Minh Châu

Chương 37



Edit: Đậu Xanh

Chắc mấy chốc, bọn họ đã dọn ra một cái bàn ở dưới tầng đứng vây quanh đánh bài.

Lúc Minh Châu dọn dẹp phòng bếp xong thì nhận được cuộc gọi của dì hai, dì hỏi cô hôm nay có muốn đến nhà dì ấy ăn cơm không, Minh Châu tất nhiên sẽ từ chối.

Chuyện Cảnh Dực giúp Minh Châu trả nợ chưa đến nửa ngày đã lan truyền rầm rộ cả thị trấn Puhe, có người nói Minh Châu quyến rũ Cảnh Dực, có người nói Cảnh Dực thấy cái đẹp nên nổi ý, nói chung là có đủ các lời nói khó nghe, ý chính mà mọi người muốn truyền đạt đó là: Minh Châu và Cảnh Dực ở bên nhau.

Nhưng dì hai không tin Minh Châu là loại người như thế, hỏi cô rốt cuộc là có chuyện gì, có phải thật sự đến với Cảnh Dực không, Minh Châu trả lời một câu chắc nịch:

“Dạ, dì hai, con và anh ấy ở bên nhau.”

Dì hai sốt ruột đến mức than ngắn thở dài, không ngừng khuyên can cô, “Minh Châu à, con phải nghĩ cho thật kỹ, con không thể vì số nợ kia mà giao bản thân mình cho…một người như thế được, cậu ta haiz…tốt xấu gì con cũng là một sinh viên đại học, làm sao có thể ở chung với một tên côn đồ được chứ.”

“Con cảm thấy anh ấy rất tốt.” Minh Châu ngắm nhìn con thỏ bên ngoài ban công, khóe môi vô thức nở nụ cười, “Anh ấy đối xử với con rất tốt, con ở bên anh ấy không phải vì anh ấy giúp con trả nợ, mà vì con muốn ở bên cạnh anh ấy.”

Dì hai lại than ngắn thở dài, “Con, con cũng đã lớn rồi, tự mình quyết định mọi chuyện đi, ba cậu ta là tội phạm giết người, người trên thị trấn ai cũng sợ cậu ta, sợ sau này cậu ta sẽ giống như ba của mình…”

Khi Minh Châu nghe đến đây, cô mới chợt nhớ ra, trước đây bản thân từng nghe từ chỗ của ba mình chuyện về Cảnh Dực, ông ấy khen Cảnh Dực có giáo dưỡng, tuổi trẻ phơi phới rất cẩn trọng mọi việc, tuy rằng anh ít nói, nhưng những sự lễ phép nên có anh đều có, chỉ có điều ba anh là tội phạm giết người, khiến anh bị ảnh hưởng quá nhiều, dẫn đến một đứa trẻ ngoan ngoãn không thể đi học, nếu không với lý lịch của anh, sau này chắc chắn sẽ là một trụ cột tài năng.

Đó là vào kỳ nghỉ hè năm ngoái, Minh Châu đang gọt dưa hấu cho ba thì nghe thấy ông ấy trò chuyện với bạn bè, suốt cả quá trình cô không biết bọn họ đang nhắc đến ai, cô chỉ biết rằng ba cô rất tán thưởng người này, trong lời nói toàn là sự khen ngợi.

Cho đến bây giờ cô mới biết, người đó chính là Cảnh Dực.

Về chuyện ba của Cảnh Dực giết người, Minh Châu không biết rõ, cô nghe dì hai nói lại thêm một lần mới biết, khi đó ba của Cảnh Dực uống say, có xảy ra tranh chấp với mẹ của Cảnh Dực, cũng không biết cãi nhau chuyện gì, chỉ biết ông ấy đứng trước mặt một đứa nhỏ chỉ mới 12 tuổi, chính tay giết chết mẹ của cậu bé.

Minh Châu bất giác nhớ đến câu nói mà anh từng nói:

—–”Minh Châu.”

—–”Anh cứ tưởng rằng năm nay anh vẫn lẻ loi một mình.”

Trái tim cô bỗng chốc trở nên đau nhói, từ năm 12 tuổi anh đã phải nếm trải cú đả kích mất cả cha lẫn mẹ, và trong mười năm đó anh đã gặp phải những gì mới trở nên như ngày hôm nay, toàn thân đầy rẫy vết thương vẫn có thể dửng dưng nói một câu: “Anh đã quen từ lâu.”

Sau khi cúp máy, Minh Châu đứng ngây người trong phòng bếp một lúc lâu, đợi tâm tình bình ổn trở lại mới đi xuống tầng.

Hai đứa nhỏ Triệu Đại Lạc và Minh Bảo đang chơi súng nước ở ngoài sân, Triệu Đại Chí nhấc cái ghế ra trước cửa ngồi tắm nắng, cậu ta giống như thầy tu có tính cách keo kiệt, trước giờ chưa từng tham gia vào hoạt động đánh bài ngày Tết.

Trang Phong cười cười nói, “Anh, đừng nhường em nhé.”

Cậu ta đánh ra một con 2, mắt thấy trong tay chỉ còn lại một đôi, đang định đi tiếp chợt thấy Cảnh Dực ném xuống bốn con 6, Trang Phong há hốc mồm chửi “Đệt”, Cảnh Dực đã ném hết số bài còn lại xuống bàn.

Sắc mặt của anh vẫn luôn thản nhiên, cứ thế mà thắng cả ván bài, thái độ vô cùng hờ hững, tay phải lấy điếu thuốc xuống, ngón trỏ bật bật lửa châm thuốc rồi ngậm trong miệng, chậm rãi hút một hơi.

Trong tay Minh Châu bưng ly nước đặt xuống trước mặt anh, nhỏ giọng nói một câu, “Trên người anh vẫn đang bị thương, hút thuốc ít thôi.”

Cảnh Dực đáp “Ừm”, anh tiện tay dụi tắt điếu thuốc đi.

Trang Phong và Cát Phong ngồi ở đối diện xúm nhau “Ồ” lên, “Mới đó mà đã bắt đầu quản rồi à, trâu bò đấy!”

Minh Châu đỏ mặt, chạy thẳng lên trên tầng.

Cảnh Dực ngước mắt nhìn theo bóng lưng của cô, khóe môi mỏng giương lên một độ cong dịu dàng.