[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 53



“Khụ… Khụ…” Bạch Ngọc Đường nằm bên giường khổ sở nôn mửa, nửa bát cháo tổ yến vừa ăn đã nôn ra bằng hết, hiện tại y chỉ không ngừng nôn khan. Một chút khí lực cuối cùng tựa hồ đã bị tháo cạn, ngay cả thân thể mình cũng không thể chống đỡ, thành bụng to tròn cơ hồ sẽ kéo y ngã xuống giường.

May sao vừa lúc Công Tôn Sách bưng thuốc dưỡng thai tiến vào, vừa trông thấy cảnh tượng đó, lập tức bước đến đỡ y, mới không khiến y bị thương.

Lưng chưa chạm xuống giường, Bạch Ngọc Đường đã lo lắng bắt lấy cánh tay Công Tôn Sách.

“Công Tôn tiên sinh, tiên sinh cứ nói thật với tại hạ, rốt cuộc tại hạ bị bệnh gì?” Giọng nói dù bủn rủn vô lực, nhưng lại ẩn chứa thập phần bất an.

Bạch Ngọc Đường biết mọi người vì quan tâm y, bảo vệ y, nên rất nhiều chuyện đều giấu không để y biết. Thế nhưng Bạch Ngọc Đường vốn thông minh, huống hồ thân thể của mình, làm sao y không cảm giác có điều bất ổn? Bằng vào thần sắc Công Tôn tiên sinh mỗi khi xem mạch cho mình, y cũng đoán được phần nào. Công Tôn tiên sinh nói đó là biểu hiện bình thường lúc thai nghén, thế nhưng y biết, có sản phụ nào đã mang bầu tám tháng vẫn còn nôn ọe? Hơn nữa lúc trước tình trạng của y không nghiêm trọng đến vậy, chỉ cần đồ ăn ngon miệng vẫn có thể ăn một chút. Nhưng giờ y ăn không vào, thai nhi lại lớn lên rất nhanh, nếu không bổ sung dinh dưỡng, thai nhi sẽ sống thế nào?

Công Tôn Sách ngập ngừng giây lát, trả lời: “Bạch thiếu hiệp, ngươi chớ nghĩ ngợi lung tung, chỉ cần ngươi uống thuốc đúng giờ, cơ thể nhất định sẽ khá hơn.” Ông biết Bạch Ngọc Đường cũng nắm sơ y thuật, việc này thực ra không thể dối y, chỉ là ông không dám nói thật với y.

Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn Sách ngần ngừ, cũng đã hiểu được, kì thực y đã sớm biết bệnh trạng của mình, chính là nhớ thương thành tật. Y hỏi vậy là muốn biết Công Tôn tiên sinh có biện pháp nào có thể chữa khỏi cho mình hay không? Nhưng đến nước này ông vẫn không chịu nói thật, chỉ e… Công Tôn tiên sinh cũng không thể cứu nổi y.

Bạch Ngọc Đường rất muốn trở về ngày trước, phóng khoáng buông bỏ nỗi đau quẩn quanh bất tận trong lòng, y hiểu nếu cứ thế này y sẽ hại chết đứa nhỏ trong bụng, nhưng là một chữ tình nặng tựa ngàn vàng, nếu dễ dàng buông bỏ, thì đâu còn gọi là tình ái.

Có lẽ không ai biết, đây là lần đầu Bạch Ngọc Đường tự xưng phong lưu thiên hạ thật sự yêu một người. Đối với những nữ tử đi qua đời y trước kia, y có kính trọng, có thương tiếc, và nhiều nhất là mua vui, thực quá xa xôi để nói hai tiếng ái tình. Sau khi hiểu được tình cảm của mình với Triển Chiêu, y mới nhận ra, chính là Triển Chiêu, khiến cho một kẻ giang hồ lãng tử tùy tiện bất kham như y hiểu được cái gì gọi là ái tình sinh tử gắn bó, cái gì gọi là ái tình khắc cốt ghi tâm.

Mất đi mối tình đầu tiên, mối tình chân thành duy nhất trong cuộc đời này, trừ phi trái tim y làm từ đá tảng, mới có thể không thương, không đau.

Giây khắc Bạch Ngọc Đường nghe tin Triển Chiêu qua đời, y đã quyết định đi cùng Triển Chiêu, chỉ vì cốt nhục trong bụng, y mới gắng gượng chống đỡ, có điều hiện tại…

Bạch Ngọc Đường âm thầm khẩn nguyện: “Mèo con, ta biết ngươi ở dưới suối vàng cô đơn tịch mịch, ta rất nhanh sẽ đến với ngươi, chờ ta chút nữa được không? Ngàn vạn lần đừng đem đứa nhỏ đi cùng.”

Y dùng sức nắm lấy vạt áo Công Tôn Sách, cương quyết hỏi: “Tại hạ phải làm sao mới cứu được đứa bé?”

Công Tôn Sách không nỡ nói ra biện pháp tàn nhẫn kia, yên lặng cúi đầu.

Thấy đối phương hồi lâu không đáp, Bạch Ngọc Đường mở ngăn kéo phía đầu giường, lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén đưa cho Công Tôn Sách, kiên định nói: “Công Tôn tiên sinh, xin ngài, giá nào cũng phải giúp tại hạ cứu sống đứa nhỏ.” Y chỉ hi vọng tiểu sinh mệnh này sau khi rời khỏi thân thể mình sẽ thay thế mình và Triển Chiêu sống tiếp.

Công Tôn Sách bị lưỡi chủy thủ sáng loáng trong tay dọa sợ, bàn tay run run, chủy thủ rơi xuống nền đất.

Ông không dám cúi người xuống nhặt, đành phải bối rối bưng chén thuốc bên cạnh, đưa tước trước mặt Bạch Ngọc Đường, gượng gạo nói: “Bạch thiếu hiệp, ngươi cứ uống thuốc trước đã, uống rồi bệnh của ngươi sẽ mau khỏi thôi.”

Bạch Ngọc Đường không phản bác, bưng chén cố gắng uống hết, hương vị vẫn như trước đây, ấm áp, chua chua ngọt ngọt, song giờ cảnh còn người mất, cuống họng chỉ ngưng đọng chút vị lạnh lẽo đắng cay…

Y biết rõ thuốc kia tuyệt không thể trị dứt mầm bệnh, chưa nói đến chuyện đây chỉ là thuốc dưỡng thai bình thường, không có công hiệu chữa bệnh, mà dù nếu có hiệu quả, y cũng chẳng thể hấp thu.

Bạch Ngọc Đường cố nén cảm giác dạ dày lần thứ hai cuộn xoắn, đặt chén thuốc sang bên, khó nhọc cúi người, muốn vươn tay nhặt chủy thủ trên mặt đất.

Công Tôn Sách vội vàng nhặt trước, giấu ở nơi y không với đến, sau đó nhanh chóng đỡ y dậy, la lớn: “Bạch thiếu hiệp, hãy cho học trò thời gian ba ngày, nếu lúc đó học trò không nghĩ ra phương pháp gì hơn, chúng ta sẽ thử… cách này.”

Bạch Ngọc Đường cố chấp đến mức độ đó, Công Tôn Sách đành dùng kế hoãn binh, kì thực nếu có biện pháp ông đã nghĩ ra từ lâu, đâu cần chờ đến lúc này. Khi trước ông còn ôm hi vọng Lô phu nhân sẽ đến, nhưng thư tín Khai Phong Phủ gửi cho Hãm Không Đảo đều như nước đổ lá khoai, không có hồi âm, có lẽ vì Tứ Thử và Lô phu nhân không ở trên đảo.

Bạch Ngọc Đường cũng không đồng ý nghe ông: “Nhiều nhất là một ngày nữa.” Y có thể cảm giác sức lực mình đã gần như tan rã, ngay cả y còn không chống đỡ nổi, nói gì một thai nhi bé nhỏ yếu ớt. Dài thêm một khắc, cơ hội sống của đứa nhỏ sẽ bớt đi một khắc.

“Được, một ngày.” Công Tôn Sách nghiến răng đáp ứng, song ông hiểu rõ, dù là một ngày hay ba ngày, nếu không có cao nhân xuất hiện, kết quả vẫn là phương pháp tàn nhẫn đó.

Rơi vào đường cùng, đành phải đi tìm Bao đại nhân bàn thảo, ông nghĩ nếu Bao đại nhân có thể khuyên nhủ Bạch Ngọc Đường, trị khỏi tâm bệnh của y, để y có thể ăn uống, sự tình sẽ ổn ngay thôi.

Chính là Bao đại nhân cũng bó tay, Bạch Ngọc Đường đâu phải người dễ khuyên giải. Nhìn vào thâm tình của y đối với Triển Chiêu, trừ phi Triển Chiêu sống lại, bằng không sẽ chẳng ai khuyên nổi y.

Đang khi hai người hết đường xoay sở, Khai Phong Phủ đột ngột xuất hiện một thích khách.