Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 22



Thích một người, trong lúc vô thức sẽ bắt chước theo sở thích của người đó.

Giống như tôi bây giờ cũng thích nhạc của Trần Dịch Tuấn.

—— trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Vu Miểu Miểu cứ cảm thấy, thời gian như bị trộm đi mất.

Giống như dưới ánh mặt trời, cô còn chưa kịp ăn xong que kem sữa bò, đã trơ mắt nhìn nó hòa tan thành một que gỗ mỏng, làm thế nào cũng không nhớ nổi mùi vị.

Chớp mắt đã qua tháng mười hai, thành phố Liên Châu chính thức nghênh đón mùa đông lạnh giá.

Cách kỳ thi cuối kỳ lần thứ nhất của khối lớp 10, chỉ còn lại ngắn ngủi bảy ngày.

Mấy ngày này Vu Miểu Miểu hoàn toàn cảm nhận được bầu không khí nặng nề trước kỳ thi của lớp trọng điểm, lúc chuông tan học vang lên, hầu như không có ai ra ngoài chơi, mà là rối rít từ trong ngăn bàn học lấy những bài luyện tập của các môn học khác nhau ra làm, trước cửa văn phòng cũng xếp thành một hàng dài.

Cô và Kiều Sênh hai con vịt rừng lạc giữa bầy thiên nga, chỉ có thể ôm nhau cùng một chỗ run lẩy bẩy.

Có đôi lúc, Vu Miểu Miểu nhìn các bạn học đang vội vội vàng vàng bên cạnh, cảm thấy cả ngày của mình trôi qua thật mơ hồ.

Thật giống như thời gian đều bị lãng phí vậy.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn là một người rất bình thường, nếu ném vào trong biển người ngay lập tức sẽ bị nhấn chìm.

Ngoại hình bình thường, thành tích bình thường, tính cách bình thường không khiến người ta ưa thích, cũng chẳng chọc người chán ghét.

Giống như tên của mình vậy, cô nhỏ bé như giọt nước trong biển cả, chỉ muốn sống được ngày nào hay ngày ấy.

Cô đã từng vô cùng hưởng thụ cách sống lãng phí thời gian, chỉ là bây giờ, lại sinh ra mấy phần cảm giác hoảng sợ.

Bởi vì một Vu Miểu Miểu bình thường như vậy, không xứng với một Nhan Quyện ưu tú.

Cho nên gần đây, cô một mực thức đêm học hành cực khổ, dứt khoát đầu treo xà nhà chùy đâm đùi*, hy vọng có thể trong kỳ thi cuối kỳ đạt được một thứ hạng... ừm... có thể chấp nhận được.

*Đầu treo xà nhà chùy đâm đùi: một câu thành ngữ chỉ việc quyết tâm cố gắng học hành. "Đầu treo xà nhà" nếu ngủ sẽ bị siết cổ tỉnh, "chùy đâm đùi" là đau tỉnh.

Bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối khi Vu Miểu Miểu ở trong phòng ngủ làm bài tập đều phải mặc vào áo khoác thật dày.

Cô đang cắn đầu bút nghiệm coi một hệ phương trình ba biến, bên kia, Lục Khải ra dáng gõ cửa một cái đi vào.

Vu Miểu Miểu quay đầu, bất đắc dĩ nói: " Anh, dù sao anh gõ cửa xong cũng phải tự mình đi vào, hà tất cứ phải gõ cửa."

Cô cũng không có thói quen khóa cửa.

Lục Khải đi tới, giọng điệu bình tĩnh: "Là anh cho em thời gian, để em đem tiểu thuyết với điện thoại di động đi giấu kỹ."

"... Mặc dù anh rất hiểu em, nhưng mà gần đây em thật sự đã thay đổi rồi, thay đổi đến mức chính em cũng sắp không nhận ra."

Vu Miểu Miểu lời ngay nghĩa thẳng, hướng anh ngoắc ngoắc tay nói: "Vừa hay, anh giúp em xem một chút hệ phương trình này, em tính ba lần ra được ba kết quả khác nhau, thật sự là cùng đường rồi."

Ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng ngủ, mười phút tiếp theo, Lục Khải một lần lại một lần không ngại phiền phức diễn giải bài toán cho cô, tốn hết bao nhiêu nước miếng, rốt cuộc cũng giảng cho Vu Miểu Miểu biết được mình sai ở chỗ nào.

"Thì ra là như vậy."

Cô như có điều suy nghĩ gật đầu, bắt đầu tiến hành tính toán lần thứ tư.

Lục Khải nhìn gò má của cô, có chút đau lòng: "Miểu Miểu, anh thấy em mấy ngày nay cơm cũng không ăn đầy đủ, cằm cũng nhọn luôn rồi."

Vu Miểu Miểu đầu cũng không ngẩng tiếp lời: "Cằm nhọn là chuyện tốt, anh, anh không biết sao, gần đây rất thịnh hành mặt v line."

"..."

Lục Khải bất lực: "Dù sao anh cũng không hiểu cằm nhọn như vậy có chỗ nào đẹp."

Vu Miểu Miểu nhớ tới Hạ Thư Tuệ gần đây một mực giơ cao khẩu hiệu giảm béo, thở dài nói: "Lớp bọn em có một bạn nữ, em cảm thấy rõ ràng không mập, nhưng gần đây cứ phải chạy theo trào lưu đi giảm cân, nghe nói đã mấy ngày không ăn cơm tối."

Thật thảm.

Nói đến mấy thể loại bát quái này, trong nháy mắt cô trở nên hứng thú, bỏ bút xuống, ngẩng đầu nhìn anh: "Nhắc tới, chị Nhan Hi cằm cũng nhọn, nhưng nhìn lại rất đẹp, em mỗi lần thấy chị ấy, đều cảm thấy giống như là người trong bức họa đi ra."

Khóe môi Vu Miểu Miểu hơi nhếch cong, trong đầu nghĩ gien nhà Nhan Quyện chính là tốt.

Cô nhắc tới cái tên "Nhan Hi" này, vẻ mặt bình tĩnh của Lục Khải sửng sờ trong giây lát. Rủ mắt xuống, hắn lộ ra một nụ cười, rất biết lắng nghe mà trả lời: "Cô ấy rất đẹp, hơn nữa so với những nữ sinh khác không giống nhau."

"Tri thế cố nhi bất thế cố*".

*Thành ngữ Trung Quốc: biết rõ thế sự trên đời nhưng không trở nên tinh vi. Một người ở trong thế giới trần tục, bị cuốn vào sự tinh vi của các mối quan hệ người – người nhưng không trở nên bạc bẽo, thiếu chân thành mà vẫn giữ được sự trong trắng, chất phác ban đầu.

Có thời điểm, không biết nên nói là cô ngây thơ hay là thành thực.

Hai người tán gẫu một hồi, Lục Khải trở về phòng tiếp tục học bài, Vu Miểu Miểu cũng tiếp tục vùi đầu vào trong đại dương bao la bài tập.

Không lâu sau, điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên.

Cô cau mày, có chút nghi ngờ đưa tay đi lấy điện thoại di động, cho là Kiều Sênh nhắn tin cho cô.

Đợi thấy rõ chữ trên màn hình, tay run một cái, thiếu chút nữa tim cũng ngừng đập.

Trên màn hình hiển thị: Mỗ Mỗ đã chấp nhận kết bạn.

Mỗ Mỗ là nickname QQ của Nhan Quyện.

Mà hình đại diện của anh, là một mảnh trời xanh mây trắng thuần túy.

Bạn học bên cạnh không phải một đống ký hiệu không chính thống cô xem không hiểu thì là các thể loại chữ phồn thể, trong danh sách bạn tốt của cô, trừ Lục Khải, đến giờ chưa thấy qua cái tên nhẹ nhàng sạch sẽ như Nhan Quyện vậy.

Cô nhớ, Trần Dịch Tấn trong một ca khúc hát rằng: Người xa lạ năm tới đây, là người nào đó mà hôm qua thân yêu nhất.

Mà Nhan Quyện, hẳn là thích bài hát của ông ấy.

Khoảng thời gian này, Vu Miểu Miểu một mực kiên nhẫn gửi cho anh lời mời kết bạn. Nhưng thủy chung không có dũng khí ở chỗ lời mời kết bạn viết xuống câu kia: Tớ là Vu Miểu Miểu.

Hình ảnh Nhan Quyện cự tuyệt Lâm Tĩnh Thâm cứ in sâu trong tâm trí cô, đuổi cũng không đi.

Cô cũng không hề cảm thấy mình so với Lâm Tĩnh Thâm ưu tú hơn.

Anh nhất định là chịu đủ cái kiểu sống chết bám dính không tha của mình mới thông qua kết bạn.

Nói không chừng giây kế tiếp đã bị kéo đen rồi...

Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm hình đại diện trời xanh mây trắng của anh, không hiểu sao lại thấy chột dạ.

Mà giờ này, cái hình đại diện đang không ngừng nhảy lên.

Mở ra, chỉ có hai chữ.

[Mỗ Mỗ: Cậu là?]

Mình là Vu Miểu Miểu.

Nhưng mà... mình thật sự có thể nói như vậy với anh sao?

Mình có lập trường gì để nói với anh như vậy chứ? Mình nói cho anh ấy xong... Có khi anh liền không muốn tiếp tục nói chuyện với mình nữa?

Trong đầu các loại ý niệm từng cái lướt qua, cuối cùng, cô nhấc đầu ngón tay, chần chờ gửi đi một câu.

[Chú cá thích theo cây: Tớ là lớp 10-7, tớ biết... cậu là Nhan Quyện.]

Thời điểm câu này vừa được gửi đi, gần như ngay tức khắc, Vu Miểu Miểu hối hận. Bởi vì sợ anh ghét hành động mặt dày mày dạn của mình, đi rải rác lời nói dối vô nghĩa như vậy.

Không được không được, nếu như bị vạch trần, nhất định sẽ rất lúng túng.

Muốn đem cái tin nhắn này xóa đi, nhưng là trên màn hình hiện lên đã gửi thành công.

Nếu như Vu Miểu Miểu biết, mấy năm sau, trên ứng dụng nói chuyện có chức năng thu hồi, nhất định sẽ hối hận vì đã sinh ra sớm hơn mấy năm.

Nhan Quyện không tiếp tục hỏi tên cô, tựa hồ cũng không có hứng thú.

Anh đáp lại một chữ "Ồ", rất nhanh chóng, rất lãnh đạm.

Kiều Sênh từng nói qua với cô, khi một người không muốn nói chuyện với cậu, thường sẽ dùng cái từ này đáp qua loa lấy lệ.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang phát sáng, Vu Miểu Miểu cau mày, có chút không cam lòng cứ như vậy kết thúc lần đầu tiên cùng Nhan Quyện nói chuyện phiếm.

Nhưng... cô còn cái gì có thể nói với anh?

Sắc trời dần dần tối lại, trên đường một chiếc xe hơi bóp còi lao qua, mang theo một trận gió lạnh.

Vu Miểu Miểu ôm điện thoại di động không nhúc nhích, cho đến khi ánh sáng màn hình màu xanh tối dần lại, cô chợt có linh cảm, rốt cuộc cũng nghĩ ra câu để trả lời.

[Chú cá thích leo cây: "Người đến người đi" rất êm tai, cậu cảm thấy thế nào?]

Đây là lần trước, trong phòng học cô trong lúc vô tình cô nghe được từ tai nghe của Nhan Quyện truyền ra.

Mấy phút sau, đối phương trả lời cô.

[Mỗ Mỗ: Ừ, "Dưới núi Phú Sĩ" cũng không tệ.]

[Chú cá thích leo cây: Đúng đúng, bài đó cũng đặc biệt hay, bản tiếng Quảng Đông so với tiếng Quan thoại nghe còn hay hơn.]

***

Nhan Quyện nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động bên ngoài, để điện thoại xuống, đứng dậy đi ra phòng ngủ.

Có một cô gái tự xưng học lớp 7, trong một tháng này vẫn luôn gửi cho anh yêu cầu kết bạn.

Anh còn tưởng rằng đối phương có chuyện gì gấp.

Có điều...

Nhan Quyện nhớ lại một chút nội dung câu chuyện phiếm hai người mới vừa nói, luôn cảm thấy nữ sinh kia giọng điệu nói chuyện, rất giống một người.

Đi tới cửa, cậu thấy Nhan Hi trong tay bao lớn bao nhỏ xách một đống đồ, dùng chìa khóa mở cửa.

Mấy năm nay, Nhan Hi thường xuyên đem đồ đến cho bọn họ.

Rõ ràng là trời đông giá rét tháng chạp, giờ phút này, trán cô cũng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Nhan Quyện khẽ cau mày, bước nhanh qua đem cầm lấy những thứ trong tay cô: "Chị, đã nói với chị không cần mang đồ đến, nhà cái gì cũng không thiếu."

Bởi vì mới vừa toát mồ hôi, càng lộ ra gương mặt minh diễm mê người, cô bĩu môi một cái, thuận miệng nói: "Chị tự nguyện đem, em đâu ra nói nhảm nhiều như vậy."

Nói xong, tầm mắt nhìn vòng quanh phòng khách, lại hỏi: "Cô đâu rồi?"

"Mới vừa ngủ."

Nhan Hi nghe vậy, động tác lập tức trở nên cẩn thận: "Là chị tới quá muộn, hôm nay bài tập hơi nhiều."

Đã hẹn tối nay ăn cơm chung.

Nói xong, cô rón rén xách đồ trên tay đi vào phòng bếp.

Nhan Quyện ở sau lưng cũng đi theo.

Không gian thu hẹp trong phòng bếp, các loại vật phẩm trưng bày gọn gàng ngăn nắp, mỗi ngóc ngách không nhiễm một hạt bụi.

Đem cái túi trong tay bỏ trên đất, Nhan Hi thấy trong lòng có chút chua sót.

Em trai cô... đã từng là niềm kiêu ngạo của cả nhà.

Đôi tay này của em ấy, vốn có thể cầm bút vẽ, sờ phím đàn, hôm nay thế nhưng chỉ có thể dùng để quét dọn phòng, giặt quần áo nấu cơm.

Sắc đêm càng thẫm, xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp, có thể nhìn thấy bức tường loang lổ bạc màu bên ngoài, quấn quanh cùng với trên đó là những đóa hoa nở rộ đã trở nên khô cằn.

Nhan Quyện đi tới bên người cô, biếng nhác săn tay áo lên, khom người mở khóa vòi nước.

Nhan Hi nghiêng đầu, nhìn một bên gương mặt lạnh lùng của cậu, trong đầu nghĩ, người em trai này của cô, có thời điểm thật quá hiểu chuyện, từ trong đến bên ngoài lộ ra khí lạnh, không giống như một con người có thất tình lục dục*.

*Thất tình lục dục là một câu nói thường được dùng trong Phật giáo. Theo Phật pháp, thất tình chính là 7 sắc thái biểu cảm khác nhau của con người như vui, buồn, giận hời, tủi... Còn lục dục là 6 nguyên nhân khiến cho con người đem lòng yêu mến một ai đó. Do đó, thất tình lục dục có nghĩa là chỉ những cảm xúc của con người trong cuộc sống thường ngày.

Ít nhất, chính mình chưa bao giờ nghe qua tên nữ sinh từ miệng cậu.

Vì vậy cô nhích lại gần, cố tình trêu chọc: "Đúng rồi, cô bé dễ thương đó, hai người gần đây thế nào rồi?"

"Ai?"

Cậu thờ ơ hỏi ngược lại, cũng không ngẩng đầu, động tác thuần thục rửa sạch rau diếp trong tay.

Nhan Hi suy nghĩ một chút: "Chính là nữ sinh giống như thỏ đó, trắng trắng gầy gầy đặc biệt đáng yêu, cười lên còn có hai cái răng khểnh nữa."

Động tác trên tay ngừng một lát, không cần cô nói xong, cậu cũng có thể đoán được người này là ai.

Hơi hơi cau mày, Nhan Quyện mặt không thay đổi đáp lại: " Chị, chị đừng nói bậy."

Vẫn là bốn chữ này, chị đừng nói bậy.

Nhan Hi không nhịn được than thở: "Chị sao lại nói bậy, chị đây không phải là thấy em hiếm khi cùng nữ sinh kia đi gần nhau, cho nên liền muốn quan tâm một chút sao."

Tránh cho ngày nào đó, người em trai vô dục vô cầu này của mình thật sự thành tiên.

"Chị lần trước liền hù đến cậu ấy rồi."

Nhan Quyện nói xong, tắt vòi nước, đem rau diếp đã rửa sạch thả vào một cái bát trống.

Nhan Hi không biết làm sao: "Cái gì gọi là hù tới cậu ấy, chị nói, tâm tư của con gái, em thật sự một chút cũng không hiểu sao?"

"Tâm tư gì?"

Cậu rốt cuộc ngẩng đầu, trong thần sắc mang theo chút mờ mịt.

Nhan Hi thật là muốn trợn trắng mắt, cố gắng để cho giọng nói của mình "tâm bình khí hòa": "Chị cảm thấy cô bé căn bản không phải bị chị hù dọa, mà là cho rằng giữa chị với em... có quan hệ mập mờ gì đó."

Sao có thể?

Cô ấy đơn thuần như vậy, nào có tâm tư phức tạp vòng vo đến thế.

Nhan Quyện lắc đầu một cái, từ bên cạnh cô đi qua, cầm trong tay chiếc chén thủy tinh trong suốt để lên bàn.

"... Thật là đàn gãy tai trâu, sau này tiểu cô nương nhà nào mà đi theo em, tám phần là tức chết."