Minh Châu

Chương 21



Edit: Đậu Xanh

Sau khi lái xe quay về, đám người Trang Phong cũng giải tán luôn, Minh Châu ôm laptop đi theo Cảnh Dực lên tầng, trời đã gần trưa, cô muốn đi nấu cơm trước sau đó lái xe đi đón Triệu Đại Lạc và Minh Bảo về đây ăn cơm.

Cô đặt laptop lên ghế sô pha, vừa cởi áo khoác, Cảnh Dực từ trong phòng làm việc đi ra, trên tay cầm theo hòm thuốc đi qua đó, anh hất cằm nói với cô, “Em ngồi đi.”

Minh Châu căng thẳng ngồi xuống ghế, đôi mắt nhìn về phía hòm thuốc, lại trông sang Cảnh Dực, anh tìm một tuýp thuốc mỡ giảm sưng rồi cầm lấy cây tăm bông, vén tóc cô ra sau tai, nhẹ nhàng bôi thuốc lên mặt cô.

Trái tim Minh Châu đập loạn xạ, cô cúi thấp đầu, ánh mắt chỉ nhìn hòm thuốc, nhìn tờ giấy hướng dẫn sử dụng, nhìn tất cả mọi thứ có con chữ, chứ không chịu nhìn mặt của Cảnh Dực.

Nhưng đôi mắt không chịu nghe lời, cô có thể nhìn thấy hàng mi rậm rạp của người đàn ông, sống mũi anh rất cao, mí mắt hơi mỏng, đuôi mắt có một vết sẹo nhỏ mà dài, khiến gương mặt anh tuấn của anh được tôn thêm vài phần khí chất lưu manh.

Anh bôi thuốc xong thì vứt cây tăm bông đi, nói với Minh Châu, “Sau này nếu còn có người dám động vào em, em cứ đến tìm anh.”

Cô ngước khuôn mặt đang thẫn thờ lên nhìn anh, năm dấu tay đỏ rực bên má trắng mịn vô cùng nổi bật, trong đôi mắt xinh đẹp ấy phản chiếu khuôn mặt của Cảnh Dực, gương mặt anh tuấn đột nhiên ập xuống, cách cô thật gần, hơi thở nóng rực phả xuống, sau lưng như có dòng điện chạy qua, cả cổ Minh Châu cứng đờ, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu vọng xuống giọng nói hơi khàn của người đàn ông:

“Tại sao lại nhìn anh bằng ánh mắt này?”

Minh Châu lặng lẽ ngả người về sau, giọng nói cứng nhắc, “Hả?”

Cảnh Dực không nói gì nữa, anh nhét tuýp thuốc vào tay cô, “Buổi tối bôi thêm lần nữa.”

Anh xoay người đi về hướng phòng làm việc, để lại một mình Minh Châu ngồi trên ghế sô pha, trái tim cô đập loạn xạ, thấy anh đi rồi mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Trưa nay do Trang Phong lái xe đi đón Triệu Đại Lạc và Minh Bảo, Minh Châu dán miếng băng gạc lên mặt, cô nói với Minh Bảo do trên mặt có mụn rất xấu xí nên mới dán nó lên, vậy mà Minh Bảo tin ngay.

Bữa trưa là các loại hải sản, Minh Bảo và Triệu Đại Lạc ăn đến nỗi bụng dạ no căng, ôm bụng lăn lộn trên ghế sô pha nói đau bụng, Minh Châu đi tìm thuốc tiêu hóa đút cho hai đứa nhỏ uống, đợi bọn chúng ổn rồi mới nhờ Trang Phong lái xe đưa đến trường học, xong xuôi cô đi thu dọn phòng bếp.

Cả buổi chiều cô luôn ở dưới tầng, còn một ít hóa đơn vẫn chưa ghi chép vào máy tính, giữa chừng Cảnh Dực có xuống tầng một lần, Minh Châu ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mặc nguyên bộ đồ màu đen, ném chìa khóa xe cho Đại Hồng, đôi mắt một mí nhướng lên, đứng từ xa liếc nhìn cô.

Trái tim Minh Châu loạn nhịp, cô cúi đầu nhìn máy tính, lần nữa ngẩng đầu lên anh đã đi mất, cho đến hơn 6 giờ tối, hai người Cảnh Dực và Đại Hồng mới từ bên ngoài quay lại.

Minh Châu vừa dọn dẹp phòng bếp xong, cô dẫn Minh Bảo xuống tầng chuẩn bị về nhà, Cảnh Dực đứng ngay dưới tầng, cởi áo khoác đi vào trong, ngón tay giật giật cà vạt trên cổ áo.

Minh Châu nắm chặt tay Minh Bảo, nhỏ giọng chào anh, “Bọn em về nhà đây.”

Cảnh Dực chỉ “Ừ” sau đó nhìn xuống Minh Bảo, cậu nhóc vẫn có chút sợ anh nên trốn ra sau lưng Minh Châu, đôi mắt to tròn chớp chớp len lén nhìn anh.

“Trang Phong, lái xe đưa hai em ấy về nhà.” Cảnh Dực nói với Trang Phong đang say mê chơi game, sau đó nhấc chân đi lên tầng trên.

Trang Phong chửi “đệt” một tiếng, sau khi mắng đồng đội bằng mấy câu tục tĩu xong, câu ta ngẩng đầu lên hỏi Minh Châu, “Mấy em về đó làm gì? Buổi tối các em ở lại đây tốt biết bao, bọn anh cũng không cần trông chừng trước cửa nhà em, bây giờ đang âm mười mấy độ, ngồi ngoài trời cả đêm không bị lạnh chết cũng bị tàn tật.”

Triệu Đại Lạc ở trên tầng nghe thấy câu này cũng vội vã chạy xuống, xuống nửa chừng cầu thang thì gặp Cảnh Dực, cậu nhóc kích động lớn giọng nói, “Đại ca! Anh cho Minh Bảo ở lại đây đi mà!”

“Biến, tối nay em về nhà ngủ cho anh.” Cảnh Dực dùng một tay nhấc Triệu Đại Lạc lên đi xuống tầng, ném cho Đại Hồng, “Đưa thằng bé về nhà.”

Triệu Đại Lạc bám chặt cánh tay của Cảnh Dực không chịu buông ra, “Anh! Em không về! Em muốn ngủ ở đây!”

Luật lệ của nhà họ Triệu có nói: không nghe lời sẽ ăn đập, Triệu Đại Chí bị đánh từ nhỏ đến lớn, Triệu Đại Lạc cũng không ngoại lệ, đừng thấy bây giờ ba mẹ đã lớn tuổi, một khi đã ra tay là thấy mấy ông mặt trời, theo cách nói của Triệu Đại Lạc thì bọn họ quả thật chính là đại nghĩa diệt thân[1]!

[1] Đại nghĩa diệt thân: Ý chỉ một người vì đại nghĩa, việc đúng mà không màng thân thích hay máu mủ.

“Biến ngay!” Cảnh Dực không đẩy cậu nhóc xuống được, anh nhíu mày nói, “Tầng trên có mỗi hai cái giường, hai em ngủ trên đó rồi anh ngủ ở đâu?”

“Không phải vẫn còn một cái giường hả?” Gương mặt nhỏ của Triệu Đại Lạc nhăn nhó, càng dùng sức đeo bám lấy anh.

“Cái giường đó cho chị Minh Châu của em ngủ rồi.”

Triệu Đại Lạc đảo mắt láo lia, gằn giọng nói lớn, “Vậy anh với chị Minh Châu ngủ chung một giường đi! Vậy không phải được rồi sao!”

“……”