Minh Châu

Chương 50



Edit: Đậu Xanh

Cảnh Dực cắn điếu thuốc, tay cầm bật lửa xoay xoay vài vòng, từ đầu đến cuối không hề châm lửa, anh nhướng mày, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua khuôn mặt của đối phương, giọng nói thờ ơ, “Gọi Hà Lập Cường ra đây.”

Hà Lập Cường là đại ca của bọn chúng.

Tên mập cười lạnh, “Đại ca của tao là người mày muốn gặp là gặp sao?”

Cảnh Dực cười khinh, “Đồ hèn.”

Cả đám anh em phẫn nộ định xông qua đấy, đột nhiên bên trong vọng ra giọng nói của ai đó, cả đám người nhốn nháo nhường đường, chẳng mấy chốc, trong sòng bạc có một người đàn ông bước ra, chính là đại ca của bọn họ – Hà Lập Cường, gã ta để đầu trọc, trên đầu xăm hình xăm, đứng từ xa không nhìn rõ hình gì, chỉ nhìn thấy sợi dây chuyền vàng trên cổ và chiếc nhẫn mã não trên ngón tay cái.

“Người trẻ tuổi, cũng khá ngông cuồng đấy.” Hà Lập Cường nhìn sang Cảnh Dực, không thể phủ nhận, đáy mắt vẫn lộ ra một chút tán thưởng.

Cảnh Dực lấy điếu thuốc trên miệng xuống, anh hất cằm nhìn gã, “Đưa 100 vạn cho tôi, chuyện này sẽ kết thúc trong êm đẹp.”

“Mẹ nó, thằng nhóc này có bệnh à.” Tên mập đứng bên cạnh Hà Lập Cường bỗng bật cười, “Đm, nó một mình đi đến đây, còn dám đòi tiền của chúng ta, nếu như mày có thể sống sót bước ra khỏi chỗ này, đừng nói là 100 vạn, 200 vạn cũng cho mày.”

Hà Lập Cường xoay người định rời đi, chợt nghiêng đầu nói với tên mập, “Dẫn vào trong xử lý, đừng làm cảnh sát tìm đến đây nữa.”

Vừa xoay người được nửa chừng, thì cái đầu trọc bị một lưỡi dao cắt toạc thành một đường vết thương, miệng vết thương không hề nhỏ, máu chảy tí tách ra ngoài, sắc mặt của gã dữ tợn, ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Cảnh Dực xoay xoay cổ tay, giọng nói rất thờ ơ, “Lâu quá không chơi dao, tay có hơi cứng nhắc.”

Anh ngẩng đầu nhìn Hà Lập Cường, hai ngón tay cầm mũi dao, trong đôi mắt nhạt màu ẩn chứa ý lạnh khát máu, “Đến cũng đã đến rồi, vậy thì đừng đi nữa.”

Người trên giang hồ phải tuân thủ quy tắc, Hà Lập Cường không những không nói đạo lý, mà thua tiền còn không chịu trả nợ, không biết quỵt hết 100 vạn của bao nhiêu người rồi, gã không dám dây vào những ông lớn có tiền, chỉ ức hiếp những người lạ bên ngoài.

Cảnh Dực chính là người lạ bên ngoài, Hà Lập Cường tất nhiên không quen biết anh, cũng không hề biết anh mọc ra từ chốn nào, càng không biết người đàn ông trước mắt đây, từ năm 12 tuổi đã bắt đầu đánh nhau không tiếc mạng, đánh đến khi chỉ còn lại một hơi thở, vẫn muốn liều mạng với người khác.

Nhìn dáng vẻ của anh trông có hơi lạnh nhạt thờ ơ, nhưng khi ra tay toàn những chiêu chí mạng, trong đôi mắt nhạt màu chứa đầy sự tàn bạo ngông cuồng.

Lần trước Cảnh Dực đến tay không, không cầm theo gì cả, hôm nay anh cầm một con dao nhỏ vung vẩy đến rối mắt, người đứng gần anh chỉ cần hơi sơ sẩy sẽ bị cắt đứt động mạch cổ tay, bịt cổ tay đau đớn gào la thảm thiết.

Những người khác cầm cây gậy xông lên, một đám người hợp sức đánh văng con dao trong tay của Cảnh Dực, từng người một xông lên, đè Cảnh Dực xuống đất rồi cầm gậy liên tục đánh.

Hai tay không địch lại bốn tay, huống chi đối phương còn đông người, bốn năm chục người rầm rộ vây hết lại, vết thương của Cảnh Dực vừa lành lặn, lại một mình một ngựa chạy tới đây, không ngừng bị đánh đập, anh bò dậy nhưng lại lần nữa bị đánh ngã.

Vô số cây gậy đánh lên người anh, trên đầu và trên ngực, máu từ trên trán chảy xuống từng giọt từng giọt, sau cùng loang khắp cả khuôn mặt, anh giống như không hề cảm thấy đau vậy, cứ cắn chặt răng liều mạng với người khác.

Một cây gậy sắt đánh mạnh vào lồng ngực anh, làm gãy luôn xương sườn, Cảnh Dực phun ra một ngụm máu, cả người loạng choạng, phía sau lại đánh thêm một gậy, đánh gãy xương bắp chân của anh, một người đứng phía sau gạt chân anh, khiến anh quỳ rạp xuống đất.

Có hai bàn tay thô sần vươn đến đè đầu anh xuống, muốn bảo anh dập đầu bái lạy Hà Lập Cường.

Cảnh Dực kiên quyết ngẩng cao mặt không cúi đầu.

“*** mẹ mày! Cổ cứng đến vậy sao?” Tên mập cầm cây dùi cui điện đi tới, kích điện lên bả vai của Cảnh Dực, toàn thân Cảnh Dực lập tức tê dại.

Hà Lập Cường cười khinh, vươn tay sờ sờ vết máu trên đầu mình, gã bước về phía trước, cầm lấy cây dùi cui điện trong tay tên béo không ngừng kích điện lên người của Cảnh Dực, “Một mình cũng dám đến đây? Sao nào? Chê mạng quá dài hả?”

Giây tiếp theo cây dùi cui điện trong tay bị Cảnh Dực giật mất, anh nhanh chóng ngồi dậy đè Hà Lập Cường xuống đất, cầm cây dùi cui điện nhắm vào vết thương trên đầu gã, sau đó nhấn mở công tắc hung hăng kích điện, Hà Lập Cường bị kích điện toàn thân co giật, miệng kêu la thảm thiết, “Ahhhhhhh…”

Những anh em khác ồ ạt chạy tới, Cảnh Dực bị người khác ném xuống đất, lúc Hà Lập Cường đứng dậy thì cái đầu đang chảy máu không ngừng, gã ta rút cây súng sau lưng ra nhắm vào Cảnh Dực liên tiếp nổ ba phát súng.

“Đại ca!” Tên mập hoảng sợ vội kéo tay gã, “Tiếng động quá lớn, muốn chơi chết nó thì trùm bao tìm chỗ nào đó chôn xuống là được, anh làm động tĩnh quá lớn, lát nữa cảnh sát sẽ đến đấy.”

Đầu của Hà Lập Cường lờ mờ bốc khói, bị Cảnh Dực kích điện một phát như thế, cả người giống như phát điên lên, không ai ngăn cản được gã nữa, liên tiếp nổ bốn phát súng vẫn chưa chịu dừng lại, chỉ muốn khiến Cảnh Dực chết.

Tên mập xoay đầu nhìn thấy Cảnh Dực nằm dưới đất, toàn thân co giật, miệng không ngừng chảy máu ra ngoài, máu thuận theo cổ anh chảy dọc xuống, khiến lỗ tai anh bị rót đầy máu tươi đỏ rực.

Trong lúc hoảng hốt, Cảnh Dực dường như nghe thấy tiếng còi cảnh sát, tiếp theo là tiếng la hét của tên mập, “Lôi nó lên! Mau lôi nó đi! Đại ca! Anh mau chạy đi! Những người khác dọn dẹp sạch sẽ dưới đất!”

Cảnh Dực nhìn lên bầu trời đêm tối mịt, trên trời chỉ có vài ba ngôi sao, anh cứ mãi nhìn chăm chăm ngôi sao rực sáng nhất, cuối cùng ánh mắt mất đi tiêu cự, mí mắt nhuộm máu chậm rãi khép lại.

Quy luật sống sót trên giang hồ, không phải mày chết thì chính là tao chết.

Từ trước đến giờ Cảnh Dực không sợ chết, nhưng giây phút đôi mắt nhắm lại, anh nhớ tới đôi mắt khóc đến sưng đỏ của Minh Châu.

Muốn ôm cô thêm một lần.

Ôm cô gái mà anh yêu.