Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 26



[NT | EDIT] VÔ THỜI HẠN CHƯƠNG 26

Hôm nay là phải nghỉ đông rồi.

Bao nhiêu năm đi học, đây là lần đầu tiên tôi không muốn nghỉ đến như vậy.

Giá như mối quan hệ giữa tôi và anh có thể thân thiết hơn một chút thì tốt rồi.

Nếu như có thể thân mật đến mức, thời gian nghỉ đông cũng có thể tìm cơ hội gặp mặt thì tốt.

—— trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Hôm đến Ngân Hoa nhận thành tích, nói thật thì trong lòng Vu Miểu Miểu có chút thấp thỏm.

Không chỉ cô, bây giờ mỗi học sinh đang ngồi trong lớp của lớp 10-1, bất luận che giấu như thế nào thì thần sắc vẫn mơ hồ để lộ ra cảm xúc lo lắng bất an chờ đợi.

Dẫu gì điều này cũng liên quan đến việc bọn họ có thể qua một năm mới tốt lành hay không và cũng liên quan trực tiếp đến độ dày tiền mừng tuổi của họ.

Vu Miểu Miểu ngồi ở chỗ ngồi, cau mày ngẩn người, trong lòng yên lặng đánh giá lại một lần nữa điểm số.

Đối với cô, cô muốn lấy được quà của Nhan Quyện.

Trình Lập Hiên bên cạnh đã chạy đến phía sau tìm bọn Triệu Dập Nhiên đối chiếu đáp án, lúc này mới vừa trở lại đã thấy Vu Miểu Miểu một bộ mặt ủ mày dột, lại gần chế nhạo: "Làm sao rồi, thi không tốt?"

Cô thở dài: "Vẫn ổn... nhưng không biết có tốt hơn lần trước hay không."

"Đừng tạo cho mình áp lực quá lớn." Trình Lập Hiên nhìn cô thần sắc ảm đạm, không biết tại sao lại không nhịn được mở miệng an ủi: "Lần trước cậu phát huy vượt xa mức bình thường, lần này coi như xuống mấy hạng cũng rất bình thường."

Đang lúc hai người nói chuyện, Lâm Nhược Hà đã từ bên ngoài phòng học đi vào.

Cô cầm trên tay một tập tài liệu bình thường màu xanh da trời, lúc đi lộ ra bên trong một xấp giấy A4 thật dày.

Lớp học vừa mới náo nhiệt như cái chợ, vào giờ phút này lặng lẽ không tiếng động.

Mà Lâm Nhược Hà đứng lên bục giảng, hắng giọng một cái, giọng điệu như thường lệ: "Lần này thi cuối kỳ, về tổng thể mà nói so với thời điểm thi giữa kỳ có tiến bộ. Những môn khác thì không nói, riêng môn Toán lần này đề thi khó hơn, nhưng điểm trung bình cả lớp so với lần trước cao hơn, có thể nhìn ra được phần lớn bạn học trong lớp khoảng thời gian này cũng rất cố gắng, là hiện tượng tốt."

Nói tới chỗ này cô dừng lại, đưa tay mở ra tập tài liệu màu xanh da trời đặt ở trên bàn, từ bên trong lấy ra xấp giấy trắng kia: "Triệu Xán cùng Trình Lập Hiên, lên lấy bảng xếp hạng xuống phát."

Lớp trưởng cùng đại diện môn Toán của lớp được gọi đến tên liền đứng lên bước nhanh lên trên.

Ngay lúc họ phát bảng xếp hạng, Lâm Nhược Hà lặp lại một lần bài tập kỳ nghỉ đông đã giao trước đó, lại như thường lệ nhắc nhở mọi người đi đường chú ý an toàn, thời gian nghỉ đông cũng không thể lười biếng học tập.

Học sinh ngồi ở dưới bục giảng không có tâm tư nghe cô nhắc nhở, đều cúi đầu nghiên cứu thứ hạng trên tay.

Khẩn trương nhìn chằm chằm bảng xếp hạng từ bàn trước truyền đến, Vu Miểu Miểu hít sâu một hơi, mới dè dặt cầm lên xem.

Không nghi ngờ gì người chiếm vị trí đầu bảng vẫn là tên của Nhan Quyện, trong cột điểm số vẫn là một hàng điểm tối đa bắt mắt.

Vu Miểu Miểu cảm thấy Nhan Quyện thật lợi hại, bởi vì trong lớp rất nhiều học sinh giỏi, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có lúc phát huy thất thường, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng như vậy.

Rõ ràng không thấy anh học bao nhiêu, nhưng thành tích lại ổn định đến đáng sợ.

Tầm mắt một đường hướng dần xuống, trong nháy mắt khi nhìn thấy tên mình, Vu Miểu Miểu không biết phải hình dung cảm xúc của mình như thế nào.

Có chút mất mác, lại pha trộn với sự thất vọng đối với bản thân.

Bởi vì, lần này thi cuối kì thứ hạng ba môn chính của cô, vẫn y chang như lần trước, vẫn là xếp hạng thứ 23.

Có thể là bởi vì gần đây mọi người học tập đều rất dụng công, cho nên mặc dù điểm Toán Văn ngoài ba môn chính so sánh với lần trước nhiều hơn năm điểm nhưng thứ hạng lại không tăng.

Phải làm sao.

Không có quà rồi.

Nhất thời có một khoảng trống trong tâm trí, cô nằm dài trên bàn học cảm thấy cuộc sống không có gì để luyến tiếc.

Bên cạnh Trình Lập Hiên mới vừa phát bảng xếp hạng trở về nhìn thật vui vẻ, Vu Miểu Miểu vừa rồi không có nhìn kỹ thứ hạng của cậu, bất quá nhìn cái phản ứng này của cậu hẳn là thi rất tốt.

Thật là ngưỡng mộ.

Trình Lập Hiên xác nhận lại một lần, lúc này mới hài lòng buông xuống bảng thứ hạng.

Quay lại nhìn cô, cậu có chút khó hiểu: "Cậu làm sao biểu tình khó nhìn như vậy, lần này không phải thi khá tốt sao."

"Nhưng thứ hạng không có tăng lên." Cô buồn buồn trả lời.

"Ai ya, có thể duy trì năng lực như lần trước cũng đã rất khá rồi, lần này cậu thi Toán được 73, không phải so với lần còn nhiều hơn một điểm sao?" Nói xong, hắn lại cầm tờ giấy kia lên nhìn kỹ, trong giọng nói có chút kinh ngạc bổ sung: "Còn nữa, lần này cậu thi Vật lý 59 điểm, làm tròn lên là đạt yêu cầu rồi."

Vu Miểu Miểu: "..."

Cô nghiêm túc học Vật lý trong hai ba tuần, kết quả lấy được 59 điểm, nếu như không phải giọng điệu của Trình Lập Hiên quá chân thành, cô thật sự sẽ cho là đối phương đang giễu cợt mình.

Không để ý tới cậu, cô tiếp tục một mình bi thương.

"Ngoài ra cũng không có gì cần dặn dò thêm, hy vọng các em có một kỳ nghỉ vui vẻ, cũng chúc các em "năm mới vui vẻ" trước luôn nhé."

Lâm Nhược Hà nói xong, dưới bục vang lên thưa thớt tiếng vỗ tay.

Cô không để ý, hiếm có vẻ mặt ôn hòa.

Trong lúc mọi người đều bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, Vu Miểu Miểu rốt cuộc lấy dũng khí len lén nghiêng đầu qua hướng Nhan Quyện nhìn một cái.

Anh hơi cúi đầu, hàng mi rủ xuống rất dài, đang thờ ơ gấp lại bảng xếp hạng cầm trên tay, không biết đang suy nghĩ gì. Bởi vì hôm nay nhận thành tích, không cần mặc đồng phục học sinh, cho nên trên người anh mặc chiếc áo lông mỏng màu đen, càng làm tôn lên nước da trắng trẻo, lông mày thanh lãnh.

Trong mắt Vu Miểu Miểu, luôn sợ giây kế tiếp anh sẽ bốc hơi thành sương mù, biến mất trong không khí.

Bởi vì, trong mắt Nhan Quyện, dường như luôn lắng đọng một chút ưu tư mà cô không hiểu được.

Nó luôn khiến cho mọi người cảm thấy, anh sống không hề vui vẻ.

Thu hồi ánh mắt, Vu Miểu Miểu than thở, cảm thấy bản thân mình chỉ sợ là không còn mặt mũi đi tìm Nhan Quyện nữa.

Vẻ mặt ủ rũ đi thu dọn cặp sách, sau lưng Kiều Sênh chạy đến tìm cô: "Miểu Miểu, lần này tớ tiến bộ năm bậc, rốt cuộc có thể qua năm mới tốt lành."

Vu Miểu Miểu không nhịn được cười, thật lòng thật dạ chúc mừng: "Thật không? Vậy chúc mừng cậu nha...."

Kiều Sênh cười hì hì đi tới kéo tay cô: "Bổn cung hôm nay tâm tình tốt, Vu ái khanh có thưởng."

Hai người tay trong tay ra khỏi phòng học, Vu Miểu Miểu phối hợp hỏi: "Dám hỏi Thái hậu nương nương có gì ban thưởng?"

"Mời cậu uống trà sữa nha, đi đi đi."

Hai người tới nhà xe lấy xe xong, hi hi ha ha đi tới tiệm trà sữa quen thuộc kia.

Đội hình dài đằng đẵng xếp hàng trước cửa tiệm, phần lớn đều là học sinh Ngân Hoa mới vừa nhận thành tích xong, cảnh tượng trông vô cùng ngoạn mục.

"Hôm nay thật là nhiều người."

Kiều Sênh chắc lưỡi hít hà, cất xong xe, bước nhanh kéo cô đi xếp hàng.

Hai người xếp hàng sau chót nói chuyện phiếm, Kiều Sênh thấy cô tâm tình có vẻ không tốt, quan tâm hỏi: "Miểu Miểu, bà cô nhà cậu tới sao, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

Trầm mặc mấy giây, Vu Miểu Miểu có chút khó khăn mà mở miệng đáp lại: "Lần này tớ thi không tốt, cho nên có chút buồn."

"..." Kiều Sênh cạn lời: "Không phải cậu thi khá tốt sao? Ở trước mặt tớ còn giả bộ cái gì."

Xét cho cùng đối với những học sinh tầm trung không tốt cũng chẳng kém như bọn họ, không thụt lùi đã coi như là tiến bộ rồi.

"Tớ cũng không biết nên nói như thế nào... Có thể là lúc trước kỳ vọng đối với thành tích của mình quá cao, cho nên bây giờ có thành tích rồi, cảm thấy có chút thất vọng."

Vu Miểu Miểu muốn nói lại thôi nửa ngày, bản thân cũng không biết mình muốn biểu đạt cái gì.

Cô đột nhiên có chút do dự, do dự có nên nói cho Kiều Sênh biết hay không, cô thật sự có thích một người.

Người kia tên Nhan Quyện.

Trong đám đông huyên náo, khắp nơi đều tiếng trò chuyện cùng cười đùa, lời đến khóe miệng, cuối cùng vẫn là không nói ra.

Dẫu sao ở trong lòng Vu Miểu Miểu, chuyện này so với việc cô nói cho người khác biết mình muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại còn nực cười hơn.

Trong cái thời tiết mà nước cũng muốn đóng thành băng, Vu Miểu Miểu cùng Kiều Sênh đứng trước cửa tiệm trà sữa, cóng đến chóp mũi đỏ lên.

Gió lạnh gào thét thổi qua, Vu Miểu Miểu co người lại một chút, dùng đôi găng tay thật kỹ càng che miệng lại.

Kiều Sênh cũng dậm chân, trong giọng nói mang chút oán giận: "Năm nay thành phố Liên Châu mùa đông lạnh quá đi, xem ra kỳ nghỉ đông này thật không thể ra khỏi cửa, nếu không sẽ bị đông cứng thành người tuyết."

Mới vừa nói xong, phía trước có người lục tục lấy trà sữa đi ra, hai người rốt cuộc theo dòng người đi vào cửa tiệm.

Vừa đi vào liền cảm nhận được máy điều hòa không khí thổi đến làn hơi ấm, Kiều Sênh như trút gánh nặng: "Tớ cảm thấy như mình được sống lại."

Vu Miểu Miểu tháo xuống đôi găng tay ẩm ướt lạnh như băng, phụ họa nói: "Tớ cũng vậy."

Không gian tiệm trà sữa này không tính lớn, tổng cộng chỉ có ba cái bàn vuông, vào giờ phút này toàn bộ ngồi đầy người, phá lệ náo nhiệt.

Hai người bây giờ đã sắp đến lượt xếp hàng, Kiều Sênh xoay đầu lại hỏi cô: "Vu ái khanh, ngươi muốn uống gì, cứ việc nói."

Vu Miểu Miểu suy nghĩ một chút, trả lời: "Trà sữa khoai môn."

Kiều Sênh hào phóng gật đầu: "Không thành vấn đề, bổn cung hôm nay mời ngươi uống ly lớn."

Nghe vậy, cô vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, cậu vẫn nên tiết kiệm tiền đi mua áp phích của Châu Kiệt Luân đi."

Hai người trò chuyện mấy câu, trong đám người nhộn nhịp, lỗ tai Vu Miểu Miểu đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc.

Giọng nói trong trẻo ấy pha lẫn trong tiếng nói huyên náo không ngừng, không được rõ ràng lắm.

Giống như pháo hoa, mặc dù yếu ớt, nhưng trong nháy mắt vẫn khiến tất cả các dây thần kinh của cô được huy động.

Nhịn không được nghiêng đầu qua nhìn xung quanh, kết quả nửa ngày cũng không thấy được người, Vu Miểu Miểu có chút cuống cuồng, theo bản năng nhón chân lên.

Kiều Sênh đứng ở phía trước cô còn đang nhìn thực đơn, không có chú ý tới động tác nhỏ của cô.

Tầm mắt cứ như vậy qua lại lởn vởn, cuối cùng, rốt cuộc xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp đám người, rơi vào trên người Nhan Quyện.

Anh mặc chiếc áo lông mỏng màu đen, đưa lưng về phía cô ngồi ở trước một cái bàn vuông, một tay chống cằm, bộ dáng biếng nhác, vừa ung dung lại tự do, thật giống như đối với thế giới quanh mình không biết gì cả.

Vu Miểu Miểu nhìn chằm chằm bóng lưng anh rất lâu, mới hậu tri hậu giác phát hiện bên cạnh anh còn có một nữ sinh đang ngồi.

Bóng lưng gầy nhỏ, một mái tóc xoăn dài buông thõng, trên cổ quấn khăn choàng màu đỏ sậm, cho dù không nhìn thấy mặt, cũng biết là Nhan Hi.

Mà bàn vuông đối diện còn có hai nam sinh đang ngồi, một người là Hứa Mộ Trì, một người khác hình như là nam sinh lần trước biểu diến tiết mục cùng họ trong lễ hội văn hóa, Vu Miểu Miểu không nhớ rõ tên người đó.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, phía trước Kiều Sênh kéo cô qua gọi thức uống.

Cô chủ quán hôm nay mặc một chiếc áo lông màu lam sang, dáng vẻ rất trẻ trung, nhìn thấy là cô nháy nháy mắt nói: "Tiểu soái ca kia hôm nay cũng đến nha, đang ngồi ở bàn trong cùng kìa nhìn thấy không?"

Vu Miểu Miểu nháy mắt khẩn trương, vẫn chưa trả lời Kiều Sênh đã cướp lời chen vào nói: "Tiểu soái ca gì cơ? Ở đâu ở đâu?"

Cô chủ quán cười lên: "Tự mình đi tìm, không chỉ cậu ấy còn có một người cũng rất đẹp trai." Nói xong, cô trở lại vấn đề: "Các em hôm nay muốn uống gì?"

"Một ly trà sữa khoai môn, một ly trà sữa trân châu."

Kiều Sênh gọi món xong lui qua một bên, không kịp chờ đợi đi tìm soái ca, sau đó kích động quay đầu kêu cô: "Miểu Miểu, cậu thấy không? Nhan Quyện và Hứa Mộ Trì đều ở đây đó, lại nói hai người bọn họ ngồi chung một chỗ thật là cảnh đẹp ý vui nha."

"Thấy được, còn có Nhan Hi học tỷ." Vu Miểu Miểu thuận theo trả lời, có chút rối rắm không biết có nên đi qua chào hỏi hay không.

Lúc vừa mới tan học, bởi vì lần này thành tích của mình không quá lý tưởng, cô không có mặt mũi đến cạnh Nhan Quyện tìm anh nói chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác lại ở chỗ này đụng phải anh.

Nếu như bây giờ không đi, có thể một tháng tới đây cũng không có cách nào gặp mặt nhau nữa.

Cho nên, đi hay là không đi?

Đầu óc cô vô cùng bối rối, còn chưa nghĩ ra, nhưng trong căn phòng ồn ào náo động nghe có người đang gọi tên mình.

Giọng nói kia vẫn luôn kiều mỵ, hết sức dễ nghe.

Ngay cả do dự cũng không có, Vu Miểu Miểu nội tâm lại có chút vui vẻ, ngẩng đầu lên hướng thanh âm truyền tới nhìn sang.

Quả nhiên thấy Nhan Hi đang đi đến hướng cô, nụ cười rạng rỡ chào hỏi: "Tiểu học muội, chị đã nói chúng ta có duyên phận mà, lại gặp mặt rồi."

Chương 27