[Miêu Thử] Máu Nhuộm Tà Dương

Chương 5: Gặp lại nơi đất khách, nguy ở sớm tối



Nhưng, dù sao Bạch Ngọc Đường cũng không phải thần tiên, tuy hắn đoán trước được sự việc nhưng lại không liệu được thời điểm. Hai ngày hai đêm sau trôi qua trong bình lặng, không thấy Gia Luật Triêu Phong có hành động gì, cũng không thấy Lạc Nguyệt tiếp tục đến làm hại hắn.

Quy Không Tàn Dương có chút mất kiên nhẫn, đứng ngồi không yên. Bạch Ngọc Đường lại khá bình tĩnh. Hắn tin Gia Luật Triêu Phong sẽ không thất tín với một đứa trẻ, càng tin tưởng Gia Luật Triêu Phong sẽ không mặc mình bị thương.

Bình lặng này kéo dài sang sáng ngày thứ ba. Vừa qua giờ Thìn, người dưới thông báo với Quy Không Tàn Dương có Hoàng đệ Liêu quốc Gia Luật Triêu Phong muốn gặp y. Quy Không Tàn Dương mừng rỡ, nhưng vì Lạc Nguyệt đang ở bên cạnh nên y không thể biểu hiện ra, còn tỏ vẻ như rất kinh ngạc.

Gia Luật Triêu Phong không mời mà tới khiến Lạc Nguyệt cũng sửng sốt. Hắn biết Gia Luật Tông Chân giấu Hoàng đệ của mình về kế hoạch lần này.

Mời Gia Luật Triêu Phong vào thư phòng, hai bên phân chủ khách ngồi xuống, Lạc Nguyệt đứng ở bên cạnh. Gia Luật Triêu Phong không chút khách sáo, mở miệng giành nói trước Quy Không Tàn Dương: “Quy Không tiên sinh, nghe lệnh sư đệ nói Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường của Ngũ Thử đảo Hãm Không đang ở chỗ ngài?”

Thấy Lạc Nguyệt ở bên cạnh, Quy Không Tàn Dương giả ngốc, dù sao đó cũng là việc xảy ra lúc y bị Lạc Nguyệt khống chế. Giả bộ như lần đầu tiên nghe thấy tin tức này, đầu tiên Quy Không Tàn Dương tỏ vẻ sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Hoàng đệ điện hạ, bây giờ Quy Không Tàn Dương mới nghe chuyện này.” Lại quay sang Lạc Nguyệt, hỏi: “Sư đệ, chuyện này là sao?”

Gia Luật Triêu Phong thấy phản ứng này của Quy Không Tàn Dương, hoài nghi trong lòng càng tăng. Hắn biết Quy Không Tàn Dương là bạn của Bạch Ngọc Đường, vốn không tin Quy Không Tàn Dương sẽ gây bất lợi cho Bạch Ngọc Đường. Lại nhìn Lạc Nguyệt ra tay tàn độc với Bạch Vân Thụy cùng những lời hắn nói, cho rằng vấn đề nằm ở chỗ Quy Không Tàn Dương. Nhưng hôm nay, phản ứng của Quy Không Tàn Dương lại phủ định suy đoán của hắn.

Việc đến nước này, đối mặt với sát tinh Hoàng đệ, Lạc Nguyệt đành miễn cưỡng đối phó, cũng hối hận không khống chế Quy Không Tàn Dương trước khi Gia Luật Triêu Phong bước vào. Rơi vào đường cùng, Lạc Nguyệt chỉ có thể tìm cách khống chế Quy Không Tàn Dương nhân lúc Gia Luật Triêu Phong không chú ý, vừa ứng phó với câu hỏi của Gia Luật Triêu Phong: “Hoàng đệ điện hạ, đúng là Bạch Ngọc Đường đang ở trên núi Âm.”

Gia Luật Triêu Phong không ngờ sự việc lại thế này, đành gặp chiêu phá chiêu, chỉ mong có thể cứu được Bạch Ngọc Đường ra ngoài, những chuyện khác nói sau. Khựng lại, Gia Luật Triêu Phong nói: “Rất tốt. Dẫn hắn tới gặp ta.”

Lạc Nguyệt nói tiếp: “Người này đang bị khống chế, sợ rằng không thể tới gặp Hoàng đệ điện hạ.”

Gia Luật Triêu Phong nói: “Vậy thì dẫn ta đi gặp hắn!”

Lạc Nguyệt khó xử nói: “Như vậy không được hay cho lắm. Điện hạ thân thể ngàn vàng, sao có thể đi gặp một tù nhân?”

Gia Luật Triêu Phong không kiên nhẫn nói: “Bảo ngươi dẫn đường thì dẫn đường đi.”

Lạc Nguyệt nói: “Chuyện này…”

Gia Luật Triêu Phong trừng mắt, nói: “Chẳng lẽ đường đường là Hoàng đệ Đại Liêu, ra lệnh cho ngươi làm chút chuyện cũng không được hay sao? Trong mắt ngươi có Hoàng đệ này hay không?”

Lạc Nguyệt e ngại thân phận Hoàng đệ của hắn, không thể không cười nói: “Điện hạ quá lời rồi. Điện hạ, mời.”

Gia Luật Triêu Phong nóng lòng muốn biết chân tướng sự việc, chỉ nói: “Quy Không tiên sinh, mời!” rồi cất bước đi thẳng. Lạc Nguyệt nhân lúc hắn quay người, vội vàng khống chế Quy Không Tàn Dương, rồi nhắm mắt theo đuôi đi sau Gia Luật Triêu Phong.

Gia Luật Triêu Phong tràn đầy nghi ngờ, theo chỉ dẫn của Lạc Nguyệt mà đi tới trước, trong đầu tính toán gặp được Bạch Ngọc Đường rồi thì nên làm gì tiếp theo. Bởi vì chuyện năm đó, hắn có chút thẹn với hai người bạn tốt là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Mặc dù sau cuộc nói chuyện với Bạch Vân Thụy, hắn ít nhiều cảm thấy yên tâm, nhưng áy náy với bạn thì vẫn còn đó. Lần này vừa biết Bạch Ngọc Đường gặp chuyện, hắn vội vã cùng Triển Điệp vó ngựa không ngừng từ Yên Kinh đuổi tới núi Âm, ôm tâm trạng trợ giúp Bạch Ngọc Đường để bù đắp chuyện năm xưa. Thật ra, giờ gặp Bạch Ngọc Đường thời điểm, hắn cũng không biết sẽ đối mặt như thế nào. Tự hỏi lòng mình, hắn cũng không rõ rốt cuộc tình cảm mình đối với Bạch Ngọc Đường là gì. Hắn cũng không giải thích được tại sao khi thấy con trai của Bạch Ngọc Đường, chuyện hắn muốn hỏi nhất lại là Bạch Ngọc Đường đưa chuột bạch ngọc không rời người cho ai?

Đoạn đường ngắn ngủi không cho Gia Luật Triêu Phong nhiều thời gian để tìm đáp án cho những vấn đề kia. Chẳng mấy chốc hắn đã tới mật thất giam giữ Bạch Ngọc Đường. Dưới sự chỉ đường của Lạc Nguyệt, Gia Luật Triêu Phong rất thuận lợi đi tới gần giường đá.

Vừa bước vào trong mật thất, đập vào mắt Gia Luật Triêu Phong là thân hình màu trắng đang nằm nghiêng trên giường. Nhìn kỹ lại, mười sáu năm không làm dung nhan anh tuấn của Bạch Ngọc Đường thay đổi nhiều. Đường nét của con chuột này vẫn y như xưa, có chăng chỉ là trên khóe mắt, bên khóe môi có thêm vài nếp nhăn cùng cảm giác thâm trầm hơn trước mà thôi.

Gia Luật Triêu Phong bước tới, vừa nhìn đã biết Bạch Ngọc Đường bị điểm huyệt tê liệt và huyệt ngủ, sửng sốt quay đầu nhìn Quy Không Tàn Dương, lại cảm thấy hắn ta lúc này so với vừa nãy như hai người khác nhau. Ngăn lại bàng hoàng và nghi hoặc trong lòng, Gia Luật Triêu Phong ra tay như gió, giải huyệt đạo cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường bị giam giữ ở chỗ này hơn mười này, có lẽ sẽ cung cấp được một chút manh mối có giá trị. Tình huống hôm nay dù là Gia Luật Triêu Phong đã nhiều kinh nghiệm lăn lộn khắp nơi cũng không ngờ đến được. Lúc này, hắn chỉ có thể như một kỳ thủ bình thường, đi một bước tính một bước mà thôi.

Huyệt ngủ của Bạch Ngọc Đường được giải, hắn lập tức tỉnh. Chậm rãi mở đôi mắt nhắm nghiền, đầu tiên là nhìn thấy đôi con ngươi màu rám nắng sâu thẳm. Gia Luật Triêu Phong! Gia Luật Triêu Phong quả nhiên giữ lời. Khóe môi Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch thành nụ cười.

Lần đầu tiên trong hai mươi năm quen biết, Gia Luật Triêu Phong nhìn hắn với ánh mắt an ủi, tỏ vẻ mình sẽ xử lý mọi chuyện. Thấy nụ cười kia của Bạch Ngọc Đường, Gia Luật Triêu Phong lập tức quên tất thảy băn khoăn khi nãy.

Mà nhìn gương mặt tái nhợt vì bị thương nặng của Bạch Ngọc Đường, Gia Luật Triêu Phong lại cảm thấy đau lòng. Vỗ bờ vai gầy gò của Bạch Ngọc Đường, xoay người ứng phó với Quy Không Tàn Dương.

Gia Luật Triêu Phong nói: “Quy Không tiên sinh, Gia Luật Triêu Phong muốn mang Bạch Ngọc Đường đi, ngài không ý kiến gì chứ?”

Quy Không Tàn Dương bị Lạc Nguyệt khống chế, đương nhiên không biết trả lời thế nào. Lạc Nguyệt lại hối hận, cũng không thể làm gì Quy Không Tàn Dương trước con mắt dò xét của Gia Luật Triêu Phong, đành miễn cưỡng trả lời: “Khởi bẩm Điện hạ, giam giữ Bạch Ngọc Đường ở đây là ý của Hoàng thượng.”

Ở tình huống không biết làm sao, hắn chỉ có thể lôi Gia Luật Tông Chân ra để áp chế Gia Luật Triêu Phong, đáng tiếc Lạc Nguyệt đã quên một việc, đó chính là một khi Gia Luật Triêu Phong muốn làm gì, tuyệt đối sẽ không vì Gia Luật Tông Chân mà thay đổi ý định.

Nghe được lời này của Lạc Nguyệt, Gia Luật Triêu Phong nói: “Ý của ta là ta mang hắn đi.”

Lạc Nguyệt nói: “Mong Điện hạ tha tội, ta cũng chỉ vâng lệnh làm việc. Nếu Điện hạ vẫn kiên quyết làm vậy, chúng ta thật không cách nào ăn nói với Hoàng thượng.”

Gia Luật Triêu Phong nói: “Không cách nào ăn nói với Hoàng thượng thì có cách ăn nói với ta sao? Lạc Nguyệt, ngươi nghe rõ cho ta, hôm nay ta nhất định phải mang Bạch Ngọc Đường đi, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi được.”

Lạc Nguyệt nói: “Nếu như Hoàng thượng trách tội, chúng ta không thể gánh vác nổi. Hẳn là Hoàng đệ điện hạ cũng không biết nói sao với Hoàng thượng. Mong Hoàng đệ điện hạ nghĩ lại.”

Gia Luật Triêu Phong nói: “Bớt nói nhảm đi. Ta tự biết cách ăn nói với Hoàng huynh, ngươi không cần lo lắng. Nếu như Hoàng huynh hỏi, Gia Luật Triêu Phong ta sẽ giải thích.”

Lạc Nguyệt vẫn ngăn cản: “Hoàng thượng cần người này, mong Điện hạ chớ làm hỏng chuyện lớn của Hoàng thượng!”

Gia Luật Triêu Phong cả giận nói: “Ngươi dám khẳng định việc ta mang hắn đi không phải là vì chuyện lớn của Hoàng huynh? Lạc Nguyệt, tốt nhất là ngươi nên thả người, đừng ép ta ra tay, sẽ không có lợi cho ngươi đâu. Ngươi có biết bất kính với Hoàng đệ là tội lớn thế nào không hả?”

Lạc Nguyệt thật sự bất lực, đành phải nhường lối. Ai bảo đối phương là Hoàng đệ điện hả cơ chứ?

Gia Luật Triêu Phong bế ngang Bạch Ngọc Đường lên. Bạch Ngọc Đường suy yếu tựa lên vai hắn, thều thào nói: “Mang Tàn Dương đi…” Nói xong, hắn lại ngất đi.

Gia Luật Triêu Phong thấy Bạch Ngọc Đường bất tỉnh thì vô cùng sốt ruột, nóng lòng muốn trở về tìm ái thê để nàng xem bệnh cho Bạch Ngọc Đường. Nghe thấy câu nói ‘mang Tàn Dương đi’ của Bạch Ngọc Đường, tuy nghi hoặc nhưng biết Bạch Ngọc Đường là người suy nghĩ chu toàn, hắn đã nói vậy tất có lý do, liền nói: “Mời Quy Không tiên sinh cũng đi theo ta!”

Quy Không Tàn Dương bị khống chế đương nhiên không có phản ứng gì. Tuy Lạc Nguyệt có thể điều khiển Tàn Dương dùng biện pháp mạnh giữ Gia Luật Triêu Phong và Bạch Ngọc Đường lại, nhưng e ngại thân phận của Gia Luật Triêu Phong mà không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải giải trừ khống chế cho Quy Không Tàn Dương ngay trước mặt Gia Luật Triêu Phong.

Chỉ tiếc Gia Luật Triêu Phong một lòng lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, không chú ý đến cử động của Lạc Nguyệt.

Quy Không Tàn Dương lấy lại thần trí, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường ngất lịm trong ngực Gia Luật Triêu Phong thì vô cùng lo lắng, vội tới xem hắn.

Gia Luật Triêu Phong thấy Quy Không Tàn Dương hoàn toàn khác với vừa rồi, mặc dù vô cùng khó hiểu, nhưng hắn một lòng lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, không có tâm tư suy xét. Nếu không, người thông minh như hắn sao có thể không hiểu ra bí ẩn trong đó? Nếu như hắn có thể kịp thời hiểu ra, nếu như ba ngày trước hắn có thể kiên nhẫn nghe hết lời của Triển Điệp, có lẽ sự tình còn có thể cứu vãn. Nhưng hôm nay, hắn chỉ lặp lại: “Mời Quy Không tiên sinh đi theo ta!” rồi không quay đầu lại mà rời núi Âm.

Quy Không Tàn Dương cũng không ngờ sự việc sẽ phát triển thành thế này, nghĩ đến trong lúc này Gia Luật Triêu Phong là người duy nhất có thể thay đổi tình hình, cho nên liền đi theo hắn.

Quy Không Tàn Dương và Gia Luật Triêu Phong đều giỏi khinh công, mặc dù mang theo Bạch Ngọc Đường bị thương nặng hôn mê, nhưng chỉ tốn thời gian chưa uống hết một tách trà, hai người đã về tới biệt viện của Gia Luật Triêu Phong. Cũng không gọi Tàn Dương, Triêu Phong bế Bạch Ngọc Đường đi thẳng vào phòng trong, không ngừng gọi ‘Tiểu Điệp’.

Triển Điệp đã chờ sẵn, vừa nghe thấy Gia Luật Triêu Phong gọi, lập tức đi ra đón. Nàng chỉ nhận ra ngoại trừ Triêu Phong và Bạch Ngọc Đường, còn có một người khác theo vào, nhưng lại không nhìn ra người nọ chính là Tàn Dương.

Đây là lần thứ hai Tàn Dương gặp lại Tiểu Điệp sau mười sáu năm. Dung nhan thanh tú trác vời của Triển Điệp không thay đổi nhiều, chỉ thêm vài phần trưởng thành, càng quyến rũ hơn so với mười sáu năm trước. Chỉ tiếc ‘người xưa đã thành vợ người, để ta một mình thở than’. Nói cũng lạ, lần đầu tiên gặp lại là nàng cùng với đại ca của trượng phu, lần thứ hai lại là ngay trước mặt trượng phu nàng, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, có lẽ hai người thật sự không có duyên.

Triển Điệp nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bị thương nặng hôn mê thì vô cùng lo lắng, vội vã đi tới bắt mạch xem bệnh cho hắn. Sau khi bắt mạch, đôi mày thanh tú nhăn lại, nói: “Bạch đại ca bị thương rất nặng. Ta nghĩ, sau khi kinh mạch của huynh ấy tổn thương lại bị người khác đánh nhiều lần nên mới trở thành thế này. Triêu Phong, chàng thử xem có thể điều hòa nguyên khí cho huynh ấy được không, sau khi nguyên khí ổn định, ta sẽ châm cứu.”

Gia Luật Triêu Phong nghe ái thê nói vậy liền nâng Bạch Ngọc Đường dậy, khoanh chân ngồi sau lưng hắn, hai tay đặt lên lưng hắn, từ từ truyền nội lực sang để điều hòa nguyên khí cho hắn. Triển Điệp ngồi bên cạnh giường, tay cầm châm, chú ý sắc mặt của Bạch Ngọc Đường để chọn thời điểm châm cứu. Hai người hoàn toàn bỏ mặc Quy Không Tàn Dương. Quy Không Tàn Dương cũng không so đo, chỉ quan tâm tình trạng của Bạch Ngọc Đường.

Bởi vì vài ngày trước Quy Không Tàn Dương đã từng điều tiết giúp Bạch Ngọc Đường, cho nên lúc này cộng thêm Gia Luật Triêu Phong dốc toàn lực, tình trạng của Bạch Ngọc Đường dần chuyển biến tốt, chẳng bao lâu nguyên khí đã có dấu hiệu ổn định. Triển Điệp quan sát một hồi, thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường thay đổi, quyết định thật nhanh, lập tức châm cứu.

Bận rộn hơn nửa canh giờ, trên trán Gia Luật Triêu Phong và Triển Điệp đều đẫm mồ hôi. Nhưng vất vả này có thành quả, bởi vì Bạch Ngọc Đường chậm rãi mở mắt. Triển Điệp thấy Bạch Ngọc Đường tỉnh, dịu giọng nói: “Bạch đại ca, tĩnh tâm, điều hòa nguyên khí.”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy giọng nói quen thuộc của Triển Điệp, yên tâm nhắm mắt, lặng lẽ vận công, phát hiện tuy nội lực vẫn còn tắc ở nhiều nơi nhưng đã dịch chuyển lưu loát hơn so với mấy ngày trước. Qua chừng nửa canh giờ nữa, Gia Luật Triêu Phong dừng vận công, nói: “Vết thương của đệ ấy quá nặng, nhất thời ta không cách nào điều hòa nguyên khí của đệ ấy trở về trạng thái ban đầu. Vết thương này không dễ chữa trị đâu.”

Triển Điệp cười nói: “Triêu Phong, chàng chớ nóng nảy. Giờ Bạch đại ca đã tốt lên nhiều, chàng đã giúp được huynh ấy. Vết thương của huynh ấy quá nặng, ta nghĩ ít nhất phải vận công điều trị bảy lần mới thực sự có chuyển biến.”

Dứt lời, Bạch Ngọc Đường cũng vận công xong, mở mắt, lộ ra nụ cười vui mừng xán lạn như mặt trời, giống hệt mười sáu năm trước.

Triển Điệp cười nói: “Bạch đại ca, nhiều năm không gặp, không ngờ lại gặp lại nhau trong tình huống này.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Xem ra con mèo ngoan cố muội thực sự bị Diệp đại ca làm ảnh hưởng rồi. Diệp đại ca, mười sáu năm không gặp, đa tạ huynh vẫn chưa quên bạn cũ.”

Gia Luật Triêu Phong nói: “Quên ai chứ không quên được con chuột đệ. Tiểu Bạch, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Hắn nóng vội lập tức hỏi thẳng chuyện chính.

Bạch Ngọc Đường lại hỏi một đằng đáp một nẻo, hỏi lại: “Tàn Dương đâu? Huynh có mang huynh ấy tới đây không?”

Quy Không Tàn Dương nghe thấy Bạch Ngọc Đường nhắc đến mình, vội bước tới gần, nói: “Ta ở đây.”

Lúc này, Gia Luật Triêu Phong và Triển Điệp mới nhớ ra trong phòng còn một người.

Đây có lẽ là lần đầu tiên sau mười sáu năm Triển Điệp tỉ mỉ quan sát y, mà vừa nhìn kĩ, nàng lại hoảng sợ đến mức mặt mày biến sắc, sợ hãi kêu lên: “Tàn Dương, huynh…”

Tiếng kêu sợ hãi của Triển Điệp khiến cả ba người người còn lại đều giật mình. Gia Luật Triêu Phong vội vàng đi đến bên cạnh Triển Điệp, ân cần hỏi han, Bạch Ngọc Đường và Quy Không Tàn Dương thì ăn ý liếc nhau, thậm chí trong lòng Bạch Ngọc Đường còn thoáng thấy sợ hãi.

Triển Điệp không để ý tới lời hỏi han ân cần của Gia Luật Triêu Phong, chỉ lẩm bẩm: “Sao lại thế này? Sao lại là huynh? Tàn Dương… Là ta hại huynh.”

Gia Luật Triêu Phong cảm thấy nghi hoặc trước lời nói không đâu vào đâu này của Triển Điệp, quăng cho Bạch Ngọc Đường một ánh mắt nghi vấn, ôm Tiểu Điệp kích động vào trong lòng, mềm giọng an ủi: “Tiểu Điệp, nàng đừng kích động… Bình tĩnh lại, nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Điệp, tất cả đã có ta, nàng yên tâm, không có việc gì. Nói cho ta biết, ta sẽ xử lý tất cả.” Thấy ái thê của mình trở nên khác thường, lại mất bình tĩnh như thế, hắn chỉ biết ôm nàng thật chặt, không ngừng dịu dàng gọi: “Tiểu Điệp… Tiểu Điệp…”

Quy Không Tàn Dương thấy Triển Điệp kích động như thế, lờ mờ hiểu ra mấu chốt của vấn đề có lẽ nằm ở tách trà kia. Mặc dù y vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện là như thế nào, nhưng y biết một điều quan trọng hơn cả chân tướng, đó chính là trong lòng Triển Điệp có y, nàng có tình cảm với y, cho dù tình cảm đó chỉ là tình bạn đơn thuần, y cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Thật lâu, thật lâu sau đó, Triển Điệp mới bình tĩnh trở lại. Gia Luật Triêu Phong đỡ nàng ngồi xuống ghế, đưa cho nàng một tách trà, sau đó nắm chặt bàn tay lạnh như băng của nàng, nói: “Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì đi. Tiểu Điệp, tin tưởng ta, ta sẽ xử lý tất cả… Tiểu Điệp, nghe lời, nói ra đi.”

Nức nở, Triển Điệp chậm rãi nói: “Triêu Phong, thật ra chuyện ta muốn nói với chàng ba ngày trước không phải là gút mắc tình cảm giữa ta và Quy Không đại ca, mà là hơn ba tháng trước, ta đã gặp huynh ấy. Lúc ấy, đại ca bí mật đến, nói muốn mượn biệt viện đón tiếp một vị khách, còn nói vị khách này là người Hán, cho nên nhờ ta tiếp đãi. Ta đã rót một chén trà mời vị khách nọ, nhưng ta không ngờ vị khách đó lại chính là Quy Không đại ca!”

Gia Luật Triêu Phong nói: “Hơn ba tháng trước? Chính vào lúc đại ca sai ta đi xử lý biên cảnh Tây Hạ! Nói như vậy, khi đó ngươi đã tới biệt viện? Nhưng mà chuyện này có vẻ không có gì là lạ?”

Triển Điệp nói: “Chàng nghe ta nói hết đã. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ tách trà kia. Chàng còn nhớ ta từng kể với chàng, khi chàng không có ở đây, đại ca đã nhờ ta điều chế một loại thuốc có thể khống chế thần trí người khác?”

Gia Luật Triêu Phong nói: “Nhớ. Nhưng đó là chuyện của hơn một năm trước.”

Triển Điệp nói: “Lúc ấy ta từng hỏi đại ca muốn dùng thuốc đó làm gì, huynh ấy chỉ nói là để đối phó với nội gián, ta cũng không hỏi sâu thêm mà đưa thuốc cho đại ca. Nhưng mà, sau khi uống loại thuốc kia sẽ có biểu hiện giống như Quy Không đại ca, hơn nữa lần trước gặp huynh ấy vẫn chưa xuất hiện triệu chứng thế này. Chàng nhìn ấn đường của huynh ấy mà xem, đó chính là biểu hiện của việc thuốc ngấm vào kinh mạch. Tính toán thời gian, hẳn là huynh ấy đã trúng độc từ ba tháng trước. Chắc hẳn đại ca đã bỏ độc vào trà. Nói ra, thuốc đó là do chính tay ta điều chế, là do chính tay ta đưa cho Quy Không đại ca.”

Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi nói: “Thì ra là thế. Nói như vậy, âm mưu này đã được tính toán từ một năm trước rồi. Tàn Dương và ta, thậm chí cả con mèo ngoan cố muội và Diệp đại ca, cũng chỉ là quân cờ trong tay Gia Luật Tông Chân.”

Quy Không Tàn Dương đứng chắp tay, mặt không cảm xúc, trong lòng lại ngổn ngang trăm mối. Y đã hoàn toàn hiểu rõ chuyện mình bị khống chế, lại không thể tiếp nhận được sự thật, tuy rằng y và Bạch Ngọc Đường đã đoán ra được sự thật này từ trước.

Gia Luật Triêu Phong nghe xong lời tự thuật của Triển Điệp thì sững sờ, phản ứng giống với Quy Không Tàn Dương, hắn cũng không thể tiếp nhận được sự thực này. Tất cả đều do đại ca của hắn gây ra, mà hắn, lại bị chính đại ca mà mình tin tưởng nhất che giấu kín kẽ đến mức chẳng hay biết gì. Nếu như không phải có người trong triều thám thính được chuyện có liên quan đến Bạch Ngọc Đường, hắn quyết định can thiệp, thì có lẽ phu thê hắn trở thành người có tội mà cũng không biết.

Không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề, không một ai lên tiếng. Sự yên tĩnh này đè ép mọi người đến không thở nổi. Việc đến nước này, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Thế nhưng, hối hận chẳng có tác dụng. Việc cần làm bây giờ là cố gắng hết sức đập tan âm mưu này.

Bạch Ngọc Đường là người đầu tiên phá vỡ im lặng. Dù sao hai bên đều là bạn tốt của hắn, hắn không muốn bất cứ ai bị tổn thương. Ho khan một tiếng, Bạch Ngọc Đường nói: “Bây giờ có cách nào giúp Tàn Dương thoát khỏi khống chế không?”

Triển Điệp mặc kệ nước mắt lem luốc, nói: “Loại thuốc này có hai phần, một phần cho người bị khống chế dùng, phần còn lại người khống chế dùng. Người bị khống chế sẽ dần dần bị mất thấn trí, đến cuối cùng sẽ hóa điên. Có điều, loại thuốc này không có thuốc giải. Có lẽ trong vòng ba tháng còn có biện pháp, nhưng nếu như thuốc đã ngấm vào kinh mạch, thì muội cũng không biết phải làm thế nào.”

Gia Luật Triêu Phong nói: “Vậy là bây giờ không còn cách nào sao?”

Triển Điệp nói: “Không thể nắm chắc. Nếu như chúng ta có thể chế ngự được kẻ dùng phần thuốc còn lại, có lẽ có thể giúp Quy Không đại ca thoát khỏi khống chế. Nhưng đây chỉ là suy đoán mà thôi. Những tổn hại thuốc này gây ra cho Quy Không đại ca thì không thể bù lại được…”

Quy Không Tàn Dương nở nụ cười nhẹ, nói: “Tiểu Điệp, nàng đừng tự trách. Nàng hoàn toàn không biết người đó là ta, không phải sao? Ta không trách nàng. Quy Không Tàn Dương phiêu bạt giang hồ nhiều năm, đã chán ghét hồng trần thế tục này, chết sớm giải thoát sớm. Chỉ có điều, Tiểu Bạch vì giúp ta mà bị thương thành thế này, mong nàng dốc sức chữa trị cho đệ ấy, nếu không ta chết cũng không an lòng.”

Triển Điệp nghe thấy lời lẽ tràn ngập thê lương này của y, lệ rơi lã chã, nức nở nói không ra lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu.

Gia Luật Triêu Phong còn ôm chút hi vọng, hỏi: “Có biết kẻ nào khống chế ngươi không?”

Lúc này Quy Không Tàn Dương đã mất hết ham muốn sống, chỉ lặng lẽ mỉm cười, không trả lời. Vẫn là Bạch Ngọc Đường tiếp lời: “Là Lạc Nguyệt.”

Gia Luật Triêu Phong trầm ngâm: “Lạc Nguyệt… Lạc Nguyệt…” Hiển nhiên hắn đang tính toán xử lý Lạc Nguyệt.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói: “Diệp đại ca, Liêu quốc… rốt cuộc có âm mưu gì?”

Gia Luật Triêu Phong cười khổ, nói: “Nói ra chắc đệ không tin, chuyện này ta hoàn toàn không hay biết gì cả, đại ca không hề nói với ta. Tất cả hiểu biết của ta chỉ là suy đoán mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Theo đệ biết huynh và Gia Luật Tông Chân rất hiểu nhau, đệ nghĩ suy đoán của huynh hẳn là sẽ gần với sự thật. Diệp đại ca, y khống chế Tàn Dương, giam giữ đệ, dường như không gây ra được uy hiếp gì cho Đại Tống?”

Gia Luật Triêu Phong đáp: “Nhưng việc đệ bị giam giữ sẽ ảnh hưởng đến những người ở phủ Khai Phong! Hiện tại có bao nhiêu người của phủ Khai Phong đang ở biên cảnh với nước Liêu, lỡ như xảy ra chuyện có đủ người đối phó không?”

Bạch Ngọc Đường chợt hiểu ra, nói: “Có nghĩa là y đang giở trò với Khai Phong? Có điều, Diệp đại ca, binh lực của nước Liêu hùng mạnh, nếu như tấn công quân sự chẳng phải sẽ có phần thắng cao hơn so với việc lén lút giở trò thế này hay sao?”

Gia Luật Triêu Phong nói: “Thật hiếm khi thấy đệ hồ đồ. Đệ đã quên ‘minh ước Thiền Uyên[1]’ rồi sao? Nếu như có thể tấn công bằng quân sự, ta dám khẳng định cục diện hiện tại sẽ không như thế này.”

Đang nói, có người dưới vào bẩm báo: “Điện hạ, bên ngoài có một bà lão xưng là ‘Sảng cư sĩ[2]’ muốn gặp phu nhân, còn nói là do phu nhân mời tới.”

Triển Điệp nghe được câu này lập tức nín khóc, mỉm cười nói: “Sư phụ đến rồi! Thật tốt quá. Rất có thể sẽ cứu được Quy Không đại ca…”

Gia Luật Triêu Phong đã từng nghe nói đến danh tiếng của sư phụ của Triển Điệp, trong lòng biết người này đến sẽ có thể giải quyết được nhiều chuyện một cách dễ dàng, vội vã nói: “Mau mời vào.”, rồi cùng Triển Điệp ra ngoài nghênh đón.

Một lát sau, một bà lão tóc trắng vào phòng cùng hai người. Sau khi hàn huyên một hồi, Sảng cư sĩ không nói gì nữa, chỉ nhìn Gia Luật Triêu Phong chằm chằm một lúc lâu mới giãn mặt, cười nói: “Ánh mắt Điệp nha đầu không tệ. Trông ngươi rất được, chỉ là tính cách quá quyết liệt. Nhớ lấy, cứng quá sẽ gãy.”

Gia Luật Triêu Phong và Triển Điệp ăn ý nhìn nhau cười, nói: “Đa tạ sư phụ, Triêu Phong kính cẩn nghe lời dạy bảo.”

Triển Điệp làm nũng nói: “Sư phụ, Tiểu Điệp viết thư cho người mấy lần, sao đến giờ người mới tới?”

Sảng cư sĩ cười hiền, chậm rãi nói: “Điệp nha đầu lớn thế này rồi mà vẫn bám dính sư phụ là sao? Nếu như không phải nghe nói các con gặp phiền phức, ta sẽ không tới đâu.”

Triển Điệp biết tính tình của sư phụ mình quái dị, nên bỏ qua chuyện này, kéo Tàn Dương đến trước mặt Sảng cư sĩ, nói: “Sư phụ, huynh ấy là người trúng phải thứ thuốc kia, người xem cho huynh ấy đi!”

Sảng cư sĩ nhướng mày, cẩn thận kiểm tra tình trạng của Tàn Dương, hỏi y một chút tình trạng liên quan, cuối cùng thở dài nói: “Thuốc đã ngấm vào kinh mạch, không cách nào loại bỏ hết được. Đã dặn dò hết lần này đến lần khác, vậy mà chuyện này vẫn xảy ra. Con à, đây là số mệnh của con…”

Quy Không Tàn Dương nở nụ cười nhẹ, nói: “Đa tạ cư sĩ! Quy Không Tàn Dương phiêu bạt giang hồ nhiều năm, đã chán ghét hồng trần thế tục, ta không sợ chết, chết sớm giải thoát sớm.”

Sảng cư sĩ lộ vẻ xúc động, nói: “Con có thể xem nhẹ sống chết, thật là đáng quý. Nhưng dù sao tính mạng cũng là vô giá, chớ nên xem nhẹ. Con à, không xem nhẹ mới có thể xuất hiện kỳ tích, con có hiểu không?”

Quy Không Tàn Dương gật đầu, trịnh trọng nói: “Ta hiểu. Đúng như cư sĩ nói, đây là số mệnh, phải tới sẽ tới, không thể trốn được, không bằng dũng cảm đối mặt. Số mệnh của Quy Không Tàn Dương không tốt, ta càng cảm nhận được sinh mạng đáng quý, nếu như chưa đến lúc mất hết hy vọng, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

Sảng cư sĩ cười nói: “Con có thể nghĩ được như vậy thật tốt.”

Triển Điệp buồn bã nói: “Sư phụ, thực sự không có cách nào sao? Sư phụ, con cầu xin người, người nghĩ mọi cách cứu huynh ấy được không?”

Sảng cư sĩ trầm ngâm hồi lâu, như là đưa ra quyết định trọng đại, gật mạnh đầu, nói: “Còn một cách, nhưng đây chỉ là truyền thuyết tương truyền, bởi vì chưa có người nào dùng loại thuốc này, cho nên không rõ đúng sai trong đó. Chính là dùng máu nóng của một người bạn tốt nhất của người bị khống chế.”

Bạch Ngọc Đường nói: “Cư sĩ có ý gì?”

Sảng cư sĩ nói: “Chính là nếu như cho y uống máu nóng của một người bạn tốt nhất, có thể giải trừ được khống chế. Còn có một điểm rất quan trọng, đó là chớ thay đổi chủ ý của người khống chế y, nếu không y sẽ càng dễ hóa điên, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!”

Triển Điệp nói: “Vâng, sư phụ, chúng con hiểu rồi.”

Sảng cư sĩ nói: “Được rồi, nha đầu, ta đã gặp con, cũng xem cho y rồi. Ta đi đây.”

Triển Điệp biết Sảng cư sĩ nói đi là đi, không ai ngăn được, đành phải cung kính tiễn bà.

Sau khi Sảng cư sĩ rời đi, bốn người lại im lặng. Sảng cư sĩ đã đập tan hy vọng cuối cùng của họ. Dù Quy Không Tàn Dương có thể không để ý sống chết, nhưng Tiểu Điệp sao có thể coi như không có chuyện gì? Thâm tình của Quy Không Tàn Dương đối với Tiểu Điệp tuy không biểu hiện ra, nhưng sao Tiểu Điệp lại không cảm nhận được? Tiểu Điệp biết Quy Không Tàn Dương không trách mình, nhưng trong lòng sao có thể không áy náy?

Lúc này trong lòng Gia Luật Triêu Phong cũng ngổn ngang trăm mối. Mặc dù hắn mới gặp mặt Quy Không Tàn Dương không lâu, nhưng đã có cảm giác thương tiếc người tài. Nhưng nghĩ đến tình cảm Tàn Dương dành cho Tiểu Điệp, trong lòng lại không ngăn nổi ghen tuông.

Người phá vỡ im lặng lần này là người hầu của Gia Luật Triêu Phong. Gã vào thông báo Bạch Vân Thụy, con trai của Bạch Ngọc Đường đã tới.

Gia Luật Triêu Phong cười nói: “Đứa nhỏ này thật đúng giờ.”

Triển Điệp tiếp lời: “Đây gọi là phụ tử liền tâm!”

Bạch Ngọc Đường nhẹ mỉm cười. Lúc này hắn không nói được gì, bởi vì cảm động đã chiến cứ toàn bộ lòng hắn. Đúng như Tàn Dương nói, tình cảm con trai bảo bối dành cho hắn chưa đến lúc nguy cấp sẽ không thể hiện ra.

Rất nhanh, một thiếu niên mặc áo trắng được người dưới dẫn vào. Đứa nhỏ này trắng như bạch ngọc, mặt mày như vẽ, mặc dù những từ ngữ này không thích hợp để miêu tả về một thiếu niên, nhưng ngũ quan xinh xắn hơn người của cậu khiến người ta nhất thời không tìm được từ ngữ hay hơn để mô tả.

Đây là lần đầu tiên Triển Điệp gặp Bạch Vân Thụy nhưng đã có cảm giác thân quen. Đứa trẻ này cực kỳ giống phụ thân mình, chỉ là bên cạnh thiếu đi một lam ảnh hài hòa.

Bạch Vân Thụy hành lễ với Gia Luật Triêu Phong, đương nhiên nhận ra người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh chính là Triển Điệp, cũng tiến tới hành lễ. Lại tới trước người Quy Không Tàn Dương, đầu tiên là sửng sốt, rồi hô lên: “Quy Không thúc thúc!”

Quy Không Tàn Dương cười nói: “Lần trước gặp con đã là chuyện của hơn mười năm trước, vậy mà con vẫn còn nhớ ta.”

Bạch Vân Thụy cười nói: “Trên người thúc thúc có mùi hương Truy Phong.”

Quy Không Tàn Dương nói: “Ta đã nghĩ bao năm trôi qua sao con có thể nhớ ta, hóa ra là bị hương Truy Phong bán đứng. Được rồi, mau gặp cha con đi!”

Bạch Vân Thụy cười thẹn, đi đến chỗ phụ thân, bao lời muốn nói lại không sao nói ra lời, chỉ ngơ ngác đứng đó. Lúc không thấy phụ thân, lòng cậu nóng như lửa đốt, nhìn thấy rồi cậu lại không hề thể hiện ra.

Bạch Ngọc Đường cầm bàn tay lạnh lẽo của con trai, nhẹ vỗ, tỏ vẻ an ủi.

Gia Luật Triêu Phong nói: “Vân Thụy, có ai biết con tới đây không?”

Bạch Vân Thụy nói: “Triển đại nhân và Sở Thành Hi đồ đệ của ngài ấy. Triển đại nhân nói con cứ đi, ngài ấy sẽ ứng phó chuyện còn lại.”

Bạch Ngọc Đường chợt nói: “Tiểu Vân, con quay về nói với Triển Chiêu, bọn họ lập tức trở về Khai Phong, cẩn thận kế điệu hổ ly sơn. Có một số việc, không chỉ Bạch Ngọc Đường tính tình trẻ con biết làm.”

Bạch Vân Thụy nói: “Lời này là sao ạ?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Triển Chiêu sẽ hiểu. Tiểu Vân, có những việc con vẫn chưa thể hiểu được. Chuẩn bị một chút, theo bọn họ trở về. Bên đó cần con.”

Bạch Vân Thụy như cảm nhận được gì đó, kiên định nói: “Truyền lời thì được, nhưng con không đi trước đâu. Cha, Tiểu Vân theo cha tới, cũng muốn theo cha trở về.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên kích động, nói: “Con không muốn đi thì cứ ở lại đây. Mau quay lại đó, nói Triển Chiêu bảo những người còn lại quay về, rồi dẫn y tới đây gặp Tiểu Điệp.”

Triển Điệp nói: “Bạch đại ca, ca ca chịu tha thứ cho muội và Triêu Phong sao?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Xem ra muội vẫn không hiểu ca ca mình bằng ta. Từ mười sáu năm trước, y đã đồng ý chuyện của hai người rồi, nếu không sao y có thể để mặc hai người rời đi?”

Gia Luật Triêu Phong nói: “Cảm ơn đệ, Tiểu Bạch.”

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Thôi đi, không phải huynh đã biết trước rồi sao?” Lái sang chuyện khác, nói tiếp: “Tiểu Vân, mau đi đi!”

Bạch Vân Thụy ‘vâng’ một tiếng, chào Gia Luật Triêu Phong, Triển Điệp và Quy Không Tàn Dương, rồi rời khỏi biệt viện.

Trong tứ hợp viện dưới chân núi Âm, Bạch Vân Thụy kéo Triển Chiêu ra một góc, thuật lại lời của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu thừ người hồi lâu, rồi như chợt hiểu ra, nói: “Con vào phòng ta chờ, ta xử lý xong mọi việc sẽ theo con.”

Bạch Vân Thụy do dự một chút, rồi mới nói: “Triển đại nhân… Ngài hiểu được ý cha tôi sao? Tôi cảm thấy hình như cha đã quyết định chuyện gì đó.”

Triển Chiêu thở dài một hơi, nói: “Cha con tính tình sảng khoái, khó tránh làm vài chuyện xốc nổi. Tiểu Vân, con đã trưởng thành, nên học cách thích ứng và đối diện. Cha con đâu thể theo con cả đời.”

Bạch Vân Thụy nửa hiểu nửa không gật đầu, xoay người đi vào phòng Triển Chiêu. Trong lúc bất tri bất giác, cậu đã khôi phục sự ỷ lại vào Triển Chiêu như mười năm trước. Có lẽ trong lòng cậu, ngoại trừ phụ thân, người cậu tin tưởng nhất và ỷ lại cũng chỉ có Triển Chiêu mà cậu không muốn thừa nhận nhất.

Vào phòng Triển Chiêu, Bạch Vân Thụy ngồi xuống bên bàn, tiện tay cầm quyển sách trên bàn lên, là Trang Tử.

“Dù cả thế gian khen ngợi, cũng không thấy khích lệ; dù cả thế gian chê bai, cũng không chán nản. Phải biết phân biệt giữa trong và ngoài, xác định ranh giới giữa vinh và nhục. Bản thân đã vậy.”

Người như vậy, có lẽ chính là cha cậu? Mặc kệ bên ngoài thế nào, từ đầu đến cuối vẫn giữ vững bản thân. Xét về mặt nào đó, cậu rất giống phụ thân mình, nhưng về điểm này, cậu vẫn chưa học được. Không biết đến lúc nào cậu mới có thể thấy biến không loạn.

Không biết qua bao lâu, Triển Chiêu và Sở Thành Hi một trước một sau vào phòng. Bạch Vân Thụy đứng dậy, Triển Chiêu ra dấu ý bảo cậu ngồi xuống, y cũng ngồi xuống, nói: “Bốn vị bá bá của con đã dẫn Tiểu Ngũ nghĩa, Tiểu Thất kiệt đi rồi. Tiểu Hi ở lại cùng ta đi giúp bọn họ.”

Bạch Vân Thụy tò mò hỏi: “Ngài không định gặp Diệp bá mẫu xong sẽ trở về sao?”

Triển Chiêu cười nói: “Ta nghĩ nơi này cần ta hơn. Với lại, chỉ cần Gia Luật Triêu Phong không ra tay, bọn họ có thể đối phó với bất cứ tình huống nào phát sinh.”

Bạch Vân Thụy biết rõ lai lịch của những người trong phủ Khai Phong, nghĩ đến chỉ một mình Lạc Nguyệt đã đủ khiến bọn họ lúng túng không biết làm, hiểu ra suy nghĩ của Triển Chiêu, bên môi không kiềm được mà mỉm cười, nói: “Vậy chúng ta cũng lên đường thôi?”

Có vẻ lòng Triển Chiêu nóng như lửa đốt, đáp lại một tiếng đã đi. Nếu như không phải bên cạnh còn có hai đứa trẻ, y đã dùng Yến tử phi mà mất dạng rồi.

Editor chú thích:

[1] Minh ước Thiền Uyên đề cập đến minh ước giữa triều đại Bắc Tống và Khiết Đan (triều đại Liêu) vào năm 1005 sau Công nguyên. Hai bên ký Hiệp ước hòa bình ở Thiền Uyên: tên đất thời xưa, ở phía tây nam huyện Bộc Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. (Chi tiết minh ước này có thể xem tại: https://nghiencuulichsu.com/2017/10/11/ngoai-toc-day-xeo-cai-tri-trung-quoc-khiet-dan/)

[2] Cư sĩ: người tu tại gia.