Minh Châu Ký

Chương 57: Hạ Gia Oánh



Đợi đám người Tề Hầu phủ ra về, trong đại sảnh chỉ còn lại đám người Minh Châu và Tề Hoành.

Nghiêm Cẩn và Hoắc Dương hiểu ý, nói một tiếng ra viện ngồi trước rồi rời đi.

Minh Châu một hơi uống hết ly trà, rồi mới đưa mắt nhìn Tề Hoành.

"Sao? Trách ta độc ác, gậy đánh uyên ương?"

Tề Hoành cười khổ.

"Sao ta có thể trách muội! Muội đã nương tay với ta lắm rồi!

Là ta, một người nam nhân vô dụng, phải để một muội tử như muội phải đứng ra dàn xếp mọi việc.

Ta thật hổ thẹn với muội!"

Minh Châu thản nhiên nhìn Tề Hoành, giọng điệu không mặn không nhạt.

"Vậy bây giờ huynh tính sao? Từ bỏ rồi à?"

Tề Hoành lập tức ngẩn đầu.

"Ta sao có thể từ bỏ!

Mặc kệ có như thế nào, ta vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi và chăm sóc, bảo vệ cho Xuân Hạnh!

Cho dù đời này, muội có không đồng ý gả Xuân Hạnh cho ta nữa, ta vẫn sẽ luôn một lòng! Tề Hoành này tuyệt đối không nói hai lời!"

Minh Châu nhìn thẳng Tề Hoành một hồi lâu.

Sau đó, nàng đứng lên, đi về phía hắn, mặt không biểu tình.

Tề Hoành âm thầm đổ mồ hôi, nhưng vẫn đứng yên nhìn thẳng lại Minh Châu.

Đến khi hai người đối mặt, Minh Châu bật cười.

"Dọa huynh chút thôi!

Mặc dù ta không thích Tề Hầu phủ, nhưng cũng sẽ không ghét lây sang huynh!

Còn việc của huynh với Xuân Hạnh, chỉ cần huynh tiếp tục nỗ lực, không từ bỏ, không nản lòng, khi mọi việc lắng xuống tự nhiên ta sẽ có sắp xếp."

Tề Hoành vui mừng quá đỗi, lập tức cuối đầu thi lễ với nàng.

"Đa tạ Quận chúa!"

Minh Châu đấm nhẹ vào vai hắn một cái, cười nói.

"Đi thăm em ấy đi! Lúc nãy em ấy bị dọa không nhẹ!

Mộc Đông! Dẫn Vĩnh An Hầu đi thăm người!"

Tề Hoành đa tạ một tiếng nữa rồi vội vàng theo Mộc Đông rời đi.

Minh Châu nhìn theo, phe phẩy quạt, mỉm cười, cảm thán trong lòng.

Hỡi thế gian, tình là gì a~~~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nguyên Ngọc rót rượu cho Hạ Gia Oánh, nhẹ nhàng nói với nàng.

"Nàng uống một chút cho ấm người. Có muốn ăn gì thì căn dặn, ta bảo Hạ Quả làm cho nàng."

Gia Oánh thụ sủng nhược kinh, vội đáp.

"Hoàng thượng, thiếp không đói. Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm!"

Hạ Quả cô nương đang bày biện bàn ăn, ngước đầu nhìn nàng, cười nói.

"Hạ tiểu thư xin cứ tự nhiên sai bảo!

Tay nghề của ta cả bệ hạ cũng đã khen qua mấy lần, tuyệt đối sẽ làm hài lòng tiểu thư!"

Vĩnh Khánh đế nhìn Hạ Quả một cái, nha đầu này càng ngày càng không có quy tắc!

Nhưng hắn không phật ý, chỉ thấy hơi buồn cười.

Cả đám nô tì của Minh Châu, ngay cả Tĩnh Thu - đứa nhát gan nhất, cũng chỉ sợ Minh Châu chứ không sợ hoàng đế là hắn.

Hắn làm bộ nghiêm giọng, khiển trách Hạ Quả.

"Hạ Quả nha đầu! Trẫm khen ngươi lúc nào! Ngươi dám bịa chuyện! Có tin trẫm chém ngươi tội khi quân không?"

Hạ Quả hơi cúi người, nhưng giọng điệu vẫn mang ý cười, chẳng tỏ vẻ gì là sợ sệt.

"Bệ hạ bớt giận!

Nô tì chỉ là nghe Quận chúa nhà nô tì kể lại. Nếu có khi quân thì đó là Quận chúa nhà nô tì khi quân.

Nô tì không biết không có tội. Mong bệ hạ minh xét!"

Hạ Gia Oánh nghe xong thì đánh rơi cả đũa.

Vĩnh Khánh đế bật cười ha hả, sau đó nheo mắt, nói với Hạ Quả.

"Đúng là chỉ có Minh Châu mới dạy ra được mấy đứa nha đầu to gan như ngươi!

Trẫm cho ngươi một cơ hội. Nếu trong vòng nửa canh giờ tới làm ra được một món có thể làm trẫm gắp tới lần thứ ba, không chỉ miễn tội khi quân, còn trọng thưởng.

Thế nào?"

Hạ Quả nhún người hành lễ với Vĩnh Khánh đế một cái, rồi cười vô cùng tự tin.

"Nô tì tuân lệnh!"

Gia Oánh vô ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng suy nghĩ đã chạy loạn cả lên.

Hôm nay lúc Phủ Quận chúa ra lệnh tiễn khách, nàng đang định theo phụ mẫu hồi phủ thì được Hạ Quả cô nương đón sang đây theo ý chỉ của hoàng đế.

Không riêng gì ở Kinh đô, thậm chí cả Nam Quốc này sợ không ai là không biết, Nguyên Khánh đế tại ngai vững như thạch bàn, phía dưới còn có tứ đại trụ cột chống đỡ cho ngai vàng của ngài.

Tay trái của ngài, Nam Quốc đương triều đệ nhất văn thần - tiếu diện quân sư - Công bộ Thượng thư Nghiêm Cẩn.

Tay phải của ngài, Nam Quốc đương triều đệ nhất võ tướng - chiến thần bất bại - Trấn quốc Tướng quân Hoắc Dương.

Phía trước ngài, đại diện cho thế lực của thế gia quý tộc lâu đời trung thành với hoàng triều - văn võ song toàn - Vĩnh An Hầu Tề Hoành.

Phía sau lưng ngài, người nắm trong tay mạch kinh tế của toàn bộ Nam Quốc - được mệnh danh túi tiền không đáy của hoàng đế - Dư Quý quận chúa Yến Minh Châu.

Năm người bọn họ, chỉ trong vòng nửa năm, không chỉ làm cho Nam Quốc ổn định trở lại sau chiến tranh, mà còn phát triển vượt qua các triều vua trước của Giang gia.

Gia Oánh đoán, năm người này nhất định có quan hệ vô cùng thân thiết.

Nhưng, nghe là một chuyện, còn hôm nay chứng kiến lại là một chuyện khác.

Nhìn thấy nghĩa muội của Quận chúa có thể thản nhiên đối đáp cùng hoàng đế, nàng đã hiểu, quan hệ giữa hai nhà này, sợ là huynh muội ruột thịt cũng chỉ đến vậy.

Nguyên Ngọc thấy Gia Oánh thẫn thờ, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nàng.

"Nàng đang nghĩ gì vậy?"

Hạ Gia Oánh lập tức hồi thần, cung kính đáp.

"Hoàng thượng thứ tội! Thiếp thất lễ!"

Nguyên Ngọc lập tức nhíu mày.

"Ở đây nàng không cần câu nệ phép tắc. Cứ cư xử như bình thường, không cần động chút là xin tội, hành lễ."

Xong, lại sợ nàng không tự nhiên, tự tay gắp một miếng bánh hoa lê bỏ vào chén của nàng.

"Nàng nếm thử đi! Đây là món chiêu bài của Hạ Quả nha đầu, bình thường Minh Châu cũng rất thích, lần nào cũng ăn cả đĩa nhỏ."

Gia Oánh định cúi đầu tạ ơn, lại thấy Nguyên Ngọc nhướng mày nhìn nàng, liền ngồi lại ngay ngắn, nhẹ nhàng đáp.

"Đa tạ hoàng thượng!"

Nguyên Ngọc nhìn nàng.

Cô nương mi thanh mục tú, giơ tay nhấc chân đều mang dáng vẻ quý khí đoan trang, hơn nữa cũng biết nhìn sắc mặt người khác.

Minh Châu muội tử của hắn, sợ là cũng tốn không ít công sức cân nhắc.

"Nàng chắc đã nghe qua Hạ đại nhân nói về việc hôn sự của chúng ta.

Nếu có chỗ nào cần trẫm hỗ trợ, nàng cứ nói với trẫm hoặc cho người vào cung truyền tin cho Trần công công.

Trẫm nhất định sẽ tận lực thực hiện cho nàng!"

Gia Oánh kinh ngạc, nhất thời không giữ lễ, ngẩn đầu nhìn thẳng vào mắt hoàng đế.

Nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ để gả vào nhà quý tộc, đây là vận mệnh từ khi sinh ra của nàng. Nàng luôn nỗ lực, chăm chỉ học tập để không làm mất mặt phụ mẫu.

Nhưng nàng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày nàng không phải gả vào hào môn thế gia, mà là thẳng một đường vào cung làm hoàng hậu.

Lúc nhận được thánh chỉ, nàng chỉ cảm thấy trên vai thêm một tầng nặng nề.

Nàng chưa từng gặp qua Vĩnh Khánh đế, chỉ được nghe hắn là một hoàng đế tuổi trẻ tài cao, là một minh quân hiếm thấy.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần để trở thành một Hoàng hậu chuẩn mực, cung kính như tân với Hoàng đế.

Nhưng, vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn này, lần đầu gặp mặt đã đích thân nâng tay nàng dậy, cho phép nàng ngồi ghế bên cạnh hắn.

Hắn bảo nàng, không cần dùng quy tắc trong cung để đối đãi với hắn.

Hắn, vậy mà như một trượng phu bình thường, hứa với nàng, chỉ cần nàng lên tiếng, sẽ đáp ứng nàng.

Nhất thời, Hạ Gia Oánh cảm giác mình đang nằm mơ.

Giang Nguyên Ngọc thấy nàng ngơ ngác, hơi buồn cười, hắn nhẹ giọng, không nhìn nàng, chỉ là giọng nói thêm phần ôn nhu.

"Ta mong nàng có thể đối xử với ta như một người nương tử đối xử với phu quân bình thường, đừng quá câu nệ!

Ta không thể cho nàng một cuộc hôn nhân một đời một đôi, nhưng ta có thể hứa với nàng, ta chỉ có một nương tử danh chính ngôn thuận là nàng.

Những gì mà phu quân nhà người khác làm được, ta đều có thể làm được."

Hạ Gia Oánh càng nghe càng không dám tin vào tai mình.

Kinh ngạc qua đi một hồi, nàng bỗng rơi nước mắt.

Bao nhiêu lo lắng của nàng, vì những lời này của hoàng đế mà tan biết hết đi không còn dấu vết.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay kéo nhẹ cổ tay áo của hoàng đế, nhỏ nhẹ.

"Thiếp sẽ cố gắng đối xử thật tốt với chàng."

Nguyên Ngọc khựng lại, sau đó liền đưa tay nắm lấy tay nàng, tay còn lại vỗ nhẹ vào đầu nàng, cưng chiều.

"Nàng đừng có học Minh Châu hở ra là khóc, trẫm dỗ rất tốn công!"

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, mỉm cười.

Nhất thời, bầu không khí trở nên vô cùng ngọt ngào.