Minh Châu

Chương 24



Edit: Đậu Xanh

Khi Minh Châu tỉnh lại trời đã tối đen.

Cô động đậy ngón tay thì phát hiện có gì đó sai sai.

Có người đang ôm chặt cô, không, chính xác mà nói, cô ôm chặt cổ của đối phương, siết chặt lấy người ấy.

Cô vừa rụt tay lại, trên đỉnh đầu vọng xuống giọng nói của người đàn ông, mang theo chút khàn đặc khi vừa mới ngủ dậy, vô cùng gợi cảm, “Tỉnh rồi à?”

Trong phòng không mở đèn nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở thuộc về đàn ông phả xuống sườn mặt mình, nóng đến mức khiến sống lưng cô tê dại, cả người cũng cứng nhắc.

“Minh Châu.” Cảnh Dực nhỏ giọng gọi cô.

Minh Châu mềm mại đáp “dạ”, đầu óc mụ mị, còn cơ thể thì căng thẳng, giọng nói mang theo chút run rẩy.

“Sau này em và Minh Bảo sống ở đây đi.” Anh ngồi dậy từ trong ổ chăn, bật hết đèn lên, “Sẽ không có ai quấy rầy đến các em.”

Minh Châu vẫn còn ngơ ngẩn, cô mờ mịt gật đầu, “Được.”

Cảnh Dực mò tìm bao thuốc trong túi quần, đứng từ xa nhướng mày nhìn cô một hồi, “Dậy ăn chút gì đi.”

Minh Châu vẫn gật đầu, nhưng trong đầu từng chút nhớ đến cảnh tượng lúc phát sốt, Cảnh Dực không chỉ đút cô uống thuốc, mà còn ôm cô dỗ dành, cụ thể nói gì thì cô không nghe rõ, chỉ biết…anh ôm cô ngủ cả một buổi chiều.

Vành tai Minh Châu nóng rực, ngước mắt lên vừa khéo va phải cái nhìn của người nọ, Cảnh Dực ngậm điếu thuốc nhìn cô, sau một lúc anh bỗng cúi người đến gần, vươn tay ra sờ lên trán cô, bởi vì miệng đang ngậm điếu thuốc nên giọng nói có hơi lúng búng, “Còn sốt không? Sao mặt em đỏ vậy.”

Minh Châu: “….”

Cô cúi đầu giải thích, cổ họng khô khan, “Không, em đã khỏi rồi.”

Mái tóc dài xõa xuống, để lộ vành tai trắng mịn ửng hồng, Cảnh Dực nhìn cô, cổ họng ngứa ngáy không rõ lý do, anh muốn cúi đầu cắn một ngụm.

Anh dùng răng nghiền cắn điếu thuốc trong miệng, giọng nói có hơi ậm ờ khàn đặc, “Ừm.”

Anh đi vào toilet rửa tay trước sau đó đi vào phòng bếp cầm hộp cháo lúc tối Cát Phong mang lên đây bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại.

Một lát sau, Minh Châu khoác áo khoác bước ra ngoài, sắc mặt đỡ hơn ban ngày rất nhiều, cô đi vào phòng ngủ phụ xem thử, Minh Bảo và Triệu Đại Lạc đang ngủ say sưa, cô mỉm cười xoa xoa khuôn mặt của Minh Bảo, dém chăn lại cho hai đứa nhỏ xong xuôi mới đi ra ngoài.

Lò vi sóng vang lên tiếng “ting”, Cảnh Dực lấy cháo ra ngoài, nhìn cô nói, “Em qua đây ăn cháo đi.”

Minh Châu đáp “dạ”, cô đi vào toilet rửa mặt rửa tay rồi bước ra ngồi xuống bàn ăn, khi nhận lấy cái muỗng mà Cảnh Dực đưa qua, cô nói một tiếng, “Cảm ơn anh.”

Cát Phong mua cho Cảnh Dực một phần cơm tối, Cảnh Dực cũng hâm nóng, ngồi ở đối diện Minh Châu bắt đầu ăn cơm, hai người không ai nói chuyện, cho đến khi ăn xong, Cảnh Dực đứng dậy định thu dọn, Minh Châu giành lại, “Để em dọn cho.”

Anh đặt chén bát trong tay xuống, đi ra ban công hút thuốc.

Đứng từ xa xa, ánh mắt của anh lặng lẽ rơi trên khuôn mặt của Minh Châu, nhìn cô giặt khăn lau bàn ghế, nhìn cô cúi người cột chặt túi rác, nhìn cô rửa sạch chén bát dưới vòi nước.

Anh cắn điếu thuốc, chậm rãi phả ra một làn khói trắng, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, chỉ được một lúc lại nhìn về phía Minh Châu.

Cô thu dọn xong, đang cúi đầu đi vào phòng tắm, ban ngày phát sốt khiến quần áo của cô toàn là mùi mồ hôi, trên cơ thể cũng đẫm mồ hôi, dính dính khó chịu.

Cô muốn tắm rửa, nhưng sợ tắm xong lại bệnh tiếp.

Do dự nửa ngày, cửa bị gõ mấy tiếng, Cảnh Dực đứng ở bên ngoài nói, “Anh lấy cho em một bộ quần áo.”

Minh Châu nhẹ nhàng mở cửa ra, đôi mắt nhìn xuống đất, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn anh.”

Cảnh Dực đưa quần áo trong tay cho cô, thấy Minh Châu đang định đóng cửa, anh dùng tay chống trên khung cửa, nhìn xuống cô, “Sao em cứ cúi đầu hoài vậy, có chỗ nào không khỏe sao?”

Vành tai Minh Châu nóng bừng, cô gượng gạo ngẩng đầu lên nhìn anh, “…Không có ạ.”

Đôi mắt cô đen nhánh lấp lánh, hàng mi run rẩy, đôi mắt ấy vô cùng xinh đẹp động lòng người, Cảnh Dực nhìn chăm chú nốt ruồi xinh đẹp trên chóp mũi của cô, đầu lưỡi chọc lên hàm trên nói, “Em tắm rửa trước đi.”

Minh Châu gật đầu rồi đóng cửa lại.

Cô cúi đầu nhìn bộ quần áo trong tay, áo lông màu đen kiểu nam rộng rãi, khiến cô không nhịn được cúi đầu ngửi ngửi.

Cô không biết Cảnh Dực đứng trước cửa phòng tắm vẫn chưa rời đi, cũng không biết cánh cửa bằng kính mờ phản chiếu hình bóng của cô vào đáy mắt của người đàn ông, động tác cô cúi đầu ngửi áo lông đã bị anh thu hết vào mắt.

Cảnh Dực đứng yên trước cửa một hồi lâu, khóe miệng giương lên một độ cong nhẹ.

Lúc Minh Châu tắm rửa xong bước ra, phòng khách không có ai, cô đi vào bếp uống nước chợt nhìn thấy cửa phòng làm việc mở toang, Cảnh Dực cũng vừa tắm xong, trên người chưa mặc áo, lộ ra vòm ngực cường tráng, bên dưới mặc một chiếc quần ngủ bằng cotton, anh cầm khăn lau đầu tóc, tiện tay cầm một chiếc áo T-shirt rồi đi thẳng ra ngoài.

Minh Châu chỉ nhìn một cái ngay lập tức xoay lưng lại, cô uống nước sau đó rửa ly sạch sẽ, cất ly vào chỗ cũ, đứng từ xa nghe thấy Cảnh Dực nói, “Rót giùm anh một ly nước.”

“Dạ.”

Cô lấy một cái ly mới, rót cho anh một ly nước ấm.

Cảnh Dực đi qua đó, nhận lấy ly nước rồi ngửa đầu uống cạn, có giọt nước men theo khóe miệng anh chảy xuống, nhỏ trên yết hầu của anh.

Cách nhau quá gần, Minh Châu vô thức lùi về sau một bước.

Cảnh Dực nhướng mắt lên, ánh mắt rơi trên gương mặt của cô hồi lâu, bỗng nhiên anh vươn tay qua, dùng lòng bàn tay lau đi giọt nước bên khóe môi cô.

Trái tim Minh Châu đập loạn nhịp, hàng mi khẽ run rẩy.

Cảnh Dực khép hờ mắt nhìn cô, trong đêm tối giọng nói của anh nghe vô cùng từ tính, “Sau này trong người không khỏe phải nói với anh.”

Minh Châu cảm thấy vành tai nóng bừng lên, cô nhẹ nhàng gật đầu, “….Dạ.”