan Quyện vẫn không nhanh không chậm chạy ở giữa đội hình, không vội vàng chạy về phía trước, nhưng cũng không hề bị tụt lại sau.

Nhóm những bạn nữ bên cạnh bắt đầu reo hò cỗ vũ anh, khẩu hiệu vang dội: "Nhan Quyện, cố lên! Nhan Quyện, cố lên!"

Thanh âm xuyên qua biển người, kéo dài không dứt.

Hàng cây long não đứng sừng sững hai bên đường chạy, tư thái tuyệt đẹp, hơi hơi nghiêng thân mình, trải bóng râm xanh mướt dịu dàng trên đường chạy.

Mà lúc này, khoảng cách về đích chỉ còn lại có hai vòng.

Nhan Quyện xa xa theo đối diện đã chạy tới, tóc gãy trước trán ướt đẫm mồ hôi, tư thế chạy lại không chút nào chật vật.

Thời điểm anh chạy tới đích, có vài nữ sinh trong tay đều cầm chai nước, Vu Miểu Miểu có chút do dự.

​Nhưng mà, nhìn thấy Nhan Quyện chuẩn bị chạy qua hướng mình, cô hít sâu một hơi, cuối cùng thu hết can đảm, nhẹ nhàng đem chai nước khoáng ném về phía anh.

​Chai nước rời khỏi tay cô, vẽ một đường cong trong không trung.

​Vu Miểu Miểu nghe được tiếng tim mình đập, một chút lại một chút, giống như mãn nguyện, lại tựa như tiếng thở dài.

​Nhan Quyện dưới chân sững lại, sau đó, không chút do dự liền vươn tay ra vững vàng tiếp được.

​Anh quay đầu, tầm mắt xuyên qua đám người, dừng trên người cô.

​Tiếng tim đập truyền đến, hoảng hốt như bao trùm tất thảy thanh âm xung quanh, trước mắt chỉ còn lại sườn mặt thiếu niên, tựa ánh sáng nhu hòa mơ hồ trong bóng tối.

​Nhan Quyện mím môi, nhìn cô cười, tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng phảng phất trong đôi mắt đen tựa như lộ ra tinh quang.

​Tiếng hoan hô lần lượt vang đến bên tai, anh ngẩng đầu lên uống nước, Vu Miểu Miểu nhìn ngắm hầu kết đẹp mắt của anh, nhất thời có chút ngây người.

​Xung quanh cũng có người đưa nước cho anh...

​Nhưng anh đều không nhận.

​Tiện tay đem nửa chai nước còn lại đưa cho Triệu Dập Nhiên bên cạnh, Nhan Quyện lau mồ hôi trên trán, tiếp tục chạy về phía trước.

​Ngay tại lúc này, loa phát thanh truyền đến giọng nói ngọt ngào của nữ MC, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám người, thẳng đến bên tai Vu Miểu Miểu.

​"Lớp 10-1 Nhan Quyện, một bạn học giấu tên thông qua chúng tôi muốn gửi đến bạn lời chúc. Cô ấy muốn nói với bạn: "Có lẽ cuộc sống giống như một chặng đường dài, không đến điểm kết thúc, chúng ta ai cũng sẽ không biết được người đứng ở cuối kia đoạn đường chờ đợi mình là ai. Bất luận như thế nào, cố lên, Nhan Quyện, tớ sẽ vẫn chúc phúc cậu."

​Cùng lúc đó, Nhan Quyện vốn đang chạy với tốc độ không đổi cũng bắt đầu gia tốc, rất nhanh liền vượt qua những người phía sau anh. Ngay sau đó, lại vượt qua hai người đã muốn thở hổn hển phía trước.

​Cái bóng xanh thẫm của cây long não nhẹ nhàng bao phủ lấy anh, Vu Miểu Miểu đứng ở trong đám người nhịn không được cười rộ lên, mang theo một chút phấn kích.

​Trong đám người vang lên tiếng hoan hô, Vu Miểu Miểu ngay cả chớp mắt cũng không nỡ, nhìn anh về đích đầu tiên.

​Mà Triệu Dập Nhiên nhìn đến Vu Miểu Miểu còn đang lắc lư trong đám đông, nhịn không được xa xa hô một câu: "Vu Miểu Miểu, 1500 mét nữ sắp bắt đầu rồi, cậu còn không đi chuẩn bị?"

​Nháy mắt tỉnh táo lại, Vu Miểu Miểu nhanh chóng gạt ra đám đông, bước nhanh đến vạch xuất phát để đứng.

​Bên tai một tiếng súng vang, Vu Miểu Miểu theo sau đội hình chầm chậm bắt đầu chạy.

​Bởi vì ít nhất phải chạy 6 vòng rưỡi, cho nên mọi người đều rất chậm, miễn sao trên đường thể lực có thể chống đỡ nổi.

​Dù mới chạy đến vòng thứ hai, đã có một số nữ sinh giơ tay bỏ cuộc.

​Tuy rằng mệt đến mức hai chân như đeo chì, Vu Miểu Miểu vẫn như cũ không muốn bỏ cuộc.

​Ngộ nhỡ... Nhan Quyện đang nhìn cô thì sao?

​Mồ hôi theo trán chảy xuống, đem tầm mắt cô mơ hồ thành một mảnh.

​Có chút đầu váng mắt hoa, mọi thứ trong tầm mắt đều mờ đi, chỉ còn lại đường chạy màu đỏ xa đến mức tựa hồ không nhìn thấy điểm cuối, và tiếng bước chân nặng nề của cô.

​Trong lúc mơ màng nghe được thanh âm Kiều Sênh cùng Tiêu Lộ cỗ vũ cho cô, Vu Miểu Miểu ngay cả động tác quay đầu cũng lực bất tòng tâm.

​May mà, đã đến vòng cuối cùng.

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, trước mắt cũng dần mơ hồ, chỉ có hai chân vẫn chạy về phía trước một cách máy móc.

​Ngay tại lúc này, lại đột nhiên nhìn thấy, phía xa xa có một người đang đứng trước vạch đích.

​Anh đã mặc lên người áo khoác đồng phục, người cao gầy, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, đứng ở trong đám người tựa như một phong cảnh tuyệt đẹp.

​Bên cạnh lại có một nữ sinh vượt qua cô, Vu Miểu Miểu nhìn bóng lưng cô gái, không biết sức lực ở đâu đến, cắn chặt răng, dùng hết toàn lực tăng tốc, chỉ chốc lát sau liền một lần nữa bỏ lại cô ấy phía sau.

​Đối phương nhìn thấy cô, gương mặt đỏ tía lấm tấm mồ hôi, không thể tin thở hổn hển nói: "Cậu làm gì đột nhiên giống như tiêm máu gà... chạy nhanh như vậy... điên rồi sao..."

​Vu Miểu Miểu không nói lời nào, chính là dùng sức chạy về phía trước.

​Lại nhanh thêm một chút là có thể vượt qua vạch đích nơi anh đang đứng.

​Vạch đích rốt cuộc gần ngay trước mắt, Nhan Quyện một bàn tay đút trong túi quần, xa xa nhìn thấy cô, trên mặt rõ ràng không có biểu tình, nhưng Vu Miểu Miểu lại cảm thấy được, trong mắt anh chứa ý cười.

​Cuối cùng khi cô vượt qua vạch đích mà cô đã nghĩ là rất xa, thở hồng hộc ngồi xổm xuống, đã muốn kiệt sức.

​Trong tầm mắt là đôi giày thể thao màu trắng trên chân anh, sau đó, bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp.

​Cô nghe được anh nói: "Chúc mừng, cậu là người về nhì nhóm nữ."

​Giày thể thao trong tầm mắt bỗng nhiên động đậy,giây tiếp theo, Vu Miểu Miểu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Nhan Quyện cúi người xuống.

​Mà trên tay anh còn cầm một chai nước suối chưa mở nắp đưa qua cho cô, do dự một chút, cất tiếng nói: "Cảmơn nước của cậu, cái này là tôi vừa mới đi mua."

​Là... cho cô sao?

​Thấy cô không nói lời nào, Nhan Quyện lại bổ sung một câu: "Là nhiệt độ bình thường."

​Rốt cục phục hồi tinh thần lại, Vu Miểu Miểu đang muốn trả lời, lại nghe thấy một thanh âm kiều mị vang lên.

​Nữ sinh nhìn quen mắt chậm rãi cách đó không xa đi tới, trong miệng thúc giục nói: "Nhan Quyện, có đi hay không hả?"

​Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây long não chiếu đến, Vu Miểu Miểu cảm thấy trái tim mình run rẩy.

​Ngoài dự liệu, Nhan Quyện quay đầu lại nhìn cô.

​Ánh mắt anh thực trong suốt, trong suốt đến mức Vu Miểu Miểu cơ hồ thấy được ảnh ngược nhỏ nhỏ của chính mình trong đó.

​Mà anh lắc lắc chai nước suối trong tay, lại hỏi một câu: "Uống không?"

​Căn bản không thể cự tuyệt, Vu Miểu Miểu vươn tay, cầm lấy chai nước trong tay anh.

​Thật đúng là nhiệt độ bình thường.

​Anh cho cô nước suối không lạnh, có phải vì trước đây cô nói mình thể hàn không?

​Vu Miểu Miểu mở nắp chai uống một ngụm, đoán xem chính mình có phải hay không lại tự mình đa tình.

​Nữ sinh đến gần, nhìn đến Vu Miểu Miểu, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Chị đang nói sao em còn chưa về nhà, hóa ra là đang nói chuyện với tiểu cô nương nhà người ta."

​Nhan Quyện nghe vậy, bất đắc dĩ nói: "Chị, chị đừng nói lung tung."

​Anh vừa mới kêu cô là gì?

​Vu Miểu Miểu động tác trên tay vừa dừng, cảm thấy chỉ số IQ của mình không đủ dùng.

​Nữ sinh che miệng lại cười, đôi mắt quyến rũ loan thành nếp gấp, cô quay đầu lại, nói với Vu Miểu Miểu: "Tiểu học muội, lại gặp mặt rồi, chúng ta thật đúng là có duyên phận nha."

​Nói xong, không quên tự giới thiệu một chút: "Chị tên là Nhan Hi, là chị gái ruột của Nhan Quyện."

​Ngay tại khắc lời cô nói ra.

​Vu Miểu Miểu nhìn thấy, trong lòng mình sinh ra một mảnh rừng rậm.

_______________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hiểu lầm giải trừ.