Minh Châu Ký

Chương 52



Ngày hôm sau, Phủ Quận chúa gửi thiếp mời đến tất cả nhà quyền quý và thương nhân lớn trong thành.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Minh Châu được lập làm Quận chúa, Phủ Quận chúa gửi bái thiếp đến mời nhà người khác.

Mục đích của bữa tiệc cũng được ghi rất rõ ràng.

Thứ nhất, ăn mừng nhà họ Yến nhận thêm bốn nghĩa nữ. Từ nay Yến gia không còn đơn chiếc một mình Minh Châu. Đây cũng là lễ ra mắt của bốn vị nghĩa nữ nhà họ Yến.

Thứ hai, trong bốn vị nghĩa nữ, có hai người được đích thân Vĩnh Khánh đế phong làm nữ quan. Đời Thái tổ hoàng đế cũng từng có nữ quan, nhưng Tiên đế thì lại không có. Lần này bất ngờ, cùng lúc phong hai nữ quan cho nhà Dư Quý Quận chúa.

Nhất thời, trong kinh thành một trận xôn xao.

Tuy nhiên, sau khi biết hai người được phong nữ quan đều có lập công trong chiến tranh Sĩ Đạt, thậm chí còn có công lớn trong cung biến, hướng gió lập tức thổi theo hướng có lợi về phía phủ Quận chúa.

Tề Hoành đang ngồi uống rượu ở tửu lâu nhà hắn cùng với Hoắc Dương, Nghiêm Cẩn và Vĩnh Khánh đế Nguyên Ngọc.

Hắn uống hết ly này đến ly khác. Qua hồi lâu, cuối cùng Nguyên Ngọc cũng không nhìn nổi.

- Ngươi uống cái gì! Chướng ngại của ngươi, Minh Châu đang giúp ngươi từng bước dọn dẹp sạch sẽ, còn gì để lo lắng mà uống ra nông nỗi này cơ chứ!

Tề Hoành nhìn Nguyên Ngọc một cái, cười khổ, giật lấy bình rượu, tiếp tục rót. Nghiêm Cẩn giữ tay Tề Hoành, lắc đầu.

Hoắc Dương cũng lên tiếng.

- Ta hiểu tâm trạng hiện tại của huynh. Cách tốt nhất hiện tại, là huynh hãy nói chuyện thẳng thắng với Minh Châu. Ta tin nàng sẽ không làm khó huynh.

Nguyên Ngọc nhìn Hoắc Dương, rồi lại nhìn về phía Nghiêm Cẩn.

- Ta thật sự không hiểu, mọi chuyện đang diễn biến tốt đẹp, các người ở đây lo lắng cái gì a! Bức bối chết ta!

Nghiêm Cẩn bật cười, rót rượu cho cả ba.

- Hôm nay lúc chúng ta gặp mặt Minh Châu và Xuân Hạnh trên đường, cả hai nàng đều hành lễ và gọi Tề Hoành là "Vĩnh An Hầu".

Tề Hoành chua chát.

- Nguyên Ngọc, ngươi không hiểu con người của Minh Châu.

Thứ nhất, muội ấy đây là đang tỏ thái độ phật ý đối với Tề Hầu phủ. Thứ hai, muội ấy là đang khiển trách ta.

Lúc ta nói với muội ấy muốn hỏi cưới Xuân Hạnh, ta đã hứa sẽ lấy Xuân Hạnh làm chính thê. Bây giờ đâu đâu cũng đồn đại Xuân Hạnh sắp gả sang nhà ta làm Quý thiếp. Với cái tính bao che người nhà ghê gớm như Minh Châu, muội ấy không nói mát ta vài câu, coi như là đã nể mặt lắm rồi!

Nguyên Ngọc lại càng thắc mắc hơn.

- Đó là chuyện của hai hôm trước. Hôm nay việc Xuân Hạnh trở thành nghĩa nữ của Yến gia, còn được phong làm nữ quan. Chẳng lẽ tổ phụ của ngươi lại còn chê nàng? Không chịu thay đổi quyết định hay sao?

Nghiêm Cẩn bật cười.

- Nguyên Ngọc ơi là Nguyên Ngọc! Hạ tiểu thư không nói hai lời, liền đồng ý gả cho ngươi, nên ngươi đắc ý đến quên hết thế sự rồi!

Thời điểm này mà Tề Hầu phủ đến xin hỏi cưới Xuân Hạnh làm chính thê, người chịu áp lực dữ dội nhất chính là nàng ấy và Minh Châu.

Nếu, ngày hôm đó Tề lão Hầu gia đến hỏi cưới Xuân Hạnh làm chính thê cho Tề Hoành, thì có nghĩa là Tề Hầu phủ không màn đến xuất thân của người ta, là người trọng tình nghĩa, đây là chuyện tốt.

Hoặc giả, đợi đến khi bữa tiệc này được diễn ra xong, Tề gia mới đến hỏi cưới Xuân Hạnh làm chính thê, thì đây là môn đăng hộ đối, gái thuyền quyên gả trai anh hùng.

Nhưng hiện tại, mọi người sẽ nghĩ là người của Phủ Quận chúa mắt cao hơn đầu, chê danh phận Quý thiếp nên bây giờ gióng trống khua chiên để ép Tề Hầu phủ thay đổi thái độ.

Chưa kể, sẽ có người còn nói là Minh Châu đang dùng nô tì của mình để thôn tín triều can. Tất cả công trạng và những thành tựu mà bọn Xuân Hạnh vất vả đổi mạng ở chiến trường lập được, tất cả sẽ bị người ta phủi sạch sẽ đi hết.

Nói chung là, nước đi này của Tề lão Hầu gia, đã là một nước cờ sai không thể cứu vãn nổi. Bây giờ, làm gì cũng sai. Đành phải chờ tín hiệu từ phía Minh Châu, xem muội ấy muốn xử lý như thế nào.

Tề Hoành cay đắng.

- Hôn sự này, xem ra trong một thời gian ngắn sắp tới, sẽ không thể thành được.

Bốn người đang than ngắn thở dài, thì nghe bên ngoài có người của Phủ Trấn Quốc Tướng quân đến tìm Hoắc Dương. Hoắc Dương liền cho gọi.

- Bẩm tướng quân! Quận Chúa được Lão thái quân mời, hiện tại đang ở phủ hầu chuyện với Lão thái quân ạ!

Hoắc Dương đơ ra một lúc. Sực nhớ lại, từ hôm bị Minh Châu từ chối, hắn vẫn chưa nói chuyện lại với Tổ mẫu của hắn! Thôi xong!

Nghiêm Cẩn giật thót! Cái tên Hoắc Dương này thì ra là đang muốn rút củi dưới đáy nồi!

- Ta phải về phủ ngay! Ngày khác lại nói!

Nghiêm Cẩn cũng đứng lên.

- Ta đi với huynh! – Thái độ không thể cự tuyệt.

Hoắc Dương nhìn Nghiêm Cẩn một cái thật sâu, rồi gật đầu.

Tề Hoành vẫn chưa say, cũng mỉm cười đứng lên.

- Để ta cùng đi. Như vậy sẽ hay hơn.

Nguyên Ngọc cũng đứng lên, nhưng mà lại chuẩn bị hồi cung.

- Ta không tiện. Các huynh cứ đến xem tình hình thế nào. Ngày mai gặp lại ở phủ Quận chúa.

~~~~~ Ta là đường phân cách phóng ngựa về phủ tướng quân ~~~~~

Từ sáng sớm, Minh Châu cùng Xuân Hạnh đã khởi hành đi khắp các phủ của thập đại gia tộc - những nhà còn sống tại kinh đô để gửi thiếp mời. Dù nàng cũng là truyền nhân của thế gia, là đương kim Quận chúa, nhưng nàng cũng là vãn bối, những lễ nghĩa này không thể sơ suất để người khác bắt bẻ.

Lúc Minh Châu đến Phủ Trấn Quốc Tướng quân để đưa bái thiếp, đã gặp mặt nhũ mẫu của Hoắc Dương. Sau khi đưa thiếp mời, Minh Châu định rời đi thì nghe Hoắc lão Thái quân cho mời. Nàng không từ chối được, đành ở lại tiếp chuyện.

Minh Châu ngồi đợi gần nửa canh giờ vẫn chưa thấy Hoắc lão thái quân xuất hiện. Trong lòng nàng thầm lấy làm lạ.

Nàng về Kinh đô hơn một năm, chưa bao giờ qua lại với nhà nào, nên không thể có chuyện đã đắc tội với lão thái quân. Vậy tại sao, nàng cứ có cảm giác lão thái quân đang chỉnh nàng nhỉ?

Tuy có hơi lo lắng, nhưng nàng vẫn ung dung, bình tĩnh uống trà.

Xuân Hạnh đứng hầu một bên, gương mặt thản nhiên, đứng thẳng lưng, không hề nhúc nhích.

Nhũ mẫu quay vào trong, nói khẽ với Hoắc lão thái quân.

- Người của Phủ Quận chúa, quả nhiên quy củ không thể bắt bẻ được. Cô ta còn trẻ như thế, lại bình tĩnh một cách đáng sợ, đúng là nhân vật không tầm thường.

Hoắc lão thái quân xem chừng đã đợi được đến thời điểm cần xuất hiện, từ từ đứng dậy.

- Cho dù có bình tĩnh, có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ là một con nha đầu hai mươi tuổi.

Thấy Hoắc lão thái quân xuất hiện, Minh Châu ngay lập tức đứng lên hành lễ.

- Lão thái quân mạnh khỏe!

Hoắc lão thái quân làm bộ mệt mỏi, cười nhạt nói với Minh Châu.

- Quận chúa xin đứng lên, lão không dám nhân lễ! Xin Quận chúa thứ lỗi, cái lưng già này của ta cứ đi ba bước là phải nghỉ một bước. Làm trễ nãi thời gian của quận chúa, lão thật là có tội.

Minh Châu ngồi vào ghé, mỉm cười, giọng điệu dịu dàng.

- Xin lão thái quân đừng nói vậy. Được lão thái quân ưu ái gọi tiếp chuyện là vinh hạnh của vãn bối.

Nói xong, Minh Châu cũng im lặng. Hoắc lão thái quân khẽ liếc nhìn Minh Châu, rồi lại nhìn Xuân Hạnh, rồi lại nhìn xuống chén trà trong tay.

Đúng là hồng nhan họa thủy!

Cả hai im lặng hồi lâu, Hoắc lão thái quân mới nói tiếp.

- Quận chúa năm nay cũng đã hai mươi tuổi rồi nhỉ?

Minh Châu vô cùng khó hiểu trước câu hỏi này, nhưng vẫn cẩn thận trả lời.

- Dạ lão thái quân, qua mùa xuân vãn bối sẽ qua tuổi hai mươi mốt.

Lão thái quân lại tiếp tục dò hỏi.

- Lão đã lớn tuổi rồi, thường ngày cũng chẳng có sở thích gì, chỉ thích nghe ngóng chuyện bát quái của mấy người trẻ tuổi. Cho phép lão tò mò, Quận chúa đã qua tuổi cập kê từ lâu, không biết chuyện chung thân đại sự đã lo đến đâu rồi?

Minh Châu trong lòng thầm đổ mồ hôi dữ dội. Chẳng phải nàng đã nói rõ ràng với Hoắc Dương rồi sao! Sao hôm nay tổ mẫu của Hoắc Dương lại hỏi nàng mấy chuyện này?

- Bẩm lão thái quân, vãn bối chưa có ý định thành thân. Tương lai nếu gặp được người như ý thì mới tính tiếp ạ.

Hoắc lão thái quân và nhũ mẫu hơi bất ngờ trước câu trả lời của Minh Châu. Không lẽ thằng nhóc Hoắc Dương vẫn chưa bày tỏ với Quận chúa? Hay là, Quận chúa đang giả vờ?

- Cũng đúng! Người trẻ bây giờ, không thích tề gia lập thất sớm. Không nói đâu xa, Hoắc Dương nhà ta cũng đã hai sáu tuổi, mà vẫn chưa có hôn thê, thật là làm cho lão đây lo lắng.