Miểu Miểu Không Hẹn

Chương 43



Tôi nhất định phải nỗ lực thi đậu vào Bắc Kinh.

Bởi vì nam sinh mà tôi thích, và người anh trai yêu thương tôi nhất, sau này đều sẽ ở Bắc Kinh.

Tôi muốn sống cùng một nơi với họ.

——Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.

Môn cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ là Hóa học, Vu Miểu Miểu nằm dài trong phòng thi, cân bằng một phương trình hóa học rối loạn xà ngầu trên tờ giấy nháp.

Chuông hết giờ vào đúng lúc này vang lên, cô thở ra một hơi, đem bài thi chỉ mới điền được một nửa trong tay nộp lên, chỉ cảm thấy trong người một trận nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng nói lời tạm biệt với Hóa học rồi.

Lúc Vu Miểu Miểu ôm cặp sách từ trong phòng thi bước ra, đối diện liền đụng phải Kiều Sênh dáo dác tìm cô đang đi về phía này.

Kiều Sênh cười đến mặt mày rạng rỡ, chạy đến kéo lấy cánh tay cô, hùng hùng hổ hổ nói: "Cuối cùng được giải thoát rồi, đi đi đi, đãi cậu uống trà sữa."

"Hay là để tớ mời cậu đi, hôm nay lúc ra ngoài mẹ tớ mới nhét cho tớ tiền tiêu vặt." Vu Miểu Miểu cũng cười, trộm đánh giá nét mặt của cô, cảm thấy mấy ngày gần đây tâm trạng của cô dường như dần dần đã chuyển biến tốt lên.

Kiều Sênh vốn là một người có năng lực tự phục hồi rất mạnh mẽ.

Cô thật sự rất ngưỡng mộ.

Ánh mặt trời tháng sáu trên cao, nóng rực chiếu xuống mặt đường nhựa.

Không khí ngột ngạt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy ve kêu, lúc gió thổi qua, mới đem lại một chút mát mẻ.

Quán trà sữa đối diện trường Trung Học Ngân Hoa, cho dù đã mở được hơn nửa năm nhưng sinh khí vẫn luôn dồi dào, đặc biệt là trong những ngày học sinh vừa mới kết thúc kỳ thi như thế này.

Một mạch nói cười dắt xe đạp đi qua vạch qua đường, Vu Miểu Miểu và Kiều Sênh đem xe đạp khóa lại, kiên nhẫn xếp hàng theo sau đội ngũ hùng hậu.

Xung quanh âm thanh hỗn tạp, Kiều Sênh giật nhẹ mái tóc mới dài tới ngang vai của mình, do dự nửa ngày, cuối cùng nhịn không được hỏi cô: "Miểu Miểu, lần trước lúc ở KTV chơi trò lời thật lòng – đại mạo hiểm, cậu nói cậu có người mình thích, là thật sao?"

Cuối cùng cô ấy cùng hỏi đến rồi.

Vu Miểu Miểu biết, Kiều Sênh vốn là người không giấu được lời muốn nói trong lòng, cộng thêm việc cô ấy xem mình là người bạn tốt nhất, về tình về lý, đều sẽ hỏi cô.

Cắn cắn môi, vốn dĩ đã không định giấu diếm, cô gật đầu: "Là thật."

Kiều Sênh kinh ngạc trợn tròn mắt: "Chuyện lúc nào vậy? Cậu vậy mà không nói cho tớ biết ngay từ đầu?"

Theo đội hình phía trước tiến lên vài bước, Vu Miểu Miểu rối rắm hồi lâu, có hơi khó khăn mà giải thích nói: "Bởi vì, tớ thích một người căn bản không thể nào. Cho nên... thật sự là không biết phải nói sao với cậu."

"Một người căn bản không có khả năng?" Kiều Sênh nghiêm túc suy nghĩ một chút, đoán: "Châu Kiệt Luân? Hay là Ngô Ngạn Tổ?"

Vu Miểu Miểu đen mặt: "...bệnh thần kinh."

Trái tim bồn chồn bất an sau trò đùa của cô ấy dần trở nên bình tĩnh lại, cô do dự một lúc, cuối cùng làm tốt việc chuẩn bị, định nói ra cái tên đó cho cô ấy biết.

Vừa mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói có chút ngạc nhiên của Kiều Sênh: "Miểu Miểu, cậu xem đằng trước là ai?"

Theo hướng ngón tay cô chỉ qua, lại nhìn thấy trong đám người đông đúc, có hai nam sinh cao ráo mặc đồng phục xanh trắng bước ra khỏi hàng với ly trà sữa cầm trên tay.

Là Nhan Quyện và Triệu Dật Nhiên.

Hiển nhiên, giọng nói lớn của Kiều Sênh đã thành công khiến bọn họ chú ý đến động tĩnh phía sau hàng.

"Kiều Sênh, cậu cũng đến mua trà sữa à?"

Giọng nói ngạc nhiên vui mừng này phát ra từ Triệu Dật Nhiên, cậu ta vừa lên tiếng, vừa đi về phía bọn họ.

Vu Miểu Miểu ngay tại lúc này, dựa vào bên cạnh tai Kiều Sênh nhỏ giọng nói một câu: "Người mà tớ thích, chính là Nhan Quyện."

"......cậu nói cái gì?"

Kiều Sênh kinh ngạc thốt lên, không thể tin mà nhìn cô, dừng một lát, cô đang định hỏi thêm gì đó, đã bị Triệu Dật Nhiên vừa mới đi đến cắt ngang.

Cậu ta vẫn là bộ dáng hi hi ha ha như thường ngày, biểu tình của Kiều Sênh trở nên có chút mất tự nhiên.

Tạm gác tin tức chấn động này sang một bên, cô quay đầu qua nhìn Triệu Dật Nhiên, cười cười, hiếm khi lại trở nên yên tĩnh chấn định như vậy: "Đúng vậy, vừa hay mới thi xong, tính thả lỏng tâm tình một chút."

Gặp quỷ rồi.

Đến lượt Vu Miểu Miểu chấn kinh rồi, cái loại giọng điệu nói chuyện này, căn bản không phải là của Kiều Sênh vô tâm vô tính.

Triệu Dật Nhiên sờ sờ sau đầu, cảm nhận được sự thờ ơ lãnh đạm của cô, đột nhiên không nói được lời nào, một lúc sau mới cất tiếng nói: "Vậy, vậy tôi đợi cậu cùng về nhà nhé."

"Ah?......được thôi." Kiều Sênh do dự chốc lát, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Vu Miểu Miểu đang tập trung xem diễn kịch, đột nhiên lại nghe thấy bên tai giọng nói quen thuộc của chàng thiếu niên: "Thi thế nào rồi?"

Anh ấy qua đây từ lúc nào vậy?

Giống như thể học sinh gian lận bị bắt gặp, cô quay đầu lại thật nhanh, không kịp đề phòng đối diện với đôi mắt đen láy của Nhan Quyện: "Cũng tạm ổn... lần này đề thi toán có phải là khá dễ không?"

Bởi vì cô có thể làm đến ý thứ hai của câu kế câu cuối.

Nhan Quyện cười: "Là rất dễ."

Nói xong, anh nhìn xuống hai cốc trà sữa đang cầm trên tay, nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi ra một ly, nhẹ giọng hỏi cô: "Hàng còn rất dài, cậu muốn ly này không?"

Không hiểu sao tay chân lại trở nên luống cuống, Vu Miểu Miểu không dám nhìn cậu, tầm mắt trôi vào khoảng không hư vô, trả lời ngập ngừng: "Không, không cần đâu, cái này dù gì cũng là của cậu mua, vậy không hay lắm..."

Anh lại lắc lắc đầu: "Không sao đâu, vốn dĩ là mang cho chị tôi, nhưng mà Hứa Mộ Trì vừa gọi điện thoại đến, nói bọn họ đã đến khu trò chơi rồi."

"Cậu uống đi." Anh mím mím môi, lại bổ xung thêm: "Vừa hay, cốc này không lạnh."

Hạnh phúc đến quá bất ngờ.

Ngón tay giấu sau tay áo đồng phục học sinh của Vu Miểu Miểu gần như bấm sâu vào lòng bàn tay.

Ánh mắt phiêu đãng cuối cùng cũng chuyển trở lại, lần nữa đính trên người anh.

Nhớ lại buổi đêm bầu trời đầy sao hôm đó, hình ảnh anh đứng hát trên con đường vắng lặng.

Cô băn khoan không chắc, Nhan Quyện đối với cô, có phải đã vượt qua phạm vi đối xử với một người bạn bình thường.

Có phải trong lòng anh, cô cũng có chút xíu gì đó đặc biệt?

Mặc dù cái cô thật sự muốn uống là trà sữa có đá, nhưng giờ phút này đối diện với anh, cũng chẳng sao cả.

Tinh thần ngẩn ngơ đưa tay ra đón lấy, quanh thân cốc giấy ấm áp, cô cúi đầu xuống, không kìm lòng được mà cười: "Cảm ơn cậu."

Trong tiệm trà sữa người đến kẻ đi, thiếu niên đôi mày trầm lắng nhìn xuống cô, một cảm giác khó nói nên lời dần dần hiện lên bao lấy tâm trí.

Một cảm xúc không tên lệch ra khỏi quỹ đạo.

Không biết làm thế nào mới có thể dừng lại.

​***

Kỳ thi cuối kỳ náo nhiệt kết thúc, Vu Miểu Miểu nghênh đón kỳ nghỉ hè đầu tiên của những năm cao trung.

Vì thành tích thi cuối kỳ cũng xem như không tệ, nên kỳ nghỉ hè này cô trải qua rất thoải mái, còn xem bù được hết mấy bộ phim truyền hình và truyện tranh tâm tâm niệm niệm.

Thời gian hai tháng trôi qua trong nháy mắt.

Vu Miểu Miểu thường xuyên trò chuyện với Nhan Quyện trên mạng, có những lúc thật sự chẳng có chủ đề gì để nói, cô ấy cũng sẽ căng da đầu ra nói Đông nói Tây.

Cô xem xong "Thâm cung nội chiến", khóc đến thảm thiết, nhắn tin kể lể với anh, nói bộ phim này kết cục thế mà lại là bi kịch.

Anh chưa từng xem qua bộ phim truyền hình này, nhưng vẫn kiêm nhẫn cùng cô thảo luận.

Cô xem xong "Đời nhẹ khôn kham", hỏi anh thế nào là nhẹ, thế nào lại là nặng.

Anh trả lời, trong cuộc sống có rất nhiều sự việc, nhìn có vẻ không quan trọng, nhưng đến khi nó thật sự xảy ra, lại rất tàn nhẫn... tàn nhẫn đến mức khiến con người ta không thể chịu đựng được.

Cô ở trên mạng tìm thấy video buổi biểu diễn của Eason Chan* năm nay tại Hồng Kông, liền chia sẽ cùng anh.

*Là ca sĩ Trần Dịch Tấn mà hai người thường hay nhắc đến ấy.

Anh rất lịch sự nói cảm ơn với cô, còn nói sau này có cơ hội nhất định sẽ đi xem một lần.

.........

Đồng hồ cát thời gian trôi qua, Vu Miểu Miểu cảm thấy, kỳ nghỉ hè của cô trôi qua rất viên mãn, mặc dù cô không gặp qua Nhan Quyện lần nào.

Cuối tuần trước khi bắt đầu năm học lớp mười một của Vu Miểu Miểu, cũng là ngày Lục Khải thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường Đại Học Giao Thông Bắc Kinh nhập học.

Từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn thuận buồm xuôi gió, cuộc sống chưa từng phát sinh qua chuyện gì mất kiểm soát, cuối cùng cũng như ý nguyện thi đậu vào Bắc Kinh.

Tuy rằng bên cạnh không có cái người mà mình thích đó.

Cả nhà tìm một cửa tiệm sạch sẽ ở gần nhà ga xe lửa, ăn bữa cơm đơn giản cuối cùng, tất cả là để tiễn Lục Khải.

Trong bữa ăn, vì lý do công việc, ba Vu ngày thường rất hiếm khi thấy uống rượu lại gọi một cốc bia, rất tự hào mà uống cùng Lục Khải.

Vài chai bia xuống bụng, mặt ba Vu từ từ đỏ lên.

Quán ăn này không gian không lớn, mà khách khứa lại rất đông, lúc này gần như đã ngồi đầy, ông lên tiếng, đứt quãng mà nói: "Tiểu Khải, bao nhiêu năm nay, ba vẫn luôn bôn ba khắp nơi làm việc.... rất ít quan tâm đến con. Có điều, biết con có thể thi đỗ vào trường Đại học tốt như vậy, ba, ba thật sự rất mừng cho con. Tương lai của con sau này nhất định sẽ rất hứa hẹn, nhất định... nhất định sẽ càng tốt hơn ba."

Ba Vu nói rồi lại nói, đáy mắt hiện lên chút hơi nước.

Vu Miểu Miểu nhìn bên thái dương ông đã có tóc bạc, trong lòng nghĩ, ba của mình trước giờ vẫn luôn xem Lục Khải như con trai ruột mà đối đãi.

Sau này Lục Khải không có ở nhà, sẽ không có ai không nề hà phiền phức mà dạy cô làm bài tập nữa, cũng sẽ không còn ai khi cô bị ba mẹ trách mắng mà giúp cô giải vây, cũng sẽ không còn ai giúp cô mua món mì thịt bò mà cô yêu thích nữa.

Vu Miểu Miểu nhịn một hồi, vẫn cảm nhận được nơi khóe mắt ươn ướt.

Suốt cả bữa ăn, ba Vu uống say rồi, hứng chí bừng bừng thảo luận về tương lai tươi sáng với Lục Khải. Còn mẹ Vu thì từ đầu đến cuối đối với anh không có yêu cầu gì, chỉ có nhắc đi nhắc lại ít nhất ba lần, muốn anh lúc ra ngoài nhớ chú ý an toàn.

Lục Khải cúi đầu, cầm lấy ly rượu trước mặt uống cạn.

Kỳ thực anh không hay uống rượu, vậy nên cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.

Đặt xuống ly rượu trống không trên tay, anh giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu qua, tìm kiếm tầm mắt của Vu Miểu Miểu.

Đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh và thong dong, hiện tại hơi mông lung, lại khiến cho người ta cảm thấy có chút u buồn.

Nghiêng đầu dựa qua đây, Lục Khải hạ thấp thanh âm, ở bên tai Vu Miểu Miểu từng câu từng chữ: "Miểu Miểu, cho dù em thật sự thích một người, cũng không cần phải cảm thấy tự ti."

Vì đã hơi có men say, nên giọng nói của anh lúc này trầm thấp, có chút khàn.

Thần sắc của anh rất nghiêm túc, giống như mỗi lần giúp cô giải đề trước đây, không nề hà phiền phức: "Miểu Miểu, em còn nhỏ, tương lai còn rất dài, rồi sẽ có một ngày, em sẽ quên đi người này, sau đó thích một người khác. Cho nên... đừng quá đau buồn, cũng đừng quá cố chấp."

Giọng nói hơi khàn của Lục Khải rơi vào tai cô rất rõ ràng, từng câu từng chữ lại rất chói tai.

Vu Miểu Miểu cúi đầu nhìn rượu gạo ngọt trong vắt ở trong bát, bất giác cắn môi, đột nhiên có chút không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh.

Thực ra, anh trai của mình thông minh như vậy, cho dù có phát hiện ra điều gì, cũng là điều có thể lý giải được.

Nhưng mà, vào lúc này đây, cô cũng rất muốn hỏi anh một câu——

Người ta nói người ngoài cuộc lúc nào cũng rõ hơn người trong cuộc, anh có thể khuyên nhủ em như vậy, lại có thể hay không, dùng những lời giống như vậy đến để thuyết phục chính mình?

Cô chợt cảm thấy hơi buồn.

Nhưng cũng tin rằng, anh ưu tú như vậy, tương lai nhất định sẽ có người, một người phù hợp với anh.

Sau khi ăn cơm xong, cả nhà luyến tiếc không nỡ, tiễn Lục Khải đến phòng chờ xe lửa.

Thời gian tàn nhẫn, một phút một giây cũng không nguyện ý dừng lại.

Vu Miểu Miểu cảm thấy bản thân rõ ràng còn rất nhiều điều chưa kịp nói, nhưng vừa chớp mắt, đã đến giờ kiểm phiếu vào trạm rồi.

Lục Khải không nói gì nhiều, âm thanh máy kiểm phiếu vang lên, giây kế tiếp, anh nhanh gọn dứt khoát mang chiếc ba lô căng phồng lên trên lưng, mang theo một chiếc vali nặng, hướng bọn họ vẫy vẫy tay, xoay người lại, không chút chần chừ đi vào trong biển người mênh mông.

Vu Miểu Miểu nhón chân nhìn xung quanh, vô thức tiến về phía trước vài bước, bóng dáng của đối phương nhanh chóng bị nhấn chìm trong đám người, không còn dấu vết.

Nước mắt cô vào khắc này không giữ được nữa mà ào ạt rơi không ngừng.

Bao nhiêu năm nay, có lẽ, cô vẫn luôn nợ anh một câu: Anh, em xin lỗi.

***

Thời gian này người ngồi xe lửa đi ra bên ngoài, ngoài trừ người nông dân đi ra ngoài làm công, còn lại phần lớn đều là sinh viên năm nhất đem theo hành lý chuẩn bị nhập học.

Lục Khải chen trong đám người hỗn tạp, trên trán đổ mồ hôi, xếp hàng kiểm phiếu lần cuối, cuối cùng cũng lên tàu hỏa.

Tìm đến vị trí giường nằm của mình, anh đem chiếc va li đặt lên trên kệ ngang để hành lý, sắp xếp lại chiếc giường lộn xộn một lượt, đem ba lô đặt lên trên.

Vào lúc này, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông.

Từ trong túi áo khoác lấy ra điện thoại, đến lúc nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt bình tĩnh của Lục Khải thoáng xuất hiện vết nứt.

Ghi chú bên trên – Sườn lợn chua ngọt.

Cái ngày gặp được Nhan Hi hôm ấy, là lúc học sinh lớp mười trung học Ngân Hoa nhập học.

Anh đang chán nản xếp hàng trước ô cửa sổ nhà ăn lấy cơm, một cô gái mảnh mai đứng phía trước, mái tóc xoăn dài, đang cười nói gì đó với người có vẻ cũng là học sinh mới ở phía trước.

Khi xếp hàng đến phía trước cửa sổ, cô ấy gọi phần ăn hai mặn một rau, đến khi chọn món mặn, lại chậm trễ không quyết định được.

Lục Khải đợi có chút sốt ruột, do dự hết lần này đến lần khác, quyết định tiến lên trước mấy bước, lịch sự lấy thẻ ăn chạm nhẹ sau lưng cô.

Cô ấy quay lại ngay lập tức, anh vừa lúc lên tiếng: "Sườn sào chua ngọt không tệ."

Cô gái sững sờ một lúc sau đó bật cười.

Cô ấy cười lên trông rất xinh, anh không biết nên hình dung sự kinh diễm lúc ấy như thế nào.

"Cảm ơn, Lục, Khải, học, trưởng". Lại gần nhìn vào bảng tên trường ghim trước ngực, cô ngẩng đầu nhìn anh, đáp lại từng câu từng chữ.

Nụ cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào.

Anh cũng sẽ không bao giờ quên được nụ cười cùng người con gái ấy.

Trong lúc ý thức mơ hồ, anh nhấn vào nút màu xanh thông cuộc gọi.

Tình cảnh đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, thanh âm của Nhan Hi cứ thế truyền thẳng đến, không có báo trước: "Lục Khải, anh cũng thật xấu tính rồi đấy? Hôm nay đi Bắc Kinh cũng không nói với em một tiếng."

Anh cười, giọng điệu mang theo bất lực cùng nhẫn nại: "Mấy ngày nay bận quá, không cẩn thận quên mất, đợi sau này có cơ hội gặp mặt, lại mời em ăn cơm bù lại."

Nhan Hi vốn không thật sự tức giận, cho nên lúc này cười rất vô tư, mang theo chút thờ ơ không để tâm: "Được rồi, được rồi, tha cho anh đó. Anh bây giờ đang trên đường đi đúng không? Em cũng không có việc gì, chỉ là muốn chúc anh lên đường thuận lợi"

"Cảm ơn." Anh lịch sự đáp lại.

"Sau này nhớ thường xuyên liên lạc nhé."

"Được, nhất định."

"Vậy cứ như vậy nhé, tạm biệt."

"Tạm biệt."

........

Trong điện thoại, anh nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.

Sau khi cúp máy, anh có chút lúng túng cất lên âm thanh nghẹn ngào.

Chuyến tàu này cuối cùng sẽ đi đến phương xa, đi đến một nơi xa xôi không có cô.

Đây là con đường mà mỗi một người trưởng thành đều đi qua, anh hiểu.