Minh Châu Ký

Chương 65: Hạ Quả bắt thích khách



Hạ Quả trước giờ không thích nghe chính sự. Nơi của nàng là nhà bếp a!

Được đại xá ra khỏi Triêu Dương cung, nàng liền một đường đi thẳng đến bếp riêng của Triêu Dương cung, định bụng sẽ làm chút đồ tráng miệng cho các vị quý nhân nhà nàng.

Đang loay hoay chuẩn bị nguyên liệu, nàng nghe phịch một tiếng, là âm thanh của thứ gì đó rơi xuống.

Nàng liền cẩn thận từng bước tiến qua, muốn nhìn xem là vật gì.

Lách mình qua kệ, cũng không thấy gì, đang định quay lại thì thấy trên cổ lành lạnh, đồng thời có tiếng nam nhân.

"Không được lên tiếng! Ngươi dám dị động, ta lập tức giết ngươi!"

Hạ Quả rất bình tĩnh.

"Ngươi thả ta ra đi! Ta chỉ là một nha hoàn đứng bếp, ngươi bắt ta không có được ích lợi gì đâu! Đừng có phí sức!"

Tên thích khách cũng vô cùng bình tĩnh, đáp trả nàng, trong giọng còn có chút mỉa mai.

"Một trong tứ đại nghĩa muội của Dư Quý Quận chúa, tam quản sự của Khánh Niên Trang, dân gian truyền tụng Kinh đô đệ nhất trù sư, Yến Hạ Quả!"

Hạ Quả vẫn rất thản nhiên.

"Còn có vài điều ngươi chưa biết."

Tên thích khách chưa kịp lên tiếng hỏi lại, Hạ Quả đã làm một động tác đánh trả vào sườn hắn, làm hắn bất ngờ bị đau, phải thả nàng ra. Chưa kịp hoàn hồn, bị nàng bồi thêm một chưởng vào gáy, trực tiếp bất tỉnh.

Hạ Quả lấy dây thừng trói hắn lại, vừa trói vừa lẩm bẩm.

"Thứ nhất, võ công của ta trong phủ chỉ thua mỗi Mộc Đông.

Thứ nhì, sức lực của ta đặc biệt lớn, sau khi tỉnh lại đầu của ngươi sẽ có một cục u thật to nha!"

Trói người xong, nàng liền hoàn thành món tráng miệng, bưng qua chính điện Triêu Dương cung.

Minh Châu thấy Hạ Quả bưng món tráng miệng lên liền lập tức cười toe toét, gắp một miếng cho hoàng hậu, rồi tự gắp một miếng cho bản thân. Chưa kịp cắn thì nghe Hạ Quả nói.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Quận chúa.

Trong gian bếp của Triêu Dương cung có thích khách."

Tất cả mọi người đều kinh dị nhìn tiểu cô nương.

Mộc Đông vội bước lên kiểm tra toàn thân Hạ Quả.

Minh Châu vội vàng hỏi.

"Em có sao không? Thích khách đâu rồi?"

Hạ Quả mặc cho Mộc Đông xoay người nàng, đáp.

"Em không sao. Thích khách bị em bắt lại rồi, đang ngất xỉu dưới bếp."

Mấy người liền đưa tay đỡ trán. Hoàng đế ra lệnh.

"Mộc Đông, ngươi xuống mang hắn lên đây!"

Mộc Đông tuân lệnh rời đi, chỉ một lát đã mang người lên.

Tề Hoành bước lên, kéo khăn che mặt của tên thích khách xuống.

Nhìn thấy gương mặt của hắn, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Ngũ hoàng tử của Chiêm Du quốc, hắn làm gì ở đây?!

Nghiêm Cẩn âm thầm tính toán một lượt, liền nói với mọi người.

"Người này hiện không tiện giữ trong cung. Trước, tìm một nơi giam hắn lại.

Đợi hắn tỉnh lại, chúng ta sẽ tìm cách hỏi rõ hắn."

Minh Châu gật đầu.

"Ta sẽ mang hắn về Phủ Quận chúa.

Chiều nay các huynh ghé qua, cùng ta thẩm vấn hắn."

Hoắc Dương phản đối.

"Không được! Người này biết võ công, đưa hắn đến Phủ Quận chúa sẽ rất nguy hiểm!"

Minh Châu cười trấn an Hoắc Dương.

"Đến Hạ Quả mà hắn còn đánh không lại, thì ở trong Phủ chỉ giống như một con ruồi bị bứt cánh thôi!"

Hoàng đế đồng ý với Minh Châu.

"Được, vậy tạm thời đưa hắn đến giam ở Phủ Quận chúa.

Mấy người các ngươi hỗ trợ Minh Châu tra hỏi hắn, xem mục đích hắn đột nhập vào cung là gì."

Nói xong, còn nhìn Hạ Quả một cái, rồi nói như khiển trách Minh Châu.

"Trẫm nói muội này! Sao mấy đứa nha đầu muội dạy ra không có đứa nào bình thường hết vậy?

Mộc Đông với Xuân Hạnh thì thôi đi! Tới cả nha đầu đứng bếp chuyên dụng này cũng chẳng biết sợ là gì!

Thật hết nói nổi!"

Tề Hoành cũng đồng tình với hoàng đế.

"Hạ Quả này, muội bắt giữ thích khách xong lại còn tâm trạng làm tráng miệng cho bọn ta à?"

Hạ Quả gật gật đầu.

"Đúng vậy a! Hắn xỉu rồi, đâu có cản trở ta làm thức ăn được nữa!

Ta làm xong hắn còn chưa tỉnh nổi. Mà nếu hắn tỉnh thì đánh ngất thêm lần nữa.

Rất đơn giản nha!"

Minh Châu, Nghiêm Cẩn, Tề Hoành và Hoàng hậu bật cười thành tiếng.

Vĩnh Khánh đế cảm thấy nói chuyện với mấy đứa nha hoàn nhà Minh Châu thật mệt tâm, mạnh mẽ cho lui.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng nay Minh Châu dẫn Hạ Quả và Mộc Đông tiến cung, Xuân Hạnh đi Nam phủ thay Minh Châu xử lý sự vụ, chỉ còn mình Tĩnh Thu ở lại coi sóc Khánh Niên trang.

Đêm qua Tĩnh Thu ngủ không được ngon, sáng nay tâm trạng của nàng có chút không tốt.

Đám người trong Tĩnh viên lập tức nơm nớp lo sợ. Tĩnh Thu tiểu thư chưa từng u ám như thế này! Cảm giác chọc vào liền lập tức phát nổ ngay.

Tĩnh Thu mới bắt đầu lật sổ cái kiểm tra, gia đinh liền vào báo.

"Bẩm Tĩnh Thu tiểu thư!

Bên ngoài có người tự xưng là Tứ hoàng tử Sĩ Đạt quốc cầu kiến."

Xoẹt một tiếng, trang sổ nàng đang cầm trên tay bị xé một miếng.

Dường như, sau khi nghe xong tin này, không khí u ám xung quanh Tĩnh Thu lại càng u ám hơn.

Tĩnh Thu bình tĩnh dán lại quyển sổ, đáp.

"Không biết! Không gặp!"

Gia đinh sợ hãi vâng lời rời đi.

Ông trời ơi! Sáng nay Mộc Đông tiểu thư nhập vào Tĩnh Thu tiểu thư rồi sao?

Chỉ qua một chung trà, lại thấy gia đinh run rẩy tiến vào.

"Bẩm tiểu thư,

Người bên ngoài nói, nếu tiểu thư không ra gặp, hắn sẽ gửi bái thiếp cầu kiến Quận chúa để yêu cầu gặp đích danh người!"

Tĩnh Thu im lặng một chút, rồi đứng lên.

"Dẫn đường!"

Gia đinh vội vã dẫn đường, trong lòng gào khóc! Tĩnh Thu tiểu thư cũng thật là đáng sợ a!

Ai nói trong tứ đại tiểu thư, Tĩnh Thu tiểu thư là người vô hại nhất, hắn sẽ liều mạng với tên đó a!

Tĩnh Thu theo lệ, gõ cửa hai cái rồi đẩy cửa bước vào.

Hôm nay nàng mặc một bộ váy trắng ngà thêu hoa cúc màu tím. Tóc vẫn búi cao, đầu cài trâm bạc đơn giản. Tĩnh Thu trở về với vẻ đẹp trong trẻo tự nhiên vốn có của nàng.

Mặt nàng không biểu tình, quy cũ hành lễ.

"Tứ hoàng tử mạnh khỏe!"

Mạch Đan Hy biết nàng tức giận, hôm nay là thật lòng đến dỗ nàng.

Hành lễ nghiêm chỉnh, thái độ xa cách như vậy, xem ra, nàng giận không nhẹ.

Nhưng mà, không hiểu sao hắn vẫn thấy nàng giận có chút... đáng yêu!

Hắn ho khan một tiếng, ra hiệu tất cả người hầu lui ra, rồi mới nói chuyện với nàng.

"Nàng đứng dậy, qua đây ngồi đi!"

Tĩnh Thu lại lùi một bước.

"Tiểu nữ không dám!"

"Trước đó ta đến nàng vẫn ngồi trò chuyện với ta bình thường!"

Tĩnh Thu vẫn không nhìn hắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, đáp.

"Trước đó là tiểu nữ có mắt mà không biết thái sơn.

Mong Tứ hoàng tử thứ tội!"

Trong lòng Mạch Đan Hy thầm than mấy tiếng, liền đứng lên, tiến đến trước mặt nàng.

"Yến Tĩnh Thu!

Ta chưa từng lừa dối nàng điều gì! Tại sao nàng nổi giận với ta?"

Tĩnh Thu ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Mạch Đan Hy lập tức bị sét đánh.

Trên mặt nàng, từng giọt nước mắt rơi xuống như trân châu. Đôi mắt nhìn hắn còn mang theo đầy vẻ uất ức như muốn nói "Ngươi bắt nạt ta!"

Mạch Đan Hy vội vàng đưa khăn tay cho nàng, lại không dám động vào nàng, chỉ luống cuống dỗ dành.

"Nào! Sao lại khóc! Có chuyện gì từ từ nói!

Tĩnh Thu! Nàng đừng khóc nữa!

Hay là, nàng cứ đánh ta đi cho nguôi giận! Ta hứa ta sẽ đứng yên cho nàng đánh"

Tĩnh Thu khóc xong cũng cảm thấy hơi mất mặt. Chính nàng cũng không hiểu, tại sao nàng lại tức giận như thế vì một người xa lạ.

Giờ lại còn tức đến phát khóc nữa chứ!

Nàng lấy khăn tay của bản thân ra lau nước mắt sạch sẽ, rồi nói với hắn bằng giọng mũi nghèn nghẹt.

"Tiểu nữ thất lễ, mong tứ điện hạ bỏ qua!

Giờ người đã gặp được, nếu không có chuyện gì, tiểu nữ xin phép cáo lui!"

Tĩnh Thu không biết rằng, bộ dáng của nàng hiện tại, càng khiến cho người khác muốn bắt nạt nàng hơn.

Mạch Đan Hy phải cố lắm mới không đưa tay nhéo mặt nàng. Đáng yêu thôi rồi!

Hắn cố hết sức giữ cho giọng điệu của mình thật bình tĩnh, từ từ chậm rãi nói từng lời với nàng.

"Yến Tĩnh Thu!

Ta nói với nàng, ta là con vợ lẽ, không có huynh đệ cùng cha cùng mẹ, không được phụ mẫu thương yêu, tất cả là sự thật.

Ta có hứng thú với việc làm ăn, tất cả các vấn đề ta thỉnh giáo nàng về bản kế hoạch kinh thương, cũng đều là thật!

Ngoài việc ta không tiết lộ thân thế của ta cho nàng biết, ta chưa từng nói dối nàng điều gì."

Tĩnh Thu lúc này đã bình tĩnh lại, nghe hắn nói xong, cơn giận cũng tan đi hơn một nửa, nhưng nàng cũng không lên tiếng đáp lại.

"Tĩnh Thu!

Ta đường đường là tứ hoàng tử của một nước lớn, tuy không phải muốn gì được đó, nhưng cũng không tới mức phải vì một vị cô nương mà hằng ngày phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi.

Ta cũng hoàn toàn có thể xin hoàng đế Nam Quốc cướp người từ tay Dư Quý quận chúa.

Nhưng ta không làm gì hết.

Ta lựa chọn đến đây để xin lỗi nàng.

Nàng có hiểu lòng ta không?"