Minh Châu Ký

Chương 91: Thăm dò



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biển hiệu phủ Ngũ hoàng tử được treo lên, tất cả mọi người trong thành, đặc biệt là quan lại quý tộc, liền vào tâm thế hóng hớt.

Tất cả đều tò mò, vị tân Ngũ hoàng tử phi nổi tiếng ngang ngược này sắp tới sẽ gây ra đại sự gì.

Tuy nhiên, trái với mong đợi của mọi người. Từ ngày lập phủ, phủ Ngũ hoàng tử liền đóng chặt cửa, thủ vệ sâm nghiêm, không hề tổ chức tiệc khai phủ, cũng không mở cửa tiếp khách.

Đây là ý gì?

Bẵng qua một tháng trời mới có tin truyền ra.

Thì ra Ngũ hoàng tử sau khi trở về bệnh tình liền trở nặng, ngày ngày ho ra máu. Ngũ hoàng tử phi ngày ngày dốc lòng tìm cách chạy chữa, chăm sóc. Cả phủ lúc nào cũng trong tâm thế tùy thời náo động, đại phu thì túc trực, cứ vài ngày lại đổi một người.

Dân chúng đồng loạt than thở, nhà người ta có người bệnh a!

Tội cho Ngũ hoàng tử phi, tuy có lời đồn nàng ta hống hách ngang ngược, nhưng tận tâm chăm sóc phu quân bệnh tật như thế, cũng không dễ dàng gì.

Nhất thời, danh tiếng của Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi được đính kèm với hai từ - đáng thương.

Một buổi chiều, Thái tử phi đến thăm phủ Ngũ hoàng tử.

Đến cổng phủ, gặp Tam hoàng tử phi và Bát hoàng tử phi cũng vừa đến.

Hạ Quả nghe tin, liền cho mời tất cả đến hậu viện, dọn tiệc trà chiêu đãi.

Thái tử phi cùng hai vị hoàng tử phi được một nô tì dẫn đường. Nhìn bày trí và cung cách người hầu trong phủ, không khỏi thầm than.

Phủ không chỉ được nới rộng, mà còn được tu sửa lại. Khắp nơi được trang hoàng chỉnh chu, không phải gỗ quý thì cũng là mà lụa, đèn lồng lụa thượng đẳng, xa hoa đến cay mắt.

Gia đinh, nha hoàn đều là người của Nam Quốc theo Hạ Quả gả sang, mọi hành động đều cực kỳ quy củ.

Ba vị hoàng phi cũng không đợi lâu, chỉ vừa ngồi xuống một lát liền thấy Hạ Quả xuất hiện.

Hạ Quả một thân thường phục của Chiêm Du màu cam nhạt, trên mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn xinh đẹp chói mắt.

"Thái tử phi, Tam hoàng tử phi, an!

Chào Bát đệ muội!"

Thái tử phi và mọi người cũng gật đầu chào hỏi, sau đó cả bốn người mới ngồi xuống bàn tròn.

Nha hoàn tiến lên dâng trà, lúc này mọi người liền giật mình.

Hoài Chân trà của Nam Quốc, đứng nhất trong các loại danh trà, chỉ có lúc Nam Quốc tặng cho Hoàng đế, mỗi nhà bọn họ mới được chia cho một chút.

Ở đây, lại là trà dùng để tiếp khách.

Loại chênh lệch này...

Thái tử phi liền cười đến hiền lành, lên tiếng hỏi thăm.

"Ngũ đệ muội, tình trạng của Ngũ đệ thế nào rồi?"

Hạ Quả điềm nhiên đáp.

"Đa tạ Thái tử phi quan tâm! Bệnh tình của tướng công muội hiện tại đã ổn định, chỉ là còn một chút yếu, không thể tùy tiện ra ngoài."

Tam hoàng tử phi nghe vậy liền cười, cũng không có ác ý.

"Đệ muội lên tiếng liền là tướng công, tình cảm của hai người thật tốt!"

Hạ Quả cười đến cong mắt, đáp lại.

"Tất nhiên là tốt a! Tuy tướng công ta bệnh tật quấn thân, nhưng cưng chiều ta hết mực, chưa bao giờ chê xuất thân của ta."

Thái tử phi ra hiệu, nha hoàn liền dâng lên một cái khay.

"Ở đây có ba cái nhân sâm trăm năm, ta thay Thái tử mang đến, tặng cho Ngũ đệ. Chúc cho Ngũ đệ nhanh chóng hồi phục."

Hạ Quả cười cảm tạ, ra hiệu cho nha hoàng tiếp lấy cái khay, cũng không tận tay nhận.

Sắc mặt của mấy người trên bàn lập tức thoáng biến đổi.

Bát hoàng tử phi cũng đưa lên một cái khay.

"Bát gia cũng có một ít cây thuốc quý, gửi đến Ngũ hoàng huynh và Ngũ hoàng tẩu. Chúc cho Ngũ hoàng huynh mau chóng khỏe mạnh!"

Hạ Quả vẫn như cũ, cho nha hoàn tiếp lễ.

Tam hoàng tử phi lại đem lên một cái lồng thức ăn.

"Đệ muội chăm sóc ngũ đệ, lâu ngày cũng mệt mỏi. Ta có nấu một vài món ăn bổ cho Ngũ đệ và đệ muội, cả hai phải giữ gìn sức khỏe."

Lần này, hai mắt Hạ Quả liền sáng lên, trực tiếp nhận lấy cái lồng.

"Đa tạ Tam hoàng tẩu!"

Hai người còn lại còn đang bất ngờ trước phản ứng của nàng, liền thấy nha hoàn của phủ mang ra mấy cái hộp.

"Ta không quen chỉ nhận từ người khác. Đây là chút quà đáp lễ của ta, cảm tạ các vị hoàng huynh, hoàng tẩu cùng hoàng đệ, đệ muội đã quan tâm đến tướng công của ta."

Mọi người cười nhận lấy, cũng không để tâm nhiều.

Thái tử phi lại là người đầu tiên tiếp tục câu chuyện.

"Đệ muội, nay Ngũ đệ và muội đã tách phủ. Sắp tới, Ngũ đệ hẳn là phải lên triều.

Ngũ đệ đã có tính toán sẽ làm việc tại bộ nào hay chưa?"

Hạ Quả trong lòng liền thở ra.

Nhanh nói thẳng ra có phải tốt hơn không! Nàng ngồi đây cười tới cứng cả mặt a!

"Thái tử phi! Tam hoàng tẩu, Bát đệ muội!

Mọi người chắc cũng biết ta là người không hiểu quanh co, ta liền nói thẳng.

Tướng công của ta bệnh tật, e là đoản mệnh, không thích hợp lên triều. Đợi ít hôm tướng công ta khỏe hơn, bọn ta sẽ đích thân đến xin bệ hạ, cho bọn ta đặc cách làm một nhàn vương.

Bọn ta sẽ không đứng về bất kỳ một phe nào, mọi người không cần tốn công lôi kéo.

Bọn ta, chỉ muốn sống một cuộc đời nhàn tản phú quý, sẽ không tham gia vào tranh đấu.

Tuy nhiên, bọn ta cũng sẽ không chấp nhận ai đó tính toán trên đầu bọn ta. Nếu để ta biết được, ta tin mọi người cũng đã hiểu tính tình của ta. Ta, tuyệt đối sẽ không nể mặt!"

Cả ba người còn lại đều hoảng hồn, không ngờ Ngũ hoàng tử phi này lại thẳng thắn đến mức này, nói huỵch toẹt cả ra, không kiêng kị gì.

Thái tử phi liền nhíu mày.

"Ngũ đệ muội! Muội nên cẩn trọng lời nói!"

Tam hoàng tử phi liền lên tiếng giảng hòa.

"Thái tử phi bớt giận! Ngũ đệ muội còn nhỏ, tính tình lại bộc trực, không có ác ý.

Ngũ đệ muội chắc còn phải lo nhiều việc. Ta đây cũng không tiện làm phiền.

Ngày khác hoan nghênh Ngũ đệ và muội ghé thăm phủ Tam hoàng tử.

Cáo từ!"

Hạ Quả vô cùng thưởng thức Tam hoàng tẩu biết điều này, cười gật đầu.

"Đa tạ Tam hoàng tẩu! Thứ cho muội không tiễn."

Tam hoàng tử phi chào hai người còn lại một tiếng, rồi nhanh chóng rời đi.

Hạ Quả cười nhìn hai người còn lại.

"Đã đến giờ tướng công nhà muội phải uống thuốc, thứ cho muội không thể tiếp tục tiếp đón. Mời Thái tử phi và Bát đệ muội hồi phủ."

Đuổi người đến là thẳng thừng, hai người nghẹn khuất, ra về.

Đợi mọi người đi hết, Ngạc Điền mới xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh Hạ Quả.

"Vất vả cho nàng!"

Hạ Quả vừa dọn đồ ăn của Tam hoàng tử phi tặng ra, đưa cái bát cho hắn.

"Mau đến ăn thử! Thật là thơm a!

Vài ngày nữa là tiến cung, cần phải bổ sung năng lượng. Đấu với Hoàng hậu và Thái tử phi tốn sức lắm!"

Thấy dáng vẻ không để tâm của nàng, Ngạc Điền liền thoải mái.

"Trước hết, ngày mốt chúng ta ghé qua Phủ Thái phó, chào hỏi gia gia một tiếng.

Gia gia rất mong thấy muội!"

Hạ Quả múc cho hắn một chén canh, gật gật đầu.

"Để ta làm ít điểm tâm cùng ngươi mang qua hiếu kính. Không chừng còn nhận được hồng bao a!"

Ngạc Điền liền bật cười.

"Nàng a! Không có món lợi nhỏ nào qua được mắt nàng!"

Hạ Quả ăn một miếng, cảm thấy ngon miệng, tốc độ gắp thức ăn liền tăng lên đáng kể.

"Thái tử và Bát hoàng tử không khó đối phó.

Tam hoàng tử bên kia mới là người ngươi nên thăm dò thêm.

Chẳng hiểu sao, ta lại chẳng cảm nhận được chút ác ý nào từ phía Tam hoàng tử phi. Hoặc là nàng che giấu quá tốt, hoặc là nàng thật sự không có ý muốn đối phó chúng ta."

Ngạc Điền ngẫm nghĩ một hồi mới đáp.

"Nghĩ kỹ lại, phe Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử trước giờ chỉ đấu tranh gay gắt với phe Thái tử, cũng chưa từng đối phó với ta.

Ta sẽ cân nhắc cẩn thận. Đa tạ nàng!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thái tử phi về Đông Cung, đã thấy Thái tử ngồi đợi sẵn.

Thái tử phi cũng không thêm mắm dặm muối, nói hết những gì đã xảy ra.

Thái tử có chút đăm chiêu.

"Nói vậy nghĩa là, bọn chúng sẽ không kết minh, đứng ngoài cuộc chiến à?

Cũng đúng, tên Ngạc Điền đó sớm muộn gì cũng bệnh chết, một nữ nhân như Yến Hạ Quả cũng không nhấc lên được sóng gió gì.

Mặc kệ bọn chúng!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bát hoàng tử cũng vừa nghe Bát hoàng tử phi kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện.

Không ngờ, tên ốm bệnh và vị Hoàng tẩu mới này, cũng không hoàn toàn ngốc.

Tuy nhiên, vẫn phải lôi kéo kết giao. Hắn đang là phe yếu nhất, chỉ có hai huynh đệ hắn. Lục hoàng huynh của hắn là một tên không có đầu óc, không giúp đỡ được nhiều.

Chỉ cần có thể lôi kéo mượn chút ít tiền tài của vị Ngũ hoàng huynh này, hắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Bát hoàng tử phi mở hộp quà tặng, lập tức trợn to mắt, gọi Bát hoàng tử.

"Bát gia! Chàng mau đến xem!"

Bát hoàng tử thấy Bát hoàng tử phi thất thố, quở trách.

"Có gì mà nàng lại hô to gọi nhỏ như vậy! Chẳng ra thể thống gì!"

Tuy nhiên, nhìn vào hộp quà, chính hắn cũng phải đứng hình.

Một tượng tống tử quan âm bằng bạch ngọc nguyên khối. Một hộp lớn Hoài Chân trà. Một cây tử tinh sâm lớn bằng ba ngón tay.

Lễ này... còn muốn bằng cống phẩm của một nước nhỏ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tam hoàng tử nhìn hộp quà.

Cũng là một hộp trà, một cây sâm, nhưng tượng ngọc là một tượng bạch thái (1) lớn, đặt trên đế vàng ròng. Bắp cải phần thân trắng tinh, phần lá tỏa rộng, xanh mượt mà, tuyệt đối là cực phẩm.

Khánh Hoàng quý phi nhìn hộp quà, lại nghe Hạ Quả chỉ tận tay nhận lồng đồ ăn, liền cười.

"Ngũ hoàng tử phi này, có chút trẻ con, nhưng là người thông minh.

Chỉ cần không động đến nàng, nàng sẽ không đối phó chúng ta."

Tam hoàng tử cũng gật đầu cười.

"Mục đích ban đầu của chúng ta, cũng không xung đột với nàng.

Xem ra, người cuối cùng ngồi trên vương vị, không chừng lại là hắc mã."

Cửu hoàng tử bấy giờ mới lên tiếng.

"Vậy chúng ta có thay đổi kế hoạch, trợ giúp cho Ngũ hoàng huynh không ạ?"

Khánh Hoàng quý phi thong thả uống trà, hồi lâu mới đáp.

"Chờ thêm một đoạn thời gian, tùy thời đưa tay.

Trễ rồi, các con hồi phủ đi!"

Chú thích:

(1) Tượng bạch thái: tượng cây bắp cải. Tiếng Hán "bạch thái", hài âm với "bách tài", tức là muôn vàn tài lộc. Vì vậy mà cây bắp cải được trưng bày trong nhà để cầu may mắn, tài lộc