Minh Châu Ký

Chương 60: Sứ giả Sĩ Đạt



Hành hạ cả một ngày, Phủ Quận chúa mới tạm yên tĩnh.

Trên dưới phủ, trang viên và thương đoàn đều cảm thán, may là Quận chúa không tổ chức yến tiệc, nếu không thì không biết thế trận "mừng thọ" sẽ còn ghê gớm đến mức nào.

Minh Châu làm ổ trong nhà, đang làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó, không hề xem hôm nay là ngày đặc biệt gì.

Sửa soạn xong, Minh Châu ra sân viện, thấy Nghiêm Cẩn đã đến.

Hắn một thân trường bào màu nguyệt, khoác áo choàng cùng màu, dáng vẻ anh tuấn nhã nhặn, đang ngước nhìn cây lê trong sân.

Cây lê này hôm nay được bọn Hạ Quả treo đầy đèn lồng nhỏ và mấy cái dây lụa đỏ, rất có không khí cuối năm.

Ánh sáng phản chiếu lên mặt Nghiêm Cẩn làm cho gương mặt của hắn thêm mấy phần ung dung hòa nhã, lại có một chút ấm áp lạ thường.

Minh Châu khẽ bước đến bên cạnh hắn.

Hôm nay nàng cũng mặc một bộ y phục trắng thêu bách hoa ngũ sắc, áo choàng lông trắng thêu bách điệp.

Nàng thản nhiên bước đến đứng sóng vai cùng y, yên lặng cùng y ngắm đèn lồng.

Nghiêm Cẩn nhận ra, nhưng cũng không quay lại nhìn nàng, chỉ hơi mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay nàng.

Minh Châu cũng mỉm cười, nắm lại tay hắn.

"Huynh đã nghĩ kĩ chưa?

Có lẽ cả đời này của ta, cũng sẽ không bao giờ đảm đương nổi bốn chữ đương gia chủ mẫu.

Ta sống để hoàn thành sứ mệnh gia tộc, để tận trung với Nam Quốc.

Cho dù trong hoàn cảnh nào, ta cũng sẽ đặt lợi ích của quốc gia đại sự lên hàng đầu.

Tuyệt đối quân pháp bất vị thân.

E là, sẽ không làm một nương tử tốt."

Nghiêm Cẩn lại cười, ánh sáng trong mắt hắn lại càng thêm rực rỡ.

"Nàng cứ làm việc của nàng, ta theo nàng là được rồi!

Ta chỉ cần nàng luôn nhớ, cho dù nàng làm bất cứ việc gì cũng có ta chống đỡ phía sau.

Khi nàng mệt mỏi, ta sẵn sàng tiếp sức cho nàng, cũng có thể thay nàng gánh vác nếu nàng nguyện ý.

Chỉ mong nàng có thể chấp nhận để ta trở thành người đồng hành cùng nàng suốt quãng đời còn lại."

Nói xong, hắn lấy trong tay áo ra một cái vòng tay dương chi bạch ngọc trắng thuần, cẩn thận đeo vào cho nàng, lời ít ý nhiều.

"Vật gia truyền của nữ nhân Nghiêm gia. Chúc nàng mọi việc tâm tưởng sự thành!"

Minh Châu sờ sờ vòng ngọc, nghiêng đầu, mỉm cười với hắn.

"Ta nhận lễ vật này. Sang năm chờ huynh gả đến phủ ta làm Quận mã".

Nghiêm Cẩn nghe xong cười bất đắc dĩ.

"Ai dà! Cũng may phụ mẫu ở quê nhà đã có nhị vị huynh trưởng cùng tẩu tử, nội tôn hàng đàn phụng dưỡng. Ta cũng có thể an tâm gả đi!"

Lần này đến lượt Minh Châu cười lớn.

"Tâm huynh thật lớn! Vậy mà huynh cũng đồng ý!"

Nghiêm Cẩn lần này đã quay về vẻ giảo hoạt thường ngày.

"Sao lại không đồng ý? Gả vào hào môn là ước muốn của biết bao nhiêu người a!"

Minh Châu buồn cười không chịu nổi, dựa vào vai hắn mà cười.

Ba người Hoắc Dương đã đến được một lúc, đứng ở hành lang viện nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi.

Tề Hoành cùng Nguyên Ngọc có chút kinh ngạc, không ngờ bọn họ đã âm thầm kết giao rồi!

Hoắc Dương lại chẳng tỏ vẻ gì, trong mắt chỉ có một tia tiếc nuối nhàn nhạt.

~~~~~~~~Ta là đường phân cách mừng năm mới ~~~~~~~~

Ngày mồng sáu tháng Giêng năm Vĩnh Khánh thứ hai, Nam Quốc chính thức tiếp đón đoàn sứ thần từ Sĩ Đạt và Chiêm Du đến chúc mừng đại hôn của hoàng đế.

Người trực tiếp tiếp đón khách quý là Tề Hoành.

Tại dịch quán, tứ hoàng tử của Sĩ Đạt, Mạch Đan Hy và thừa tướng Hề Lôi đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường xá kinh đô.

Mạch Đan Hy uống ngụm trà, nở một nụ cười không rõ ý vị.

"Vốn đã nghe Nam Quốc giàu có, tận mắt chứng kiến lại càng làm cho ta phải mở to mắt mà nhìn!

Phố xá sầm uất, người ngựa tấp nập, trên mặt người nào cũng tràn đầy sinh khí. Đâu đâu cũng có thể cảm nhận được bầu không khí năm mới vui mừng.

Hề Lôi, ta thật sự ghen tị với khung cảnh này!"

Hề Lôi liếc xuống đường, thái độ rõ ràng chẳng để vào mắt.

"Tứ hoàng tử đừng quá để ý!

Món nợ lần trước, trước sau gì chúng ta cũng sẽ đòi lại! Khung cảnh thái bình thịnh vượng này rồi sẽ là của Sĩ Đạt ta!"

Mạch Đan Hy không tiếp lời, tiếp tục đưa mắt nhìn ra xa.

Có tiểu nhị vào phục vụ món ăn, Mạch Đan Hy giữ lại hỏi chuyện.

"Tiểu nhị! Ta thấy bên dưới đang chuyển đến rất nhiều chậu hoa mẫu đơn, nhà nào đốt tiền thế?"

Tiểu nhị nghe thế liền vui vẻ đáp.

"Dạ bẩm, đó không phải là nhà nào đốt tiền, mà là sính lễ của Dư Quý Quận chúa tặng cho Hoàng hậu tương lai ạ.

Mười dặm hồng mẫu đơn từ Hạ phủ đến Hoàng cung, mỗi một gốc cây đều là tinh phẩm được vận chuyển từ Đông phủ về, giá trị liên thành đấy ạ".

Mạch Đan Hy có chút ngạc nhiên, cảm thấy thú vị, bèn hỏi tiếp.

"Hoàng đế của các người kết hôn nhưng Quận chúa lại đưa sính lễ, thế là thế nào?"

Tiểu nhị lại bừng bừng khí thế, lời nói cũng không giấu vẻ tự hào.

"Dư Quý Quận chúa và Hoàng thượng của chúng tôi không khác gì bào huynh muội. Đại hôn của hoàng thượng, Quận chúa tặng thêm 9 món sính lễ, món nào cũng quý không tính nổi.

Ai bảo, Quận chúa của chúng tôi là người giàu có nhất Nam Quốc chứ! Bình thường Quận chúa không ra mặt, nhưng một khi đã ra tay liền làm cho người khác phải mở to mắt mà nhìn đó!"

Nói thêm một hồi, hắn cũng cho người lui xuống.

Mạch Đan Hy cười to, nói với thừa tướng của hắn.

"Người ở đây, ngậm miệng mở miệng là Quận chúa của chúng tôi.

Ngươi có nhìn thấy vẻ mặt của tên tiểu nhị lúc nãy không?

Người không biết còn tưởng Dư Quý Quận chúa đó là người nhà của hắn!"

Hề Lôi tự rót cho mình một chung trà.

"Yến Minh Châu quả thật là nhân vật mà chúng ta cần phải để ý. Chúng ta không điều tra được nhiều thông tin của cô ta, chỉ biết cô ta là người đứng sau Nghĩa Nam thương đoàn.

Theo như lời tên tiểu nhị lúc nãy, quan hệ của cô ta và Hoàng đế Nam Quốc vô cùng tốt, đây là một tin không tốt đối với chúng ta.

Ý định xuống tay từ phía cô ta xem ra phải tính toán lại."

Mạch Đan Hy xoay người, vừa thu thập đồ đạc, vừa nói với Hề Lôi.

"Trước hết, chúng ta đến thiên hạ đệ nhất trang của Nam Quốc nghe ngóng thêm một chút."

Mạch Đan Hy và Hề Lôi ăn mặc như người Nam Quốc thăm thú phố xá. Bọn họ không mất nhiều thời gian để tìm đến Khánh Niên Trang.

Vừa đến cổng trang đã được một tiểu nhị mặt mũi sáng sủa hoan hỉ tiếp đón.

"Chào nhị vị khách quan! Ta trông mặt mũi nhị vị, chắc là lần đầu đến đúng không?

Nhị vị là đến đấu cờ, thi thơ hay đến ăn uống ạ?"

Mạch Đan Hy và Tề Lôi có chút không thích ứng được với thái độ nhiệt tình của tiểu nhị.

Nhưng rất nhanh, Mạch Đan Hy đã treo ra gương mặt thân thiện, nói với tiểu nhị.

"Bọn ta quả thật là lần đầu đến.

Bọn ta không đến đấu cờ, thi thơ, cũng không đến để ăn uống, mà là để bàn chuyện làm ăn lớn với trang của các ngươi.

Cảm phiền, có thể thông báo một tiếng cho ta gặp trang chủ được không?"

Tiểu nhị vừa nghe xong lập tức biết đây không phải người Nam Quốc bọn họ.

Hắn vẫn giữ thái độ thân thiện, đáp.

"Trang chủ của bọn ta, e là không tiện gặp chư vị.

Tuy nhiên ta sẽ báo một tiếng với đại quản sự của chúng ta.

Ở đây ngoài trang chủ thì mọi việc lớn sẽ do đại quản sự của bọn ta xử lý. Hai vị có việc cứ trao đổi với nàng ấy."

Mạch Đan Hy gật đầu.

"Làm phiền!"

Nói xong, tiểu nhị dẫn đường đưa bọn họ vào một gian phòng ngồi đợi, rồi lui ra.

Hề Lôi không vừa lòng. Bọn họ đã nói rõ là đến bàn chuyện làm ăn, vậy mà trang chủ của cái trang này lại chẳng hề nể mặt, cử một quản sự ra tiếp.

Mạch Đan Hy chỉ bình tĩnh uống trà, không tỏ thái độ.

Qua một hồi, tiểu nhị gõ cửa bước vào.

"Giới thiệu với chư vị, đây là đại quản sự của Khánh Niên Trang chúng ta, Xuân Hạnh tiểu thư."

Ấn tượng đầu tiên của Mạch Đan Hy và Hề Lôi đối với Xuân Hạnh là: quá xinh đẹp!

Xuân Hạnh từ khi được phong Nữ quan đã hạn chế xuất hiện ở trang viên. Tuy nhiên nếu có việc lớn cần quyết định vẫn sẽ thay Minh Châu lộ diện.

Xuân Hạnh bình thản gật đầu với cả hai người, sau tự nhiên tiến đến ngồi đối diện với cả hai.

"Chào hai vị!

Xin hỏi nhị vị xưng hô thế nào?"

Mạch Đan Hy cười, nói.

"Hân hạnh diện kiến tiểu thư!

Ta họ Đan, vị đây là quản gia của ta, họ Lôi."

Xuân Hạnh mỉm cười, tự tay rót trà cho cả hai.

"Đan công tử! Lôi quản sự! Hân hạnh!

Hai vị muốn đến bàn chuyện làm ăn với trang chúng ta, chúng ta rất hoan nghênh.

Mời hai vị nói rõ, ý định hợp tác của hai vị là như thế nào, để ta dễ nắm bắt tương trợ."

"Bọn ta đây, là muốn cung cấp một số đặc sản của quê hương cho Khánh Niên trang.

Không biết, tiểu thư có hứng thú chăng?"

Xuân Hạnh gật gật đầu, cẩn thận lắng nghe.