Minh Châu

Chương 9



Cảnh Dực uống không ít rượu, giữa chừng anh đi toilet rồi đứng trong sân sau của khách sạn hút một điếu thuốc, sân sau có đặt vài cái ghế, thỉnh thoảng nếu nhân viên công tác trong nhà hàng mệt sẽ đến đây nghỉ một lúc.

Mấy hôm trước tuyết vừa rơi nay đã tan hết, kết thành tảng băng dày cộm, Cảnh Dực ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi phả ra một hơi khói, sau lưng truyền đến tiếng nói chuyện, anh đứng trong góc rẽ, dựa lên vách tường nhắm mắt lại.

Anh có hơi say nên muốn yên tĩnh hóng gió lạnh một lát, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng nói chuyện, cách quá xa nên không nghe rõ mồn một, chỉ thấp thoáng nghe thấy những từ như “Cho cô tiền…một đêm 2000 tệ có đủ không…”

Rất bất ngờ là, anh nhận ra giọng nói của Minh Châu.

“Đừng động vào tôi!”

Anh sải bước đi ra khỏi lối rẽ, từ xa xa nhìn thấy ông chủ nhà hàng Lưu Phú Cường đang ôm chặt Minh Châu không buông tay, còn Minh Châu thì nhấc chân đá vào háng của ông ta, Lưu Phú Cường bị đau đến mức quỳ rạp xuống đất, miệng vừa kêu rên vừa mắng: “Con mắm thúi, tao chơi chết mẹ mày! Đau chết mất…”

Không biết vì tức giận hay sợ hãi, toàn thân Minh Châu hơi run rẩy, cô nhìn chăm chăm Lưu Phú Cường quỳ dưới đất nói, “Chốt lương cho tôi, tôi không làm nữa!”

“Mày còn muốn lấy lương! Tao chưa đòi mày tiền thuốc men đã may lắm rồi!” Lưu Phú Cường cong người quỳ trên mặt băng, biểu cảm khuôn mặt dữ tợn khó coi bởi vì đau, ông ta nghiến răng cắn lợi nói, “Mày đợi đó cho tao!”

Minh Châu cởi đồng phục làm việc trên người xuống ném mạnh lên mặt Lưu Phú Cường, “Được, tôi đợi!”

Cô xoay người đi ra ngoài, sống lưng thẳng tắp hiên ngang.

Nhưng viền mắt lại đỏ bừng, nếu như ba mẹ vẫn còn sống, ai dám ức hiếp cô thế này.

Cảnh Dực dập tắt điếu thuốc trong tay, nhớ đến cú đá vừa nãy của Minh Châu, khóe miệng cong lên không rõ lý do.

Còn tưởng chỉ là một chú thỏ trắng, ai ngờ còn biết cắn người.

Lúc quay trở về phòng bao, Đại Chí đang hỏi nhân viên phục vụ sao lại đổi người, hỏi Minh Châu đang ở đâu, nhân viên phục vụ nói Minh Châu vừa nghỉ việc và bỏ đi rồi.

Đại Chí lộ ra biểu cảm bất ngờ, hỏi Cảnh Dực, “Anh, anh nói xem có phải em ấy muốn đến chỗ chúng ta làm việc hay không?”

Con nợ đến công ty đòi nợ làm việc?

Cảnh Dực nhướng mày, không để ý đến Đại Chí, chỉ cúi đầu cầm ly rượu trên bàn lên, uống với mọi người thêm một lúc, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tuy rằng tuổi của Nhị Vượng và Cát Phong còn nhỏ, chừng hơn 20 tuổi thôi, nhưng có bạn gái hết rồi, từ nhà hàng bước ra đã ôm điện thoại gọi điện, Đại Chí thấy mà ghen tỵ, chạy đến trước mặt Cảnh Dực hỏi, “Anh, thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi hát Karaoke đi?”

Cảnh Dực nhìn đồng hồ, mới 10h50 phút tối, anh gật đầu, một đám người lại hiên ngang đi đến quán Karaoke tốt nhất trên thị trấn.

Anh là hội viên, mỗi lần đến đây luôn chọn combo đồ ăn và phòng bao cố định, nhân viên phục vụ cũng biết anh, vừa nhìn thấy anh đến, lập tức ân cần dẫn đường giúp anh, mấy người Nhị Vượng thì đẩy xe mua hàng đi chọn hạt dưa và nước uống.

Hành lang dài được sửa sang nguy nga lộng lẫy, ánh đèn rọi xuống, chiếu vào trong mắt, khắp nơi toàn là ánh đèn vàng lấp lánh, cửa phòng bao đóng đóng mở mở, anh đột ngột dừng bước chân, nhìn qua cửa kính thủy tinh trong suốt của một phòng bao.

Thật ra anh chỉ nhìn thấy một bóng lưng, cảm thấy có chút quen mắt, đợi bước chân dừng lại, mới nhìn thấy sống lưng thẳng tắp kia, cô gái nhỏ ngồi trên ghế, hai tay đặt trên đầu gối đan chặt vào nhau, miệng mím chặt, trên mặt là nụ cười gượng gạo.

Là Minh Châu.

Cô do dự rất lâu, cuối cùng lắc đầu đứng dậy; từ xa xa, Cảnh Dực nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng như chú thỏ kia, cô cúi đầu bước ra, mở cửa rời đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Chẳng mấy chốc, ông chủ quán Karaoke cũng từ trong phòng bao bước ra, lúc nhìn thấy Cảnh Dực, ông ấy mỉm cười nói với anh, “Người bận rộn đến rồi đó à.”

Cảnh Dực rất ít khi đến, phần lớn toàn do Đại Chí báo số thẻ hội viên của anh để đến đây tiêu phí, bình thường những ngày lễ Tết anh mới qua đây ngồi một lát.

Cảnh Dực gật đầu, hàn huyên với ông ấy đôi ba câu.

Đại Chí đứng sau lưng đã không nhịn nổi nữa, chen vào hỏi ông chủ, “Ông chủ Đàm, Minh Châu đến đây tìm ông làm gì thế?”

Ông chủ Đàm ăn ngay nói thật, “Cô ấy muốn đến đây làm việc, tôi nói cô ấy thế này mà đến chỗ tôi làm việc thì quá uổng phí nhân tài, hơn nữa chỗ của tôi…rất loạn.”

Nói xong, ông ấy nhìn Đại Chí mỉm cười.

Đại Chí sờ mũi, “…Đúng có hơi loạn thật.”

Tuy Đại Chí không có nhiều mối tình, nhưng cậu ta đã ngủ với không ít các cô gái, thường là mấy em gái tiếp rượu trong quán Karaoke, chưa uống được bao nhiêu đã bị dẫn vào nhà vệ sinh, vểnh mông rồi đâm vào.

Con người ông chủ Đàm xem như ngay thẳng, ông ấy nói rõ mọi thứ với Minh Châu, để cô tự mình lựa chọn, tất nhiên Minh Châu đã từ chối.

Sau khi vào phòng bao, bạn gái của Nhị Vượng và Cát Phong cũng đã đến, một đám người đang chọn bài hát, Cảnh Dực vỗ vỗ bả vai của Đại Hồng.

Đại Hồng nhích qua đó, “Anh, sao thế?”

“Theo mọi người đến nhà Minh Châu xem thử.” Cảnh Dực nghiêng đầu nhỏ giọng nói, “Mấy ngày này trông chừng cho tốt.”

Đại Hồng hiểu rõ ý của anh, nhưng lại không rõ Cảnh Dực quan tâm Minh Châu đến thế là bởi vì khoản nợ hay vì ý gì khác.

Cậu ta không dám hỏi.

Cảnh Dực tựa lưng vào ghế sô pha, Đại Chí đang ca hát, giọng vịt đực vừa lệch nhịp vừa khó nghe, Nhị Vượng và bạn gái đã lâu chưa gặp mặt, dán sát vào nhau hôn hít khó mà tách rời, Đại Hắc ngồi bên cạnh đang mắng chửi, “Mẹ nó! Có thể đừng hôn nhau trước mặt ông đây không!”

Lý Ngõa đang nghe điện thoại, Trang Phong đang trò chuyện với em gái tiếp rượu, còn Cát Phong thì cãi nhau với bạn gái.

Trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, Cảnh Dực ngà ngà say nhắm mắt lại, anh cảm thấy hơi chóng mặt nên tì nhẹ lên huyệt thái dương, bỗng gương mặt của Minh Châu hiện lên trong đầu.

Đôi mắt đỏ bừng ấy dường như biết nói chuyện.

Giống như đang cầu xin.

Phát ra tín hiệu cầu cứu.