Minh Châu

Chương 19



Edit: Đậu Xanh

Minh Châu về nhà rửa mặt, phủi hết bùn đất dính trên người, cô khóa cửa lại sau đó đi đến nhà của Ngụy Nghi Giai.

Cả nhà cậu cô cũng làm việc trong công xưởng bột mì, chỉ bởi vì tiền lương không thương lượng được nên đã nghỉ làm được 3 năm rồi, bọn họ đi thuê một mặt bằng nhỏ, mỗi ngày buôn bán các đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.

Lễ Tết này nọ, chỉ cần Minh Châu về nhà cậu cô mua đồ, Ngụy Nghi Giai sẽ lườm cô trắng mắt, cho rằng nhà cô cố ý cắt xén tiền lương của ba mẹ cô ta, dẫn đến việc bây giờ bọn họ chỉ có thể mở một tiệm tạp hóa nhỏ, buôn bán mấy món hàng hóa chết tiệt.

Minh Châu biết, cả nhà cậu cô làm việc mưu mô không sạch sẽ, nên ba cô mới cố ý giảm bớt tiền lương để bọn họ chủ động thôi việc.

Trong lòng mẹ cô có chừng mực, không nói với Minh Châu quá nhiều, chỉ nói sau này có gặp mặt vẫn phải gọi một tiếng cậu mợ, dù gì hai nhà cũng ở gần nhau.

Minh Châu đứng trước cửa tiệm tạp hóa, cửa đóng chặt, cô bước đến gõ cửa nhưng trong nhà không có ai lên tiếng.

Cô hét lớn vào bên trong, “Ngụy Nghi Giai! Chị ra đây!”

Hét thật lâu nhưng bên trong vẫn không có ai đi ra trả lời, cô siết chặt nắm đấm, vô cùng tủi thân, laptop là con đường sống duy nhất của cô, cô không thể để Ngụy Nghi Giai cướp đi mất.

“Ngụy Nghi Giai, em cầu xin chị đấy, trả laptop lại cho em đi, em thật sự rất cần laptop.”

Minh Châu đứng trước cửa cả nửa tiếng đồng hồ vẫn không có ai đi ra mở cửa, cô khịt mũi, “Được, tối nay em lại đến, nếu chị vẫn không trả cho em, sau này ngày nào em cũng đến.”

Lúc Minh Châu lái xe quay về đã hơn 9 giờ tối, cô cúi thấp đầu, trên cổ đeo khăn choàng, khăn choàng dày cộm che kín cả khuôn mặt, mái tóc cũng được xõa xuống, che đi nửa bên mặt.

Đại Hồng thấy cô quay lại lập tức phấn khởi hỏi, “Minh Châu! Tôi vừa mua được một ít hải sản, em biết nấu không?”

Minh Châu gật đầu, không nói gì cả mà xoay người đi lên tầng.

Cô cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc áo lông màu đen, nhưng cô không cởi khăn choàng cổ xuống, bởi vì xõa tóc có hơi vướng víu nên cô búi lên thành một chùm ra sau gáy.

Cô xử lý sạch sẽ mớ tôm biển, tìm cái đĩa đặt vào, gọt sạch vỏ gừng rồi cắt thành lát nhỏ bày trên tấm thớt, lúc xoay người lại thì nhìn thấy Cảnh Dực đã ra khỏi phòng, đang đứng trước bàn ăn uống nước.

Khoảnh khắc ánh mắt cả hai va vào nhau, anh đặt cái ly xuống đi về phía cô.

Minh Châu xoay người đi, đầu càng cúi thấp hơn, bên tay không còn gì có thể cắt gọt, cô cầm dao lên cắt mớ gừng lát kia thêm một lần.

Cảnh Dực đã đi tới bên cạnh cô, tầm mắt rơi trên khuôn mặt bị cô trùm kín mít, hỏi cô, “Mặt em bị sao thế?”

Cho dù đã đeo khăn choàng, nhưng dưới khóe mắt vẫn sưng vù, da thịt cô trắng nõn nên vùng mặt bị đỏ ấy trông thấy mà giật mình.

Cô cúi thấp đầu nói, “Em không cẩn thận té ngã thôi.”

Cảnh Dực vươn tay kéo khăn choàng của cô xuống, Minh Châu vội vã vươn tay kéo lại, nhưng không kéo được, khăn choàng bị anh giật phắt xuống, nửa mặt bên trái sưng vù lộ ra, bên trên còn lưu lại năm dấu tay đỏ ửng.

Anh nhìn cô chăm chú, giọng nói không thể nghe ra cảm xúc, “Ai đánh em?”

Minh Châu cảm thấy rất kỳ lạ, Cảnh Dực ngoài việc mang thân phận ông chủ và chủ nợ ra, thì có thể nói là một người hoàn toàn xa lạ với cô, nhưng anh vừa hỏi một câu ai đánh em thì nỗi tủi thân của cô dâng trào mất kiểm soát ngay, viền mắt chua xót, nước mắt đua nhau rơi xuống.

Cô ngoảnh người đi, vội vàng lau nước mắt, sau đó lắc đầu nói, “Em không sao.”

Một tay Cảnh Dực giữ chặt bả vai của cô, xoay người cô lại, giọng nói như dằn nén lửa giận, “Anh hỏi em, là ai đánh.”

Minh Châu dùng mu bàn tay lau nước mắt, giọng mũi rất nặng, “Chị họ của em, Ngụy Nghi Giai, chị ấy giật mất laptop của em.”

Cảnh Dực buông tay, đi vào phòng làm việc thay quần áo, anh cầm chiếc áo khoác màu đen, nói với cô, “Đi thôi.”

Minh Châu không biết anh muốn làm gì, cô cũng cầm áo khoác đi theo sau lưng anh cùng xuống tầng, “Đi đâu thế ạ?”

Anh chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nói một câu, “Đi lấy laptop của em về.”

Đại Hồng dưới tầng thấy vẻ mặt của Cảnh Dực khó coi, lại nhìn sang Minh Châu sau lưng anh, khuôn mặt ấy vừa nhìn thì biết do bị người ta đánh, đầu óc cậu ta linh hoạt, ngay lập tức hiểu Cảnh Dực định đi đâu, vội vã gọi thêm Cát Phong và Trang Phong cùng nhau đi ra ngoài, tiện tay lấy hai cây gậy giấu sau cửa.

Trang Phong lái xe vào con hẻm nhà Minh Châu, đường vào trong quá chật hẹp, không chạy vào được, cả nhóm người xuống xe, Trang Phong đi lấy cây búa sau cốp xe, cây búa này do Triệu Đại Chí mua ở trên mạng, nói là lúc đánh người làm màu rất có khí thế.

Ba người nhuộm đầu tóc xanh tóc đỏ, người cầm gậy người cầm búa, đi bên cạnh Cảnh Dực, hệt như xã hội đen đến siết tài sản, những người đi đường tình cờ gặp phải đám người này cũng bị dọa chạy mất dép.

Cảnh Dực bảo Minh Châu dẫn đường, bọn họ đi thẳng đến trước cửa tiệm tạp hóa, Minh Châu dừng chân nói, “Cửa đóng rồi, hôm nay em đứng bên ngoài gọi rất lâu vẫn không có ai mở cửa.”

Cảnh Dực gật đầu, nói với Trang Phong, “Mở cửa đi.”

Trang Phong cười cười nói, “Yes sir!”

Cạch cạch cạch.

Cậu ta đi đến trước cửa, cầm cây búa đập ba cái, đập hỏng hỏng cửa nhà của người ta, kính thủy tinh ở giữa bị vỡ một lỗ thật to, sau đó lại tiếp tục đập mạnh thêm vài phát nữa, trong nhà truyền đến giọng nói của Ngụy Nghi Giai, “Ai vậy?! Mấy người dựa vào đâu mà đập cửa nhà chúng tôi?”

Trang Phong dùng chân đá phăng cánh cửa, cầm đầu búa chỉ vào cô ta, khóe miệng lộ ra một nụ cười vô lại, “Ai dô, trong nhà còn có một em gái xinh đẹp.”

Ngụy Nghi Giai sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, nâng cao âm giọng hét thất thanh, “Ba…mẹ…cứu con với!”