Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 29



[NT | EDIT] VÔ THỜI HẠN CHƯƠNG 29

Cuối cùng cũng sắp khai giảng rồi.

Trước giờ tôi không hề biết bản thân vậy mà lại nhớ những dãy phòng học kia đến như vậy.

Anh đọc sách, còn tôi thì ngắm nhìn anh.

Như vậy thật tốt.

—— trích từ nhật ký củaVu Miểu Miểu.

Cách ngày tựu trường chỉ còn ba ngày, Vu Miểu Miểu đã lãng phí cả một tháng, đắm mình trong biển tiểu thuyết cùng các loại anime, cuối cùng cũng nhớ ra quyển bài tập Toán nghỉ đông thật dày kia.

Bài tập những môn học khác hầu hết đều đã làm xong, chỉ còn lại ba bài luận tiếng Anh cùng với quyển sổ tay toán học kỳ nghỉ đông suy nghĩ mãi mà không ra của mình.

Buổi chiều, Vu Miểu Miểu ngồi ở trước bàn đọc sách làm bù bài tập, cô không mất nhiều thời gian đem bài luận tiếng Anh viết xong, sau đó nhìn về phía quyển sổ tay mới chỉ viết được một phần ba kia ngẩn người.

Đã biết hàm số f(x) = + 2ax + 2, x ∈ [-5, 5], tìm giá trị nhỏ nhất y = f(x).

Nếu hàm số f(x) = (a+1) +, lại f(1) = 3, f(2) =.

Đánh giá tính tăng giảm của f(x) trong khoảng [1, ∞].

Vu Miểu Miểu hít sâu một hơi, xé tờ giấy nháp mới tinh kế tiếp, bắt đầu cẩn thận giải toán.

Một giờ sau, cô thoi thóp nằm ở trên bàn.

Lật một lượt cuốn sách ở trên tay, đại khái còn khoảng mười lăm trang chưa viết.

Mặc dù Lâm Nhược Hà biến thái đi nữa, cũng sẽ không nghiêm khắc đến mức yêu cầu mỗi một bài đều biết làm, nhưng ít nhất cũng phải lấp đầy 90% trở lên, Vu Miểu Miểu nhìn đề mục trống rỗng ở trước mặt, không nhịn được than thở.

Trong đầu thứ đầu lóe lên đầu tiên là Nhan Quyện.

Có lẽ anh đã sớm hoàn thành bài tập về nhà vào một tuần sau khi bắt đầu kỳ nghỉ rồi.

Cách đêm ba mươi đến nay, đã qua bảy ngày cô không gặp Nhan Quyện. Mặc dù cô đã cố tình chạy đến ngã ba rất gần nhà anh để tản bộ, cũng chưa từng thành công "tình cờ" gặp được anh.

Vu Miểu Miểu cảm thấy, vận may của cô giống như sắp xài hết rồi vậy.

Dúi đầu vào trong kẻ hở giữa bàn tay, cô suy nghĩ vu vơ, nếu như cô có một chiếc đũa thần thì tốt biết mấy, tốt nhất vừa vung lên trong một giây kế tiếp Nhan Quyện có thể xuất hiện ở trước mặt cô.

Sau đó, cô có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, đi tới cùng anh chào hỏi. Kiếm lấy một lần gặp nhau.

Hóa ra người xưa có câu "một ngày không gặp như cách ba thu" là thật.

Suy nghĩ tràn đầy bơi dần ra đến ngoài không gian, Vu Miểu Miểu rất lâu mới hoàn hồn lại, tiếp tục cam chịu số phận làm đề Toán.

Vừa đúng lúc lại nhận được tin nhắn của Kiều Sênh.

[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Miểu Miểu, sắp tựu trường rồi cậu có muốn đi ra ngoài chơi không?]

Vu Miểu Miểu có chút do dự.

[Chú cá thích leo cây: Nhưng bài tập Toán nghỉ đông của tớ còn có rất nhiều bài chưa làm xong... Thôi cậu đi đi.]

[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: *khóc tỉ tê* Cậu có phải đã thay lòng đổi dạ rồi không?]

[Chú cá thích leo cây:...]

[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Cùng đi đi mà, tớ hẹn Triệu Dập Nhiên cùng nhau đánh bi da, cậu ấy đồng ý rồi ha ha ha, hơn nữa mới vừa rồi còn nói là cậu ấy sẽ kéo Nhan Quyện đi cùng.]

Nhan Quyện?

Vu Miểu Miểu sững sốt một chút, lập tức ngồi thẳng người, cảm thấy vận may của mình lại trở lại.

Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ tới anh, cơ hội tới thật là bất ngờ không kịp đề phòng.

[Chú cá thích leo cây: Nếu cậu thành tâm thành ý mời tớ như vậy, vậy thì tớ sẽ đại phát từ bi đáp ứng cậu vậy.]

[Tiên nữ lạc giữa phàm trần:... Sao cậu lại lật mặt còn nhanh hơn lật sách vậy.]

Cậu ấy... chắc sẽ không nhìn ra manh mối gì chứ?

Vu Miểu Miểu có chút khẩn trương, vừa muốn nói gì đó để che giấu một chút lại liền nhận được một tin nhắn của đối phương.

[Tiên nữ lạc giữa phàm trần: Vậy cứ quyết định như thế đi, nửa giờ sau gặp nhau tại khu trò chơi ở trung tâm thành phố chúng ta thường đi nha.]

Để điện thoại di động xuống, Vu Miểu Miểu mới vừa rồi còn mặt mày ủ dột, trong nháy mắt cảm thấy mình như sống lại.

Không còn tâm tư làm tiếp bài tập Toán, cô đem bài tập nghỉ đông vội vàng gấp lại, liền chạy tới một bên tủ quần áo chọn lựa đồ hôm nay muốn mặc.

Bình tâm mà nói, điều kiện gia đình Vu Miểu Miểu không thể nói là đại phú đại quý, nhưng cũng là gia đình ở mức khá giá, hơn nữa cả nhà đem cô xem như là minh châu trên tay, cho nên quần áo trong tủ của cô tuyệt đối không ít.

Nhưng mà bây giờ cô lật tới lật lui, cảm thấy bộ nào cũng không được đẹp.

Chiếc áo lông vũ màu đỏ đó là ba ở cửa hàng cao cấp mua cho cô làm quà mừng năm mới, Vu Miểu Miểu rất thích, nhưng lần trước lúc ở cửa hàng tiện lợi đã mặc qua rồi.

Nếu như bị Nhan Quyện thấy mình bảy ngày sau vẫn mặc áo giống nhau, có khi nào cho là cô nghèo không có quần áo để mặc hay không?

Vì thế mà đem bộ quần áo này loại bỏ, tầm mắt cô chuyển qua một chiếc áo choàng dài kẻ sọc đen trắng khác, mẹ nói cô mặc bộ này rất đẹp mắt, nhưng mà bọn Kiều Sênh đều nói trông rất già dặn, giống như bà cô ngoài ba mươi vậy.

Quấn quýt cả buổi, cuối cùng Vu Miểu Miểu mặc chiếc áo khoác len dài màu xanh nước biển, phối với một chiếc váy xếp ly cùng màu, trên chân mang đôi dày da màu đen.

Trong nhà không có người, cô thay xong quần áo chuẩn bị xuất phát, trước khi đi lại cảm thấy mình giống như ăn mặc quá long trọng.

Dẫu sao hôm nay không chỉ có Nhan Quyện mà còn có Triệu Dập Nhiên.

Kiều Sênh nhất định cũng hy vọng ở trước mặt người mình thích ăn mặc thật xinh đẹp, cô không thể tranh nổi bật với bạn thân được.

Độ tuổi mù mà mù mờ, trong lòng Vu Miểu Miểu cũng đã mơ hồ có loại này khái niệm này, vì vậy cô đem váy xếp ly cởi ra, đổi một chiếc quần jean xám đen phổ thông, lúc này mới hài lòng đi ra khỏi nhà.

Thành phố Liên Châu chỉ là một thành phố tuyến ba, tốc độ phát triển kinh tế không tính là vượt trội, có rất nhiều vùng ngoại ô cũ kỹ đổ nát, đầu đường cũng có thể thấy những người vô gia cư quần áo rách rưới ở khắp nơi.

Bất quá trung tâm thành phố lại rất náo nhiệt, cũng rất sầm uất, ăn uống vui chơi thứ gì cũng có.

Tròn lòng Vu Miểu Miểu, thành phố Liên Châu chính là nhà cô, nguồn gốc của cô là ở chỗ này.

Cho dù sau này rời nhà xa đến đâu, đi đến những thành phố được cho là phát triển bậc nhất đi chăng nữa, cô cũng sẽ không quên nơi này.

Cô đi tới trạm xe buýt cách nhà gần nhất, chờ đợi tuyến xe buýt số 72.

Khoảng thời gian này thời tiết vẫn rất quang đãng, từ lúc đó về sau cũng không có tuyết rơi.

Vu Miểu Miểu dựa ở trên lan can ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời nhức mắt, cô híp mắt một cái, lại nghĩ tới đêm hôm đó cùng Nhan Quyện sóng vai đi trên đường.

Bông tuyết bay phấp phới, thổi tới trên đầu, trên bả vai bọn họ.

Dấu chân của hai người lưu lại trên đường đi.

Khóe môi bất giác giương lên, lộ ra độ cong hư hư thực thực như đang mỉm cười.

Như hồi ức như vậy, có qua bao nhiêu năm đi nữa cũng sẽ không phai màu.

Xe buýt tuyến số 72 rất nhanh đã ấn còi đi tới, rất nhiều người ngồi ở trên ghế dài chờ đợi cũng đứng dậy, Vu Miểu Miểu theo dòng người lên xe, xếp hàng quẹt thẻ xe, tìm được một vị trí trống ngồi xuống.

Khi đến bến xe trung tâm thành phố, Vu Miểu Miểu đi xuống xe, nhìn thời gian một chút, bản thân đến trước thời gian hẹn năm phút.

Tâm tình sáng rỡ, cô một mạch chạy qua làn dành cho người đi bộ, đi tới cửa tiệm trò chơi được chiếu ánh đèn đủ màu sắc.

Phòng trò chơi này tổng cộng có ba tầng, bên trong các loại cơ sở giải trí đều đủ cả, cũng coi như phòng trò chơi mang tính biểu tượng của thành phố Liên Châu.

Đây vẫn luôn là căn cứ điểm bọn cô hay gặp mặt.

Vu Miểu Miểu đứng ở cửa, đang muốn nhắn tin nói cho Kiều Sênh là mình đã tới, điện thoại di động còn chưa kịp từ trong túi lấy ra thì thấy đối diện cách đó không xa Triệu Dập Nhiên câu bả vai Nhan Quyện hi hi ha ha đi tới.

Từ xa xa nhìn lại, bọn họ ánh mắt sáng ngời, bước chân kiên định, giữa hai hàng lông mày dần rút đi nét ngây thơ, tựa như tràn đầy hy vọng đối với tương lai.

Bên người chính là dòng người đông đúc như nước thủy triều, thiếu niên thân người cao gầy, bóng dáng lành lạnh, ngược ánh sáng đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp chốc lát trở lạnh.

Giữa dòng người tấp nập, cô chỉ thấy mình anh.

Còn chưa mở miệng, liền không nhịn được cười lên, Vu Miểu Miểu đi nhanh tới, chủ động mở miệng gọi anh: "Nhan Quyện!"

Nhan Quyện còn chưa lên tiếng, Triệu Dập Nhiên đã một mặt cười rạng rỡ nói: "Đã lâu không gặp Vu Miểu Miểu." Nói xong, lại theo thói quen phàn nàn: "Kiều Sênh cũng thiệt là, tự mình tụ tập lại tới muộn hơn cả người ta."

Hắn vừa dứt lời, Vu Miểu Miểu liền nghe được một trận bước chân dồn dập, nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên là Kiều Sênh.

Kiều Sênh gương mặt đỏ bừng, thở hồng hộc chạy đến trước mặt bọn họ dừng lại: "Tới trễ tới trễ, mẹ tớ thật là, cứ bắt tớ giúp bà chơi xong ván "Plants & Zoombie"."

Vu Miểu Miểu không nhịn được cười, vỗ vỗ bả vai cô nhuận khí.

Triệu Dập Nhiên vừa nghe đến trò chơi tinh thần liền tỉnh táo: "Có trò nào chơi không qua thi tìm tớ nha, hiệu suất cao còn không lấy tiền, bảo đảm cậu hài lòng."

Đoàn người cười cười nói nói đi vào khu trò chơi, chạy thẳng tới phòng bi da lầu hai.

Ánh đèn trong phòng trò chơi lấp lóe mê ly, Vu Miểu Miểu chú ý tới Kiều Sênh hôm nay mặc chiếc áo khoác ren dài màu hồng, chỗ cổ tay là ống tay phồng tinh tế, trông rất dễ thương.

Có điều, đây tuyệt đối không phải phong cách ăn mặc trung tính thường thấy của cô: "Mới có một tuần không gặp mà cậu thay hồn đổi xác, quyết định trở lại làm nữ sinh rồi?"

Kiều Sênh nghe cô nói như vậy, đỏ mặt lên khó thấy, nói một cách ngượng ngùng: "Gần đây tớ thường xuyên nói chuyện phiếm với Triệu Dập Nhiên trên QQ, cậu ấy nói với tớ thích cô gái dễ thương một chút, như kiểu chim nhỏ dính người."

"..." Vu Miểu Miểu yên lặng hồi lâu: "Cậu có muốn cân nhắc đổi một người khác để thích không?"

Không phải cô đả kích Kiều Sênh, Kiều Sênh quanh năm áo phông quần jean phối với giày thể thao, hơn nữa tính cách lại hoạt bát, cả người trên dưới cùng hai từ khả ái không có nửa điểm quan hệ.

"Không muốn." Cô lập tức cự tuyệt: "Vì Triệu Dập Nhiên, ngay cả tóc tớ cũng quyết định nuôi dài."

Vu Miểu Miểu sững sốt.

Cô đột nhiên hiểu ra, mỗi một cô gái lúc đang yêu đều có sự kiên trì độc nhất vô nhị của mình.

Giống như con thiêu thân bay vòng vòng, cho dù có chết, cũng phải chết trong ngọn lửa thiêu đốt.

Mà Triệu Dập Nhiên cùng Nhan Quyện đi ở trước bọn họ, đã động tác lưu loát mở ra một bàn.

Triệu Dập Nhiên đến máy bán hàng tự động bên cạnh mua nước, Kiều Sênh vô cùng quả quyết bỏ lại cô, bước nhanh theo sau.

Cô cười một tiếng quay đầu lại nhưng thấy Nhan Quyện biếng nhác tựa vào trên bàn bi da, đưa tay cầm lấy một cây cơ bi da, xoay người đưa về phía cô.

Dưới ánh đèn sặc sỡ, một đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu ánh sáng dịu dàng, sáng kinh người.

Bị thu hút bởi sắc đẹp, đầu óc Vu Miểu Miểu trống rỗng, mơ mơ hồ hồ nhận lấy cây cơ.

Đợi đến khi cây gậy nặng trĩu cầm ở trong tay, cô mới phản ứng lại rằng mình căn bản không biết đánh bi da.

Mới vừa rồi trong đầu đều chỉ muốn gặp anh, hoàn toàn không để ý đến việc đánh bi da này với cô mà nói căn bản là một hoạt động không có chút ý nghĩa nào.

Nhìn ra sự mất tự nhiên trong biểu cảm của cô, Nhan Quyện nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Không biết?"

Biểu tình của Vu Miểu Miểu lập tức trở nên vô cùng lúng túng.

Anh ấy sẽ không cảm thấy mình có bệnh chứ? Căn bản không biết đánh, lại vẫn đi theo ra chơi với họ.

Nhưng cô thật sự là không biết chơi...

Vì vậy chỉ có thể có chút quẫn bách gật đầu thừa nhận: "Không biết..."

Cách đó không xa Kiều Sênh mới vừa mua xong nước, không biết là thấy được đồ chơi tốt gì, đang kéo Triệu Dập Nhiên nói không ngừng, trong chốc lát phỏng đoán không về được.

Nhan Quyện tầm mắt thu hồi lại, suy nghĩ một chút, lại cầm lên một cây gậy để ở bên cạnh cây cơ lúc nãy.

Anh tùy ý tìm một vị trí tốt cầm gậy, cúi người nhắm gậy chỉ hướng bi chủ, động tác sạch sẽ lưu loát bắt đầu đánh.

Trên bàn bi da màu xanh, mới rồi còn xếp hàng chỉnh tề thành hình tam giác lập tức văng tứ tán.

Vu Miểu Miểu thấy, có viên bi màu vàng một đường thẳng tắp, chuẩn xác bị đụng lăn vào túi cầu.

Thanh âm của anh bình tĩnh như nước, một bên vừa làm mẫu vừa nói: "Thời điểm cầm gậy, có thể cầm ở ngón trỏ và ngón giữa, tránh cây gậy chếch lên trên."

Sau đó anh cúi người, cặp mắt trầm trầm nhìn về hai ngón tay giữa cây gậy: "Phương pháp ngắm là đem bi chủ cùng bi mục tiêu nối thành một đường thẳng, động tác đánh ra không cần quá lớn, tránh những bi khác bị đụng vào nhau, gây nhiễu."

Trong lúc nói, anh lại nhẹ nhàng đánh một bi vào túi.

Vu Miểu Miểu đứng ở một bên nhìn, trợn mắt hốc mồm.

Sao anh lại cái gì cũng biết thế.

Cảm thấy gần như đầy đủ rồi, Nhan Quyện nhỏm dậy, vẫn là bộ dáng lười nhác kia: "Tớ đánh hoa nhỏ, cậu đánh hoa lớn."

Nói xong, chớp nhìn sang cô: "Thử một chút?"

Vu Miểu Miểu cảm thấy cả người không ổn lắm.

Cô nơm nớp lo sợ cúi người xuống, học dáng vẻ vừa rồi của anh, nắm chặt gậy, mơ mơ hồ hồ điều chỉnh một chút vị trí nhắm.

Thiếu niên đối diện không biết từ khi nào đi đến bên người cô, hương xà phòng quen thuộc xông tới, cô có chút không khống chế được tâm tình.

Thanh âm đó tự thủy lưu kim rơi vào trên đỉnh đầu cô, nhàn nhạt, không có chút nào là không kiên nhẫn: "Dùng tầm mắt ngắm một chút, bi trắng cùng với bi mục tiêu cậu muốn đánh có phải nằm trên một đường hay không."

Vu Miểu Miểu căng mắt nhìn, nghe lời anh cố gắng nhắm, sau đó thử đánh một bi.

Nhẹ bẫng không có chút sức lực nào.

Bi trắng lăn đi, nửa đường va chạm với mấy viên bi khác màu, tạo ra một vòng nhỏ rung động.

Tình thế bi trên bàn không có biến hóa chút nào.

Vu Miểu Miểu mặt mũi sa sầm, rõ ràng vừa nãy nhìn anh cũng không dùng sức mấy... sao lại liền đem bi đều đánh vào lỗ được?

Nhan Quyện nhấp mím môi, tựa hồ là buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn không cười nổi: "Tư thế cầm gậy còn được nhưng khống chế lực đánh cần phải học thêm."

Vu Miểu Miểu: "..."

Hai người chỉ như vậy câu có câu không trò chuyện, một ván bi cũng sắp đánh xong.

Cô một quả cũng không đánh vào.

Một sự thật làm người ta đau lòng biết bao.

Lúc này, Triệu Dập Nhiên cùng Kiều Sênh trên tay ôm nước trở lại.

Vu Miểu Miểu như trút được gánh nặng vậy, đem cây gậy giao vào tay Triệu Dập Nhiên, lùi sang một bên.

Kiều Sênh đưa cho cô một chai nước suối, có chút kinh ngạc: "Miểu Miểu, tớ nhớ cậu không biết đánh bida mà."

"Đúng là không biết..." Vu Miểu Miểu xấu hổ nói: "Vừa rồi Nhan Quyện tốt bụng dạy tớ, kết quả đánh xong một ván, tớ một bi cũng không vào."

Kiều Sênh không ngoài dự định, gật đầu một cái: " Ừ, đúng là cậu rồi."

Nói xong, lại hưng phấn thấp giọng: "Miểu Miểu, Triệu Dập Nhiên mới vừa nói tớ hôm nay mặc quần áo trông đẹp mắt đấy."

"Vậy cậu sau này mua thêm ít quần áo tương tự như vậy đi."

....

Vu Miểu Miểu ngoài miệng cùng cô nói chuyện, tầm mắt lại không tự chủ được quay trở lại trên người Nhan Quyện ở trước bàn bida.

Ánh đèn đủ mọi màu sắc mềm mại chiếu vào trên người anh, phản chiếu ra ánh sáng loang lỗ.

Gò má anh ẩn hiện ở dưới ánh sáng, nửa sáng nửa tối, giống như trái táo mụ phù thủy đưa cho công chúa Bạch Tuyết.

Cho dù biết có độc, cô cũng cam tâm tình nguyện cắn.

Chương 30

Trang 2

Hạ Dư

Doraemon, cậu có thể nói cho mình biết.

Nhan Quyện liệu có thích mình không.

—— trích từ nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Khi mặt trời lặn, bọn họ đều đã chơi đến mệt rồi nên chuẩn bị về nhà.

Lúc xuống đến khu trò chơi lầu một, vừa vặn thấy bên tường đồng loạt xếp hai hàng máy gắp thú bông màu hồng.

Kiều Sênh lập tức dừng lại không đi nữa: "Con gấu bông kia thật đáng yêu quá đi! Mình phải đi gắp một con!"

Vu Miểu Miểu nghe vậy, nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại: "Bảo bối à, loại máy gắp thú bông này tụi mình gắp rất nhiều lần nhưng trước giờ cũng chưa lần nào gắp được."

"Ách..." Kiều Sênh có chút cứng họng: "Làm người mà, vẫn phải có ước mơ chứ."

Triệu Dập Nhiên đi ở phía trước hai cô quay đầu lại không nhịn được cười, cười xong lại tràn đầy tự tin vỗ ngực nói: "Chờ tớ gắp giúp cậu."

Trong khu trò chơi đầy sắc màu, Kiều Sênh gần như sùng bái nhìn cậu, trong mắt sáng lên, giống như là chứa đầy tinh tinh trên khắp bầu trời đêm.

Cậu ấy lấy từ trong túi ra một đồng xu, đi tới trước cái máy gắp thú bông có con gấu đó, nhét tiền vào.

Kiều Sênh nóng lòng đến bên cạnh xem.

Mà Vu Miểu Miểu rớt lại sau một mình, nội tâm đấu tranh thật lâu, vẫn không nhịn được nhích từng bước đi đến bên cạnh Nhan Quyện.

Âm thanh trong khu trò chơi nghe rất chói tai, vừa có hiệu ứng âm thanh trong trò chơi vừa có cả âm hưởng trong tiếng nhạc truyền tới.

Vu Miểu Miểu cảm thấy màng nhĩ mình bị chấn động đến đau.

Không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đề tài mới vừa rồi cùng Nhan Quyện: "Nhan Quyện, tớ nghe anh trai nói, những máy gắp thú bông trong sảnh trò chơi này đều bị người ta động tay động chân qua, những cái máy gắp kia đều lỏng lẻo cả."

Nhan Quyện một tay đút trong túi, không biểu tình gì gật đầu một cái: "Nói chung, số tiền xu được đút vào đủ nhiều thì máy mới cho ra thú bông."

"Đúng chứ đúng chứ, tớ đã nói mà, lúc trước tớ với Kiều Sênh cùng nhau thử qua đủ loại phương pháp nhưng vẫn không gắp được."

Còn xài hơn mấy chục đồng tiền, cuối cùng tiền mất mà không được gì.

Tầm mắt cô hướng về dãy máy gắp thú bông phía trước nhìn qua, Triệu Dập Nhiên gắp hai lần vẫn chưa được, bây giờ đang ghé vào tai Kiều Sênh, tựa hồ như đang thảo luận chiến thuật.

Vu Miểu Miểu lại nhìn chăm chú vào con Doraemon trong cái máy bên cạnh, cảm thấy thật là đáng yêu.

Nếu như gắp được thì tốt biết mấy.

Dường như cảm nhận được khát vọng trong mắt cô, Nhan Quyện do dự một lúc, quay đầu đi nhìn cô, suy tư nói: "Có điều, nếu như vị trí cần gắp chính xác..."

Anh nói tới chỗ này thì dừng lại, bước đến gần chiếc máy bên cạnh mấy bước, đôi mắt chăm chú nhìn về vị trí của tay gắp trong máy, tầm mắt càng ngày càng rõ ràng.

Xoay người lại, Nhan Quyện nhìn cô mà hỏi: "Cậu muốn sao?"

Bước đến gần mấy bước, Vu Miểu Miểu đứng bên cạnh anh, níu níu ống tay áo, sau đó dùng sức gật đầu một cái.

Anh không lên tiếng, đưa tay vào trong túi quần tìm tiền xu.

Vu Miểu Miểu kịp phản ứng lại, vội vàng luống cuống tay chân mở túi đeo lưng ra: "Tớ có tớ có."

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Nhan Quyện cầm ra một đồng tiền bạc sáng bóng, tiện tay ném vào máy.

Máy gắp gấu bông nhận tiền, đèn huỳnh quang quanh thân sáng lên đủ mọi màu sắc, anh nắm lấy cần điều khiển, nhíu chân mày điều chỉnh vị trí cần gắp.

Vu Miểu Miểu bây giờ không còn tâm tư đi quan tâm đến động tĩnh của Kiều Sênh và Triệu Dập Nhiên bên cạnh nữa, cô quay đầu dè dặt nhìn Nhan Quyện.

Anh đang nhìn máy gắp gấu bông, còn cô lại đang nhìn anh.

Nên chỉ đành nhìn vào bàn tay, đang không chặt không lỏng mà cầm lấy chuôi cần điều khiển, hơi hơi uốn cong, khớp xương rõ ràng, trắng nõn đến gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy mạch máu đan xen giao nhau.

Tay gắp dựa theo chỉ thị xê dịch đến chính giữa, phía dưới chính là một con Doraemon màu xanh.

Động tác trên tay Nhan Quyện dừng một chút, tựa hồ có chút chần chờ, một lúc sau, vẫn ấn xuống nút nhấn.

Tiếng nhạc vang lên, tay gắp đưa ra, thẳng tắp hạ xuống đem con thú bông nho nhỏ kia ôm vào trong lòng.

"Bắt được!" Vu Miểu Miểu không nhịn được hưng phấn kêu thành tiếng.

Tầm mắt sát sao nhìn qua, chỉ thấy cái cần gắp kia ôm con Doraemon lại, lúc lảo đảo di chuyển ra cửa, đột nhiên buông lỏng một chút, con thú bông lại rớt xuống.

Biểu tình kích động của cô hơi chững lại.

Lại nghe được Nhan Quyện nhẹ giọng cười một tiếng: "Quả nhiên vẫn là thiếu chút nữa."

Vu Miểu Miểu hồi tưởng khoảnh khắc do dự trước khi thả cần gắp xuống, cái hiểu cái không.

Biểu tình trên mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, không có mất mác cũng không tức giận, đưa tay lại từ trong túi cầm ra một đồng xu, biếng nhác ném vào trong.

Lần này, lúc dời đến vị trí lý tưởng, anh nhấn nút gắp xuống một cách lưu loát.

Không hề có chút hồi hộp nào, Vu Miểu Miểu nhìn thấy cần gắp run run, một đường mang theo con Doraemon tròn tròn thắng đến cửa ra, sau đó vững vàng đem nó bỏ vào.

"Bắt được rồi! Bắt được rồi!"

Vu Miểu Miểu vui mừng hết sức, hoan hô một tiếng, lập tức ngồi xuống đưa tay vào lấy con búp bê.

Tại ranh giới không rõ dưới bóng tối, nốt ruồi lệ chí nơi khóe mắt Nhan Quyện phản chiếu lên ánh sáng màu đỏ vẫn là bộ dáng đôi mày đàm đạm, tựa như gắp được thú bông cũng không có gì đáng mừng.

"Cho cậu."

Anh nói xong, hướng vị trí bên cạnh Triệu Dập Nhiên bước mấy bước, thanh âm nhàn nhạt: "Cậu thử cố kẹp chặt phần dưới, chờ cần gắp dừng lại rồi mới xuống tiếp."

Đây là đang nói cho đối phương biết cách gắp thú bông.

Vu Miểu Miểu từ phía dưới máy lấy ra con Doraemon nho nhỏ kia, lẳng lặng cùng nó đối mặt, không hiểu sao lại sinh ra chút ảo giác hãnh diện.

Cô ngu dốt, nhỏ bé, bình thường không có gì lạ.

Nhưng người cô thích thông minh, tốt đẹp, quang mang vạn trượng.

Cứ như thế bận rộn một hồi, Triệu Dập Nhiên rốt cuộc thành công gắp được một con gấu bông.

Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, đem con gấu bông có bộ dáng ngây thơ đưa đến trên tay Kiều Sênh, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "Nếu hôm nay không gắp được, tớ có dự cảm sẽ bị cậu cười nhạo nguyên một học kỳ."

Kiều Sênh cười khúc khích một lúc lâu, đem con gấu bông màu nâu ôm thật chặt vào trong ngực, hiếm khi giọng nói mềm nhũn: "Cảm ơn cậu, tựu trường tớ mời cậu uống trà sữa."

Xung quanh âm thanh huyên náo, Triệu Dập Nhiên khôi phục lại bộ dáng hi hi ha ha thường ngày, giống như thể hai anh em vỗ vỗ bả vai cô: "Thuận tiện giúp tớ mang điểm tâm mấy hôm đi, nhớ đừng cho hành vào trong bánh trứng nhé."

Vu Miểu Miểu đứng dưới ánh sáng một bên nhìn bọn họ, không biết vì sao trong nụ cười có mấy phần thương cảm.

Thích một người, tất cả những cử động nhỏ của người ấy đều có thể mang đến cho bạn niềm vui to lớn hoặc là thất vọng.

Hắn hướng về phía bạn cười một chút, trong lòng bạn liền dành nửa phần đời còn lại cùng với hắn.

Nhưng hắn biết, trong khoảnh khắc đó, hắn thật ra chỉ là cười một chút.

Là bạn tự dùng tưởng tượng của mình đi áp đặt lên hắn.

Đỉnh đầu khúc xạ xuống ánh huỳnh quang đủ màu sắc, trong ngực cô ôm thật chặt con Doraemon nho nhỏ kia, ảo tưởng nó có thể thực sự xuất hiện, giúp cô thực hiện nguyện vọng.

Cách đó không xa, bóng lưng thiếu niên làm người khác chú ý xoay người lại, đi về phía cô.

Dáng đi của anh vẫn tản đạm như cũ, thật giống như "cách ngạn quan hỏa*".

*Cách ngạn quan hỏa: chỉ thái độ thờ ơ, bàng quan, cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại.

Cho đến khi bước vào trong vùng ánh sáng, anh dừng bước lại, sườn mặt được bao phủ trong một mảnh ánh sáng mê ly sặc sỡ, đẹp đến kinh ngạc.

"Hình như cậu không vui." Anh có chút nghi ngờ, thanh âm giống như gió, nhàn nhạt thổi qua bên tai cô.

Vu Miểu Miểu cúi đầu xuống, sau một lát lại ngẩng lên, mặt cười đầy rạng rỡ, hai chiếc răng hổ nhỏ nhọn nhọn lộ ra.

Cô nói: "Tớ vui lắm, cảm ơn cậu gắp thú bông cho tớ."

Ở trong phim hoạt hình, Doraemon hỏi Nobita, nếu như cho cậu một Doraemon không có chiếc túi, cậu vẫn muốn sao?

Ha ha vậy thì không cần nữa.

Nobita cười trả lời.

Cho nên nói, con người rất tham lam.

Vu Miểu Miểu nghĩ, cô không thể trở thành người tham lam như vậy được.

Cho dù Nhan Quyện đối với cô thân mật hơn một chút so với những bạn học khác nhưng cô cũng không thể một phía tình nguyện mà dùng sự thầm mến của mình đi ép buộc anh.

Anh ấy có tự do của chính mình.

Gắp được con thú bông mong muốn, đoàn người hài lòng đi ra cửa khu trò chơi.

Trời chạng vạng tối, hoàng hôn ngả về tây, ráng chiều đầy trời.

Thời tiết vẫn lạnh đến thấu xương, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, cành cây khô hai bên đường hơi lay động, Vu Miểu Miểu ôm chặt chú Doraemon trong ngực.

Từ trung tâm thành phố ngồi xe buýt trở về nhà, Kiều Sênh cùng Triệu Dập Nhiên thuận đường, Vu Miểu Miểu cùng Nhan Quyện thuận đường.

Tuyến xe số 72 quen thuộc đi một vòng rồi trở lại trước trạm xe buýt, Vu Miểu Miểu cùng bọn Kiều Sênh phất phất tay, đi theo sau lưng Nhan Quyện lên xe.

Phía sau là thanh âm của Kiều Sênh vẫn không thôi: "Miểu Miểu, tựu trường gặp lại nha."

Cô quay đầu lại, cười chào tạm biệt: "Tựu trường gặp lại."

Cửa xe buýt cửa đóng thật chặt, cô cùng Nhan Quyện xếp hàng quẹt thẻ xe buýt, sau đó ở phía sau buồng xe tìm chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống.

Thời gian này đã qua giờ cao điểm tan làm cùng tan học, cho nên trên xe buýt lúc này trống rỗng, không có bao nhiêu người.

Vu Miểu Miểu ngồi xuống bên cạnh anh, tim đập thình thịch, vô cùng khẩn trương, một hồi nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một hồi lại cúi đầu nhìn chú Doraemon trong ngực.

Chỉ là không dám nhìn anh.

Hoàng hôn ôn nhu, ánh nắng chiều nhiễm đỏ một mảng lớn trên bầu trời, những ráng mây màu đỏ thẩm tản ra bốn phương tám hướng, rải lên mặt đường ánh sáng đẹp đẽ.

Nhận ra động tĩnh nhỏ xíu bên người, Vu Miểu Miểu len lén nhìn sang, thấy Nhan Quyện lấy từ trong túi đeo lưng ra một cặp tai nghe màu trắng quen thuộc, sau đó cắm vào điện thoại di động.

Anh nghiêng đầu, nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô, theo bản năng đưa tay ra, đem một bên tai nghe đưa tới: "Nghe nhạc không?"

Hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt,Vu Miểu Miểu ngoan ngoãn nhận lấy nhét vào tai mình.

Từ lúc tựu trường đến bây giờ, cô thường bắt gặp Nhan Quyện một mình nghe nhạc.

Mặc dù cô độc, nhưng thật tự do.

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng ảo tưởng qua là có một ngày, anh sẽ mời cô chia sẻ cùng một ca khúc.

Nếu tiếng tim đập có thể truyền qua chiếc tai nghe này, Nhan Quyện giờ phút này nhất định đã bị đinh tai nhức óc.

Anh hơi cúi đầu một chút, thờ ơ mở điện thoại di động lên, lật xem danh sách nhạc bên trong: "Cậu thích nghe ai hát?"

"A? Tớ... Tớ gần đây nghe Trần Dịch Tấn."

Đây hoàn toàn là một câu trả lời theo bản năng.

Bởi vì Vu Miểu Miểu gần đây thực sự đang nghe nhạc Trần Dịch Tấn, mặc dù hoàn toàn là do bị ảnh hưởng bởi anh.

Lông mi Nhan Quyện rũ xuống tạo một khối bóng mờ ở hốc mắt, nghe vậy, ngón tay đặt ở bàn phím điện thoại di động dừng một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra nhấn nút phát.

Anh nhớ lại lúc nói chuyện phiếm, "Chú cá thích leo cây" có nói với anh, gần đây rất thích nghe "Nắng chiều đẹp vô cùng" của Trần Dịch Tấn.

Trong tai nghe, tiếng nhạc dạo đầu nhẹ nhàng tựa như tiếng nước chảy vào tai cô, róc rách, mềm mại lại rõ ràng.

Giọng hát mang tính biểu tượng trong âm nhạc, nhẵn nhụi, khàn khàn, mặc dù là hát một bài tình ca buồn, nhưng trong giọng hát lộ ra một sự ấm áp kỳ lạ.

"Hòn đảo xinh đẹp biến thành vùng đất hoang trong giây lát. Sự ngưỡng mộ trường tồn bấy lâu trong lòng tôi, một giây cũng đủ đếm. Mỗi giây mỗi phút thanh xuân như bị đánh cắp, mỗi ngày một già đi. Chỉ có thể gợi nhớ lại... muốn đuổi cũng đuổi không kịp."

Trong khoang xe an tĩnh, hành khách lác đác, có người đang nhắm mắt nghỉ ngơi, có người cúi đầu chơi điện thoại di động, còn có người nhàm chán ngắm phong cảnh.

Mỗi người có một câu chuyện riêng.

Mà Vu Miểu Miểu ngồi một chỗ, an tĩnh cùng anh nghe cùng một bài hát.

Dây tai nghe mỏng manh này, đầu bên kia kết nối với anh.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Cô không biết phải hình dung như thế nào.

Tựa như giờ khắc này, bọn họ đang có lẫn nhau.

Chương 31

Trang 3

Hạ Dư

Thời gian có thể nào trôi chậm thêm một chút.

Có thể nào cho tôi ngắm nhìn anh thêm vài lần nữa.

—— Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Buối tối trước ngày khai giảng một đêm, Vu Miểu Miểu thức khuya làm bài tập của kỳ nghỉ đông, cho đến khi trời gần sáng mới mệt mỏi lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa vang lên, cô đã tự giác mở mắt ra.

Ngáp một cái, mới mơ mơ hồ hồ mặc quần áo giữ ấm vào, sau đó xuống giường đem bộ đồng phục học sinh trắng xanh xếp gọn trong tủ cả kỳ nghỉ đông ra ngoài.

Lúc mặc đồng phục lên lần nữa, lại có chút tưởng niệm.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ xong, đeo cặp sách đã thu dọn sẵn lên lưng, Vu Miểu Miểu bước xuống lầu, tiện tay lấy một chiếc bánh mì sandwich kẹp cá ngừ mẹ cô tự tay làm trên bàn ăn, vội vàng ra khỏi cửa.

Vốn dĩ ra ngoài sớm như vậy, tất cả là vì hai trang cuối cùng trong cuốn bài tập Toán kỳ nghỉ đông vẫn còn ba bài cô chưa làm.

Một đường chạy xe thật nhanh, gió lạnh như dao cắt vào má.

Lúc Vu Miểu Miểu thở hổn hển bước vào lớp học quen thuộc, bên trong chỉ có vài người ngồi rải rác.

Người cô nhìn thấy đầu tiên chính là học sinh giỏi Tiêu Lộ ở hàng ghế đầu tiên đang chỉnh sửa lại bài tập.

Đối phương nhìn thấy cô bước vào, mắt sáng lên: "Miểu Miểu, lâu rồi không gặp."

"Lâu rồi không gặp, nhớ cậu quá." Vu Miểu Miểu nhịn không được cười, đeo cặp trên lưng hai ba bước đi đến chỗ bên cạnh cô, nhân lúc bạn cùng bàn của cô ấy chưa đến mà ngồi xuống.

Nụ cười của Tiêu Lộ lúc nào cũng bẽn lẽn, trên bàn cô để các thể loại bài tập kỳ nghỉ đông, quan tâm mà hỏi: "Bài tập của cậu làm xong hết chưa?"

Thật sự là nói đúng trọng tâm rồi đấy.

Vu Miểu Miểu cởi chiếc cặp sách cồng kềnh xuống, từ bên trong tìm ra cuốn bài tập Toán nghỉ đông hơi nhăn nheo, lật nhanh đến hai trang cuối cùng, khiêm tốn xin chỉ giáo: "Những cái khác liên kết với nhau tớ điền cũng gần hết rồi, chỉ còn lại mấy câu này, thật sự là một chút ý tưởng cũng không có."

Trong cuốn bài tập giấy trắng mực đen trước mắt, sạch sẽ chỉ có một từ "giải".

Tiêu Lộ mỉm cười đầy ẩn ý, từ trong hộp lấy ra một cây bút, mở quyển nháp ra, giải thích cho cô: "Cậu xem, đối với dạng đề hàm số này trước tiên cần vẽ đồ thị ra, vẽ xong rồi tiếp tuc phân tích đề bài, góc nhìn sẽ rất rõ ràng..."

Cô ấy kiên nhẫn giảng, Vu Miểu Miểu cũng chăm chú lắng nghe.

Không ngừng nghỉ mà làm xong hai bài này, bài cuối cùng, Vu Miểu Miểu vô cùng phóng khoáng mà vẫy vẫy tay từ bỏ.

Cô ôm theo cặp sách và bài tập trở về chỗ ngồi của mình, dường như Trình Lập Hiên vừa mới đến, nhìn thấy cô đi qua liền đem băng ghế dịch về phía trước.

Nghiêng người đi vào trong ngồi xuống, Vu Miểu Miểu bổ sung xong bài tập lúc này cả người nhẹ nhõm, chủ động lên tiếng chào hỏi với cậu: "Hey, kỳ nghỉ đông thế nào?"

"Còn có thể thế nào được." Trình Lập Hiên thở dài: "Mẹ tôi đăng ký cho tôi hai lớp Vật lý, một lớp Olympic Toán, so với lúc đi học còn mệt hơn, tôi còn muốn đi học sớm hơn một chút."

Nói xong, cậu đem vở bài tập đã sắp xếp gọn trong cặp lấy ra đặt trên bàn, như thể nghĩ tới cái gì, lại bổ xung thêm một câu: "Hơn nữa, vào học rồi còn có thể ngày ngày gặp được cậu, cũng thú vị lắm nha."

Cậu ta hoàn toàn chỉ là tùy tiện nói vậy, Vu Miểu Miểu cũng tùy tiện lắng nghe.

Không ai để trong lòng cả.

Trong lớp học người càng ngày càng đông, cuối cùng chỗ ngồi cũng lấp đầy.

Các bạn học không gặp nhau cả kỳ nghỉ đông, lúc này đây dành cho nhau sự nhiệt tình và quan tâm lớn nhất, tụ năm tụ ba lại với nhau, khí thế ngất trời, trò chuyện không ngừng.

Lúc nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào, mọi người thở dài, miễn cưỡng quay trở lại chỗ ngồi.

Lâm Nhược Hà bước vào, bất kể là kiểu tóc hay phong cách ăn mặc đều không có gì thay đổi.

Vẫn mạnh mẽ quyết đoán, bất cận nhân tình như vậy.

Cô đứng trên bục giảng, nghiêm túc thông báo một số vấn đề cần chú ý sau khi khai giảng, lại nói với các học sinh nhanh chóng thu hồi tâm tư, áp lực của học kỳ sau sẽ càng lớn hơn học kỳ trước.

Vu Miểu Miểu một tay chống cằm, thản nhiên lắng nghe cô nói, tâm tư cứ thế trôi xa.

Hiện tại đã đến cuối tháng hai, mặc dù thời tiết vẫn còn se lạnh, nhưng cũng may vẫn còn đỡ hơn.

Đợi đến tháng ba, là bắt đầu mùa xuân rồi.

Không cần phải ngày ngày đều bọc người lại như con gấu nữa.

Cô ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng cũng không chịu được nội tâm chộn rộn, lén lén quay đầu lại, nhìn hướng về phía góc trong hàng ghế cuối cùng mà mình thuộc nằm lòng.

Ánh sáng buổi sớm có chút chói, ánh nắng xuyên qua ô cửa khép hờ chiếu vào, phản chiếu những hạt bụi vàng nhỏ trong không khí.

Anh và cô cùng duy trì một động tác, một tay chống càm, nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ, đường nét khuôn mặt rõ ràng và sắc sảo.

Ngay lập tức như thể bị phỏng, Vu Miểu Miểu vội vã bỏ tay xuống.

Cô đột nhiên phát hiện, bản thân hình như càng ngày càng giống anh.

***

Một học kỳ mới cứ như vậy không gì thay đổi mà bắt đầu.

Thời gian ngày từng ngày trôi qua như nước chảy, Vu Miểu Miểu vẫn như trước làm một đại biểu không mặn không nhạt của lớp Lịch sử, Tiêu Lộ vẫn như thế không quan tâm những chuyện ngoài lề, một lòng đọc sách thánh hiền, Lâm Tĩnh Thâm vẫn giữ nguyên bộ dáng cao ngạo, trừ khi trước mặt Nhan Quyện, còn lại hầu như không bao giờ cười.

Còn quan hệ giữa Kiều Sênh và Triệu Dập Nhiên thì ngày càng trở nên thân thiết, nhưng có vẻ như đang dần trật bánh đi lên con đường của tình "anh em".

Mỗi lần nhìn thấy Triệu Dập Nhiên hi hi ha ha ôm vai Kiều Sênh, Vu Miểu Miểu thực sự cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng Kiều Sênh vẫn cứ thản nhiên không cảm thấy gì, vẫn cái dáng vẻ vô tâm vô tư đó.

Thời gian tựa "bạch câu quá khích*", nhanh đến mức làm người ta không nhớ nổi rốt cuộc trong những tháng ngày vừa qua đã phát sinh những chuyện gì.

*Bạch câu quá khích: ngựa trắng vút qua khe cửa, ý nói thời gian trôi nhanh.

Không biết tại sao, trong lòng Vu Miểu Miểu lại dần dần sinh ra cảm giác hoảng loạn.

Thời gian trôi nhanh như vậy, đợi đến lúc phân ban lớp 11, khuôn viên trường học lớn như vậy, cô lại có thể có bao nhiêu cơ hội gặp được Nhan Quyện đây?

Để bình phục tâm tình bất an, cô đã mua một cái móc khóa đeo vào chú Doraemon nho nhỏ, sau đó treo lên cặp sách của mình.

Như vậy, tùy thời tùy lúc, đều có thể nhìn thấy.

Học kỳ mới, thời tiết mới, vì để chứng minh cho Nhan Quyện lời đảm bảo của mình trước đây không chỉ là lời nói suông, Vu Miểu Miểu tự lập ra một kế hoạch học tập nghiêm ngặt.

Đặc biệt là đối với các môn học khối tự nhiên.

Cô biết rằng đầu óc mình vốn dĩ ngốc nghếch, không thuộc loại dành để học khoa học tự nhiên, nhưng vẫn cố gắng dành mười hai phần nỗ lực ra để ghi nhớ khái niệm, làm đề, sửa lỗi sai.

Có lúc học đến đêm khuya, gặp phải bài không biết làm, Vu Miểu Miểu theo thói quen muốn đi tìm Lục Khải, nhưng khi đi đến cửa phòng lại nhịn không được có chút do dự.

Đối với Lục Khải mà nói, hiện tại đã bước vào thời điểm đếm ngược.

Chỉ còn có thời gian ba tháng nữa là anh phải tham gia kỳ thi đại học rồi.

Vu Miểu Miểu biết, Lục Khải không hề giống như biểu hiện "vân đạm phong kinh*" như bên ngoài, làm việc gì cũng đã định sẵn chủ ý.

*Vân đạm phong kinh: ý chỉ trạng thái thoải mái, không có tạp niệm, suy nghĩ làm cho phân tâm.

Bởi vì mỗi một buổi tối muộn hay là sáng sớm, không kể là cô đi lấy nước uống hay là đi vệ sinh, đèn bên phòng anh cũng chưa hề tắt qua.

Anh là một người có mộng tưởng và luôn luôn nỗ lực vì mộng tưởng của mình.

Bởi vì không muốn làm phiền anh, thêm vào đó mỗi ngày Lục Khải đều ra ngoài lúc sớm và về nhà lúc tối muộn, cho nên mặc dù là sống dưới một mái nhà nhưng trong cả tháng này Vu Miểu Miểu hầu như không có mấy cơ hội nói chuyện với anh.

Mãi cho đến chiều hôm đó tan học, cô đến dãy phòng học lớp mười một tìm Nhan Hi để giao bản thảo số mới nhất.

Tháng ba đã đến, dựa theo hai mươi bốn tiết khí thì bây giờ đã lập xuân rồi, nhưng nếu như nhìn từ góc độ khí tượng, mặc dù băng đã tan nhưng nhiệt độ vẫn chưa có dấu hiệu tăng.

Để phòng ngừa cảm mạo khi chuyển mùa, trên người Vu Miểu Miểu vẫn mặc một chiếc áo lông thật dày.

Đi trong khuôn viên nhộn nhịp tấp nập, hầu hết học sinh đều kéo bè kéo nhóm đi ra phía ngoài, riêng chỉ có cô ngược hướng đám đông đi về phía dãy phòng học.

Cả quãng đường chen qua dòng người đông đúc, đi lên cầu thang, Vu Miểu Miểu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước cửa lớp 11-7.

Học sinh trong lớp gần như đã đi hết rồi, cô đang nghĩ có nên trực tiếp đi vào tìm Nhan Hi hay không, lúc còn đang do dự khóe mắt lướt qua cửa sau của lớp học, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Dáng người cao ráo ưu nhã dựa vào bàn học, hình như đang cùng ai đó nói chuyện, khóe mắt đuôi mày đều đang mỉm cười.

Là anh trai cô – Lục Khải.

Trên mặt anh treo lên ý cười, có chút thân thuộc lại có chút xa lạ.

Lục Khải trước mặt cô luôn dịu dàng và kiên nhẫn, bất kể cô làm sai điều gì, anh sẽ luôn nở nụ cười bao dung và cưng chiều.

Mà bây giờ nụ cười của anh, mặc dù vẫn dịu dàng như vậy nhưng lại rất mông lung, mang theo vài phần cảm giác không rõ ràng.

Như thể xót xa trong lòng.

Lại giống như đang cố hết sức che giấu điều gì đó.

Vu Miểu Miểu bất giác tiến lại gần vài bước, dựa vào bên tường, cuối cùng nhìn thấy người đứng đối diện nói chuyện với Lục Khải là ai.

Cô gái đó có đôi chân mày quyến rũ, mỗi một cử chỉ động tác đều đẹp đẽ lay động lòng người.

Cô nghe thấy giọng nói của Lục Khải cẩn thận dè dặt với một chút thăm dò: 'Kỳ thi tháng lần này em lại nằm trong top 30 của lớp phải không, có nghĩ qua sau này thi vào trường nào chưa?"

Nhan Hi đang sắp xếp lại bản thảo dày cộp trên tay, mỉm cười tựa như không quan tâm lắm: "Vẫn còn thời gian cả năm rưỡi nữa, còn sớm mà."

"Phải là chỉ còn một năm rưỡi, thời gian không còn sớm nữa." Lục Khải sửa lời cô, giọng điệu tha thiết: "Việc quan trọng như chọn trường em nên sớm có dự tính."

Nhan Hi im lặng một lúc, sau đó thở dài: " Em vẫn chữa nghĩ kỹ chọn nơi nào."

Lục Khải nói: "Thành tích của em hoàn toàn có thể đi Bắc Kinh, cho dù không thi nổi Thanh Hoa Bắc Đại, thì Phục Đán Bắc Ngoại mấy trường tương tự cũng rất có hi vọng."

Những ngón tay đè lên tường bất giác nắm chặt, Vu Miểu Miểu nhớ ra mẹ từng nói với cô rằng Lục Khải sau này muốn thi đến Bắc Kinh.

Nhan Hi lại cười, không để tâm mà đáp: "Em có thi đậu hay không không quan trọng, quan trọng là Hứa Mộ Trì khẳng định thi không nổi."

Giọng nói của cô vẫn thông thấu và trong sáng như cũ, không có khói mù, cũng không có than phiền: "Thực ra... vào một trường đại học như thế nào không quan trọng, nếu như có người mà mình mong muốn ở bên cạnh, đi đâu cũng không thành vấn đề."

Mặt trời lặn, hoàng hôn tắt dần, ánh mặt trời cuối ngày xà xuống, bóng tòa nhà dạy học kéo dài, hiện lên vẻ ảm đạm và cô đơn.

Vu Miểu Miểu đứng bên cạnh cửa một lúc không di chuyển.

Là cô nhìn nhầm rồi sao?

Biểu tình của Lục Khải vào lúc này, khát vọng, sợ hãi, dè dặt thận trọng.

Là muốn chạm vào nhưng lại thu tay lại.

Đó là khi thích một người nhưng không được đáp lại, mới lộ ra biểu tình như vậy.

Cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa.

Bên cạnh học sinh đeo cặp sách tới tới lui lui, Vu Miểu Miểu dựa vào bên cửa, đột nhiên nhận ra mình đến nhầm nơi rồi.

Vu Miểu Miểu không hề muốn biết đến những thứ này, cô hiểu đơn phương tình nguyện thích một người có bao nhiêu thống khổ, cô cũng hiểu Lục Khải không muốn mình biết được.

Cúi đầu nhìn sấp bản thảo đã được in ra trong tay, Vu Miểu Miểu chần chừ một lúc, tranh thủ lúc không có ai chú ý đến, rón rén xoay người rời khỏi thật nhanh.

Chương 32

Trang 4

Hạ Dư

Hôm nay, anh ấy gọi tôi là Miểu Miểu rồi.

Nhưng hình như, ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.

—— Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Mùa đông dài cuối cùng cũng trôi qua, thành phố Liên Châu chính thức chào đón mùa xuân.

Khung cảnh đầu xuân, trăm hoa vẫn chưa khoe sắc, các loài vật vẫn đang trong kì ngủ đông, chỉ có hai hàng cây long não đứng bên sân thể thao trường Ngân Hoa là tản ra cành lá màu xanh lục.

Vào chiều tối khi chuông tan học vang lên, học sinh vui vẻ thu dọn cặp sách, về nhà trong ánh hoàng hôn.

Còn Vu Miểu Miểu lúc này đây, vẫn đang ở trong văn phòng, cần cù chăm chỉ giúp giáo viên Lịch sử sửa bài.

Giáo viên Lịch sử lớp mười là một ông thầy ngoài năm mươi tuổi tóc hoa râm với chiếc bụng bia to, lúc này ông đang ngồi trước bàn làm việc đọc tài liệu.

Rốt cuộc cũng đem cuốn bài tập cuối cùng sửa xong, Vu Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm nhỏ giọng nói: "Thầy ơi, sửa xong rồi ạ."

Thầy giáo Lịch sử gật gật đầu, hỏi một cách vui vẻ: "Một thời gian nữa là phân ban rồi, em dự định chọn môn nào?"

Ông không hỏi cô dự định chọn ban nào, chỉ hỏi cô định chọn môn nào.

Vu Miểu Miểu suy nghĩ một chút, trả lời không chắc chắn lắm: "Em vẫn chưa nghĩ kỹ ạ."

"Chọn Lịch sử đi, vừa hay lúc đó thầy dạy lớp Lịch sử." Ông cúi đầu uống ngụm nước, ngữ khí có chút mơ hồ không rõ: "Nền tảng của em tốt, nếu như chọn Lịch Sử, sau này thứ hạng năm sẽ tiến bộ rất nhiều."

Biết rõ ông nói như vậy là vì tốt cho mình, Vu Miểu Miểu ngượng ngùng cười: "Cảm ơn thầy, em sẽ suy nghĩ ạ."

Có chút mệt mỏi từ trong văn phòng bước ra, sắc trời hơi tối, cô quay về lớp học không một bóng người thu dọn cặp sách, khóa lại cửa trước của lớp học từ bên trong, sau đó đi ra phía sau, từ cửa sau của lớp học ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hành lang trống rỗng.

Bước chân không tự chủ dừng lại.

Buổi sáng hôm mới khai trường, trước khi ra sân tập thể dục, cô đứng trước cửa lớp đợi Kiều Sênh.

Khi đó, Nhan Quyện dựa vào lan can quay lưng về phía cô, lãnh đạm, sạch sẽ, bộ dạng như không để tâm đến bất cứ điều gì.

Khoảng thời gian gần đây, bọn họ rất ít khi có cơ hội gặp mặt riêng, anh ấy dường như luôn vội vội vàng vàng, Vu Miêu Miểu cũng ko dám tùy tiện làm phiền anh.

Không nhịn được bước gần đến một chút, cô đứng bên lan can khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, trong không trung từng đám từng đám mây đỏ thẫm tràn ngập, che khuất đi mặt trời vừa mới lặn.

Một mảng xám ở cuối bầu trời, lạnh lẽo và cô đơn khó tả.

Vu Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn một lát, đột nhiên hiếu kỳ.

Mảnh trời này, trong mắt của Nhan Quyện.... cũng như vậy sao?

Học sinh trong khuôn viên trường đã thưa thớt dần, thỉnh thoảng có gió thổi qua, thổi loạn tóc mai trên trán cô.

Vu Miểu Miểu chậm rãi dắt xe đạp đi ra khuôn viên trường, trên đường thỉnh thoảng bắt gặp vài học sinh mặc trên người đồng phục xanh trắng, nhưng lúc này cũng đã qua giờ cao điểm học sinh tan học về nhà.

Một mình cô đạp xe trên đường, trong đầu suy nghĩ về bài toán tối qua không giải được.

Chú Doraemon được treo trên móc khóa của cặp sách, theo động tác đạp xe của cô mà lắc lư lắc lư, vô cùng dễ thương.

Đây vốn dĩ là một buổi tối bình thường không đáng nhắc, con đường về nhà này Vu Miểu Miểu đã đi vô số lần, nhưng hôm nay cô đột nhiên nảy ra ý tưởng định đi đường tắt về nhà, vì thế nên khi đi đến ngã ba thứ hai, cô rẽ vào một con hẻm đổ nát.

Con hẻm này lúc trước cô cũng đã đi qua vài lần, tuy rằng hơi bẩn, nhưng ít người, lại rất yên tĩnh.

Đúng lúc này, cô đạp xe một mình đi vào, nhìn thấy ba nam sinh trạc tuổi mình ở phía trước.

Bọn họ đang đứng trước bức tường lốm đốm hút thuốc, bộ dáng cà lơ phất phơ, đang tán chuyện bằng giọng điệu ngả ngớn.

Cảm thấy hơi lo lắng, Vu Miểu Miểu vô thức cúi đầu, muốn nhanh chóng đi qua bọn họ.

Trước mặt khói thuốc khuếch tán, dưới chân cô cố gắng tăng nhanh tốc độ đạp xe, giây tiếp theo có người nắm lấy yên sau xe đạp của cô.

Đầu óc thoáng chốc trống rỗng, một chân chống trên mặt đất, cố ra vẻ trấn định ngẩng đầu lên nhìn bọn họ: "Có chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì." Một nam sinh trong đó tiến lại gần, nhìn huy hiệu trên đồng phục học sinh của cô, hihihaha nói: "Em gái nhỏ, trên người có mang theo tiền không?"

Là muốn tiền sao?

Vu Miểu Miểu do dự một lúc: "Trong cặp có mười đồng."

Thực ra hôm nay lúc ra ngoài cô không mang tiền, mười đồng này là ngày hôm qua còn dư lại.

"Chỉ có mười đồng?" Một nam sinh khác giễu cợt một tiếng: "Căn bản không đủ cho bọn này mở ba cái máy."

Hắn ta nói xong, đưa tay kéo cặp sách trên vai cô một cách thô lỗ.

Vu Miểu Miểu chống cự một lúc, lại sợ làm họ tức giận, nên chỉ đành không tình nguyện để mặc bọn họ lấy cặp sách xuống.

Ba người đem cặp sách từ trong ra ngoài lật đi lật lại mấy lần, xác thực chỉ có mười đồng để ở ngăn nhỏ trong cặp.

Dường như có chút thất vọng, bọn học lục xong, tiện tay ném xuống trên mặt đất đầy bụi bặm, một người trong đó còn cố ý đạp lên mấy cái.

Lòng bàn chân bẩn thỉu của hắn, đạp lên trên mặt con Doraemon.

Để lại một dấu chân rất rõ ràng.

Đầu nóng lên, Vu Miểu Miểu cũng không quan tâm đến chiếc xe đạp nữa, bước vội qua nhặt cặp sách lên, đau lòng mà lau đi lau lại khuôn mặt bẩn thỉu của Doraemon.

Ngẩng đầu, giọng nói giận dữ đến mức hơi run rẩy: "Mấy người muốn lục cặp sách của tôi, tôi đưa cho mấy người rồi, tại sao còn dẫm lên con búp bê của tôi."

Đó là của Nhan Quyện tặng cô.

"Yo, em gái tính khí cũng lớn nhỉ?"

Đối phương cười khinh bỉ, tầm mắt không có ý tốt rơi xuống trên người cô: "Nếu trong cặp sách đã không có tiền, có phải bị cô em giấu trên người rồi không?"

"Không có!"

Cô phủ nhận theo bản năng, Vu Miểu Miểu ôm chặt cặp sách, đột nhiên phản ứng lại, bản thân dường như đang đối mặt với một mối nguy lớn hơn.

Lùi lại vài bước, cô sờ đến chiếc điện thoại trong túi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh bên ngoài: "Mấy người còn không chịu rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát."

"Hù dọa ai đấy? Mày thử xem mày báo cảnh sát nhanh hơn, hay là tao ném điện thoại của mày nhanh hơn.

Giọng điệu nam sinh trầm xuống, từng bước từng bước đến gần.

Gần trường Ngân Hoa có một học viện kỹ thuật, Vu Miểu Miểu biết trong đó tốt xấu lẫn lộn, cô cũng nghe nói rằng thường xuyên có một số tên lưu manh chặn ở ngã tư tìm học sinh thu "phí bảo kê". Đa số đều là những thanh niên lêu lổng.

Nhưng mà biết thì biết, từ nhỏ cô vẫn luôn an phận thủ thường, chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này.

Sự bình tĩnh mới vừa rồi cô còn cố gắng hết sức để ngụy trang đều sắp sụp đổ, tay cầm cặp của cô run lên.

Ngón tay vừa mới ấn phím 1 trên bàn phím, nam sinh nhoài người qua, giật lấy chiếc điện thoại, dùng lực ném xuống đất.

Thôi xong rồi.

Cả ba thảo luận, chế giễu, sau đó đưa tay ra, muốn chạm vào chân cô.

Vu Miểu Miểu bị dồn vào góc tường, lúc này không để tâm đến gì nữa, nhắm mắt bắt đầu lớn tiếng kêu cứu: "Cứu mạng, cứu mạng với!"

Một giây, hai giây, ba giây.

Sự đụng chạm kinh tởm trong tưởng tượng không có xảy đến.

Trong cơn hoảng hốt, tiếng gió tựa như lưỡi dao mỏng lướt qua bên má cô.

Thời gian như ngừng lại.

Xung quanh yên tĩnh, cơ thể Vu Miểu Miểu run lên một chút, đôi mắt nhắm chặt vẫn chưa dám mở ra.

Giọng nói mà dù có nhắm mặt lại cũng không thể nhận lầm lúc này đây rất gần, rơi vào tai cô dịu dàng mà thanh đạm.

Anh nói: "Miểu Miểu, không sao rồi."

Anh gọi cô là Miểu Miểu.

Giống như sấm sét đánh xuống, Vu Miểu Miểu giật mình.

Sau đó, thăm dò mà từ từ mở mắt ra.

Trước bức tường đổ nát nhạt màu, hình dáng thiếu niên ngược ánh sáng, đường nét khuôn mặt có chút mơ hồ, đôi mắt đen cuồn cuộn tựa thủy triều, trong bóng tối sâu thẳm, sáng đến kinh người.

Anh ngồi xổm xuống, đưa tay ra giúp cô vuốt thẳng mái tóc rối bù, giọng nói thật dịu dàng, lặp lại một lần nữa: "Đừng sợ, không sao rồi."

Mà nơi chỉ cách họ vài bước chân, một bóng người gầy gò lười biếng tựa vào tường, tiện tay châm điếu thuốc.

Đuôi mắt dài hẹp liếc qua, biểu cảm kiêu ngạo: "Anh em bọn mày ở đâu đến vậy? Người của em vợ tao mà cũng dám bắt nạt."

Ba người mặt đối mặt nhìn nhau, lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Bọn em chỉ là ngứa tay muốn lên mạng xíu, vừa hay em gái này đi qua, nên mới muốn ít tiền."

Thật đúng là xui xẻo*, như vậy mà cũng đụng phải Hứa Mộ Trì.

*Nguyên văn "lưu niên bất lợi: ám chỉ chuyện xui xẻo

Hứa Mộ Trì khịt mũi một tiếng, ngữ khí mang theo sự khinh thường: "Thiếu tiền như vậy thì ra đường mà xin ăn, tìm cô ấy làm gì? Cô ấy là mẹ mày, phải cho mày tiền tiêu à?"

"Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, bọn em thật sự không biết anh quen biết cổ..."

Mà Vu Miểu Miểu bên cạnh, lúc này đây không còn để tâm đến động tĩnh bên phía bọn họ.

Cảm xúc uất ức hậu tri hậu giác xuất hiện, cô mím mím môi, một lúc lâu vẫn không kìm được những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.

Khóc đến đứt cả hơi, cô lên tiếng, thổn thức hỏi: "Nhan Quyện, sao cậu lại ở đây?"

"Tớ với Hứa Mộ Trì ở sân thể dục bên cạnh chơi bóng, vừa mới xong."

"Ồ..."

Trong đầu rối thành một đoạn, hoàn toàn không nghe rõ vừa rồi anh nói gì, tầm mắt dời đến con búp bê bị bẩn trên cặp sách, đầu mũi có chút chua xót, lại có chút nghẹn ngào.

"Bọn họ đem con Doraemon cậu tặng cho mình đạp hỏng rồi."

Mắt trái bị dẫm rớt rồi.

Anh đang nhặt chiếc điện thoại bị ném trên đất, nghe thấy vậy, động tác liền ngưng trệ.

Một lúc sau mới trở lại bình thường, Nhan Quyện đem chiếc điện thoại trong tay lau sạch, lại mở lên kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề, mới đưa đến trên tay cô.

Giọng nói anh rất nhẹ nhàng, như đang dỗ dành cô: "Hư cũng hư rồi, mình lại bắt cho cậu một con mới."

Câu nói này nhẹ nhàng hời hợt, như gió thổi bên tai, lại như mây trôi trên trời, tóm lại là đều khiến người ta nắm bắt không được.

Nghi ngờ rằng bản thân mình nghe nhầm rồi, Vu Miểu Miểu ngừng tiếng khóc, bất giác ngẩng đầu lên tìm kiếm đôi mắt anh.

Dưới những đám mây hoàng hôn, đồng tử của anh tĩnh lặng, tựa như biển xanh.

Cô đột nhiên cho rằng mình đang nằm mơ.

Mấp máy môi, Vu Miểu Miểu thu hết can đảm, nhân cơ hội nói: "Nhan Quyện, gần đây cậu... đều không mấy để ý đến mình."

Lúc tan học,anh luôn rời khỏi lớp rất sớm, cô đuổi cũng đuổi không kịp.

Anh trầm mặc, trong giọng nói dường như có chút bất đắc dĩ: "Gần đây mình bận chăm sóc mẹ, sức khỏe của bà không tốt."

Bệnh ở chân của mẹ cần phải định kỳ đến bệnh viện tái khám, thời gian này bắt buộc phải nhập viện, vì vậy gần đây mỗi ngày anh đều đi qua đi lại giữa bệnh viện với trường học, không có thời gian cho chính mình.

"Là vậy à..."

Đôi mắt khóc đến đỏ của Vu Miểu Miểu sáng lên.

Chỉ cần không phải đang cố ý không để ý đến cô là được.

"Tiểu học muội, em không sao chứ?"

Đối mặt bước đến là Hứa Mộ Trì, trên mặt vẫn treo nụ cười bất cần đời, mặt mũi toát lên vẻ thô lỗ và một loại kiêu ngạo trời sinh.

"Không sao rồi... cảm ơn học trưởng."

Nghĩ đến vừa rồi mình khóc đến mức không còn hình tượng, Vu Miểu Miểu hơi đỏ mặt.

Bộ dạng mất mặt nhất của cô luôn bị Nhan Quyện nhìn thấy.

Thật không biết ông trời là đang ủng hộ cô hay là đang trêu ghẹo cô nữa.

Nhan Quyện sạch sẽ lưu loát đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên người, đưa tay về phía cô.

Ngây ngẫn chốc lát, rất sợ anh sẽ hối hận, Vu Miểu Miểu nhanh vội vã đưa tay ra nắm lấy, để cho đối phương kéo mình từ trong góc lên.

Đoạn đường về nhà còn lại, là Nhan Quyện và Hứa Mộ Trì cùng nhau đưa cô về.

Trong ngực như cất giấu vô số chú thỏ nhỏ, tiếng tim đập đến vô cùng chói tai.

Vu Miểu Miểu lén lút ngước mắt lên nhìn, Nhan Quyện đi bên cạnh, trên người mặc bộ đồng phục xanh trắng sạch sẽ mà ấm áp, tay giúp cô dắt xe đạp, vẫn trầm mặc như mọi khi.

Nhưng cô sẽ không còn sợ sự trầm mặc của anh nữa.

Dường như cô, cuối cùng cũng nhìn thấu được một góc nhỏ của tảng băng trôi.

***

Ánh sáng len lỏi giữa những tầng mây, bầu trời xám xịt, phố xá hiu quạnh.

Hứa Mộ Trì và Nhan Quyện đang trên đường trở về.

Nhớ lại vừa rồi lúc tạm biệt, bộ dáng rụt rè căng thẳng của tiểu học muội, Hứa Mộ Trì kéo kéo dây cặp Nhan Quyện, chọc ghẹo: "Em vợ, quan hệ giữa cậu với tiểu học muội đó... quả nhiên là không bình thường."

Đối phương nghe vậy, thản nhiên nhướng mi: "Anh tưởng ai cũng như anh à?"

Hứa Mộ Trì cười ngả ngớn: "Đừng có lừa anh, vừa rồi lúc nghe cổ hét lên cứu mạng, cậu rõ ràng căng thẳng đến vậy mà."

Nói xong, lại ghé sát vào: "Nói thật, anh cảm thấy cô ấy thích cậu, cậu thấy sao?"

"Anh nghĩ nhiều rồi." Cậu vô thức phủ nhận: "Cô ấy là một cô gái rất đơn thuần, không có những suy nghĩ lộn xộn đó."

Không biết là đang nói cho anh nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.

Hứa Mộ Trì chắp hai tay sau đầu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời vô tận, không thắc mắc gì thêm, anh nheo mắt lại, nhỏ giọng thì thầm một mình: "Thật thú vị."

Trời tối dần, những hàng đèn đường vàng nhạt được thắp sáng ngay ngắn hai bên đường, hắt ánh sáng dịu dàng suống mặt đường.

Nhan Quyện bước chân chầm chậm đi trên đường, khẽ cụp mắt xuống.

Anh mơ hồ nhận ra, có chỗ nào đó không đúng lắm.

Chương 33