Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 52: Mẹ con



Editor: Lăng Thiên

Beta: Kún Huyền

Người phụ nữ dẫn theo con trai nhìn Long Ngọc ngắt An Kỳ, khóe miệng giật một cái, muốn nhắc nhở đối phương con trai thì nên bị đòn, nhưng không ngờ, An Kỳ lại dỗ Long Ngọc.

“Phải, phải, phải, là mẫu thân sai rồi, đều là lỗi của mẫu thân, Tiểu Chân Nhi đừng tức giận, lại đây để nương xem tay có bị đau không?” Dịu dàng vô cùng.

Rốt cuộc Tất Thiến cũn

g biết Long Ngọc không nói lý lẽ đến mức nào, trước đây được mẹ ruột cưng, sau này lại được Nhã Diệc chiều, có thể nói lý lẽ mới là lạ!

“Vị phu nhân này, con nít không thể cưng chiều, đối với chúng sẽ không tốt, nên nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc, nếu không dù là đứa nhỏ đáng yêu cũng sẽ không đáng yêu nữa.” Người phụ nữ kia nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đây là con của ngươi sao?” An Kỳ lạnh lùng nhìn cô ta, “Con trai ngươi có lỗi, muốn đánh sao thì đánh, con của ta ngươi quản được sao? Tiểu Chân Nhi nhà ta quý giá lắm!”

“Ngươi!” Người phụ nữ kia bị nghẹn không nói được lời nào.

“Mẹ, con muốn!” Thằng nhóc mập chỉ vào Long Ngọc, “Vợ!”

Long Ngọc lập tức sầm mặt, chưa kịp nói gì, tay thằng nhóc mập đã bị Nhã Diệc đập cho rớt xuống, “Ngươi xứng sao?”

Thằng nhóc mập bị đánh mà sửng sốt, nhìn người hung dữ trước mặt, liền khóc òa lên, người phụ nữ quát lại, “Sao ngươi đánh con ta!”

“Ai bảo nó động đến vợ ta!” Nhã Diệc đứng trên ghế đá, nâng mặt Long Ngọc, nhắm ngay môi mà hôn thật sâu, An Kỳ hóa đá, con trai bảo bối của nàng bị hôn!

Tất Thiến câm nín, nhỏ như vậy, Minh Vương thật sự xuống tay được!

Long Ngọc không có phản ứng gì, chỉ liếm liếm môi, nhận lấy đồ uống trong tay Nhã Diệc uống, giống như việc này là rất bình thường.

“Tiểu Chân Nhi, nó là ai vậy? An Kỳ trừng Nhã Diệc, hỏi Long Ngọc.

“Con rể ngươi.” Long Ngọc dựa vào bả vai nàng nói, ưm, bả vai mẹ thật thoải mái nha!

“A?” Con rể nàng không phải là Minh vương sao? Tên tiểu tử này sẽ không…

“Này, lời nguyền này giải trừ như thế nào?” Long Ngọc Nghiêng đầu nhìn nàng.

“Ách, Tiểu Chân Nhi, chúng ta về nhà trước được không?” Nói thật thì nàng cũng không biết giải trừ như thế nào.

Long Ngọc từ trong ngực nàng leo xuống, híp mắt nhìn nàng, “Ngươi sẽ không phải là không biết cách giải chứ?”

Nàng không nói lời nào, thấy nàng không nói, Long Ngọc lại tỉnh táo lại, ngồi lên ghế, hai tay nâng cằm nhỏ, “Nhã Diệc, làm sao bây giờ, thật sự phải nhỏ như vậy.”

“Không sao, ta cùng ngươi.” Nhã Diệc kéo tay nhỏ của cậu động viên nói.

“Thật đáng ghét.” Long Ngọc tựa vào lòng hắn, ngồi lên chân hắn, “Anh dịu dàng như vậy, bình tĩnh như vậy làm gì, em sẽ không thể rời bỏ anh.”

“Vậy thì đừng rời đi, em đi đến đâu anh theo đến đó, không xa rời nhau.” Nhã Diệc dịu dàng nói, làm cho mọi người ở đây đều sửng sốt, hai cục cưng ngồi trên ghế giống như một đôi tuyệt phối (kết hợp hoàn hảo) trời sinh, vô cùng phù hợp, dưới ánh mặt trời là một cảnh tượng vô cùng ấm áp.

Long Ngọc cảm giác thật thoải mái, không biết đã ngủ thiếp đi trong lòng của Nhã Diệc từ khi nào.

“An Kỳ, sao lại chạy tới đây?” La Nhạc tìm cả buổi mới tìm được người, “Mới quay một nửa ngươi liền bỏ chạy mất, thấy soái ca sao? Hay là thấy mỹ nữ?”

Hôm nay An Kỳ và La Nhạc ở công viên rừng rậm chọn cảnh, lúc quay được một nửa thì nghe được tiếng hét của Long Ngọc.

“Ngươi mới là khuê nữ! Cả nhà ngươi đều là khuê nữ!”

Lời nói quen thuộc biết bao nha! Âm thanh quen thuộc biết bao nha! Bánh bao nhỏ, mềm mại, phấn phấn, đáng yêu muốn chết kia không phải là bảo bối Tiểu Chân của nàng sao! Không nói hai lời liền bỏ lại La Nhạc xông tới, La Nhạc quay xong vừa quay đầu lại, người đâu rồi?

Khong có soái ca, mỹ nữ, manh bảo bảo thì có một cặp.” Ngón tay An kỳ vuốt ve mặt Long Ngọc, “Con ta.” Âm thanh từ ái mẫu tính.

“Ngươi có con trai hồi nào? La Nhạc sửng sốt một chút, nàng chưa từng nghe An Kỳ nhắc đến người nhà, hay là nói về quá khứ của mình, trên hồ sơ của nàng (An Kỳ) vẫn luôn trống rỗng.

“Vẫn luôn có.” An Kỳ cười nhẹ.

“Còn kia?” La Nhạc nhìn về phía Nhã Diệc hỏi nàng.

Khóe miệng nàng mất tự nhiên kéo lên, không cam lòng nói: “Con rể ta.”

“Phốc!” La Nhạc dưới ánh mắt ‘Hung hãn’ của nàng nhịn cười.

Tất Thiến yên lặng ở một bên nhìn, đột nhiên nở nụ cười. Không biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy An Kỳ đã cảm thấy nàng là mẹ của Long Ngọc. Có lẽ bởi vì sự cưng chiều trong mắt nàng, có lẽ vì vẻ mặt dịu dàng của nàng, có lẽ vì động tác nhẹ nhàng của nàng. Hơn nữa Nhã Diệc cũng không bác bỏ. Có một người mẹ như vậy là chuyện hạnh phúc dường nào.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Hắn cụp mắt, không khỏi nhớ về bản thân mình kiếp trước, một trong những hung thủ đã hại chết hắn chính là mẹ của hắn, lúc này hắn rất hâm mộ Long Ngọc, có thể yêu thương mẹ của hắn như thế.

“Phu nhân.” Từ từ nói với giọng điệu bình tĩnh, “Thiếu chủ và Nhã thiếu liền giao cho ngài.” Hắn gật đầu với Nhã Diệc một cái, Nhã Diệc không có cự tuyệt hay đồng ý.

“Làm phiền.” An Kỳ khách khí nói.

Một mình Tất Thiến trở về tiệm bánh Vui Vẻ, nhìn cái người bận rộn kia, mất mát trong lòng bỗng nhiên được lấp đầy, đây không phải là chuyện Quý Liễn phải làm, lại vì hắn cho nên sẵn lòng làm, yên lặng tới gần, từ phía sau lưng ôm lấy Quý Liễn, mặt dán lên tấm lưng không hề dày kia, thật an tâm, thật ấm áp, đây là điều hắn luôn luôn mong muốn.

“Thanh Y” Quý Liễn sửng sốt một chút.

“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một cái.” Tất Thiến ôm hông của hắn, mặt ở trên lưng của hắn cọ cọ, thỏa mãn hít lấy hơi thở của hắn.

“Ừm.” Quý Liễn tay trong tay với hắn, Thanh Y của hắn hiếm khi cảm tính như vậy, ý cười nồng đậm trên môi.

Đặc biệt chói mắt, mắt người ta đều sắp mù, tú ân ái gì gì đó! Quá đáng ghét!

Khi Long Ngọc thức dậy đã là chạng vạng tối, gian phòng xa lạ làm cậu hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời vô cùng xinh đẹp, tựa như là sự đấu tranh sau cùng, nhưng cậu biết, dù sao đi nữa, đêm đen vẫn sẽ đến, rồi đêm đen lại được bình minh hoá giải, tuần hoàn nối tiếp, không ngừng nghỉ.

“Tỉnh?” An Kỳ đứng ở cửa nhìn mặt nghiêng xinh đẹp của con trai, cho dù hiện tại nhỏ đi, ngũ quan vẫn nhìn ra được vẻ đẹp tuyệt mỹ của trước đây như thường. Gương mặt này của Long Ngọc lớn lên rất dễ nhìn, phần lớn giống nàng, chỉ có đôi mắt kia, cực kỳ giống người của Long gia, mắt hẹp dài, nhưng đôi mắt hẹp dài của Long Ngọc là mắt phượng. Có người nói nam nhân mắt hai mí dễ nhìn. Lúc còn trẻ Long Tĩnh có cặp mắt hai mí hẹp dài rất đẹp. Nhưng từ sau khi sinh Long Ngọc, nàng cảm thấy chỉ có mắt phượng hẹp dài của con trai là đẹp nhất, giống như hai mặt trời của Tu La.

“Ở đây thật nhỏ.” Long Ngọc không khách khí oán giận.

“Ừ, tuy nhỏ chút.” Nàng gật đầu, đi tới bên giường ngồi xuống, đem cậu ôm vào lòng, “ Nhưng dù sao cũng là nhà, hoan nghênh về nhà.”

Long Ngọc không có nói tiếp, chỉ là ghé vào trong ngực của nàng, tiếp tục nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ. vô cùng an tĩnh. Trong nháy mắt, An Kỳ đột nhiên cảm thấy dường như  nàng lại trở về lúc ở Ngọc trang, nàng ôm Tiểu Chân Nhi ở bên cửa sổ ngắm mặt trời lặn, chỉ có lúc này nàng mới có giây phút an bình, có thể sẽ cảm thấy thỏa mãn, mà sau đó là sự mất mát cùng với tuyệt vọng hơn nữa.

“Nhã Diệc nhà ta đâu?” Long Ngọc đột nhiên hỏi.

“Hắn có việc đi ra ngoài, nói là buổi tối để cho ngươi ngủ trước không cần chờ hắn.” An Kỳ nói, trong lòng thở dài, đường đường là Minh Vương lại thu nhỏ chính mình để bồi lão bà, đây là muốn quậy kiểu nào nha!

“Ồ.” Cậu hơi mất mát một chút.

“Buổi tối cùng mẹ ngủ chung đi.” Thấy con trai manh như vậy, trong lòng nàng rất ngứa, thật là nhớ ôm ôm và hôn nhẹ nha!

“Được thôi.” Dù sao cũng không biết lúc nào Nhã Diệc trở về, cậu thẳng thắn đáp ứng.

“Con trai ngoan!” Nàng ôm Long Ngọc hôn một cái thật to, đã lâu không cùng con trai cùng nhau ngủ!

Hai mẹ con ăn cơm tối đơn giản, đi rửa mặt, trong lúc An Kỳ muốn tắm cho Long Ngọc thì bị cậu đẩy ra ngoài. Đùa gì thế, nếu để cho Nhã Diệc biết được, còn không “tắm” cho cậu từ trong ra ngoài một lượt. Hơn nữa, cậu là một đại nam nhân còn cần tới mẹ tắm cho sao!

Thoải mái tắm tắm, mặc áo ngủ Miêu Miêu đáng yêu An Kỳ mua cho cậu lên giường ngủ. An Kỳ dỗ Long Ngọc ngủ trước rồi mình mới ngủ. Tất nhiên lúc nàng dỗ còn bị con trai khinh bỉ, thế nhưng Long Ngọc vẫn ngủ thiếp đi trong lúc đó, thực sự là biệt nữu đáng yêu.

Từ từ nàng cũng tiến vào mộng cảnh.

‘Mở ra! Mau mở ra! Đừng đóng đinh! Đừng đóng đinh!’

Trong bóng tối, nàng nghe được một tiếng lại một tiếng vang bịch bịch, nàng nhìn thấy một quan tài nho nhỏ, nhìn quan tài bị đóng đinh, nàng la hét nhưng không ai nghe được, đưa tay đẩy nắp quan tài nhưng lại từ nắp quan tài xuyên vào trong.

Hài tử nho nhỏ, mặt nghẹn đỏ, đẩy nắp quan tài, một chút một chút, hoàn toàn không dùng được lực, nàng nhìn con trai của nàng bị ngạt chết ở trong quan tài, nàng kêu khóc, xin Long Tĩnh, thế nhưng, bọn họ nghe không được, không thấy được nàng, nàng trơ mắt nhìn con trai chết ở trước mặt mình, nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Long Tĩnh, không chịu mở nắp quan tài nhìn một chút. Một luồng oán khí sinh ra từ đáy lòng, một khắc kia nàng muốn giết người trước mắt, ánh nến nổ vang, cuồng phong nổi lên bốn phía, nàng muốn giết bọn họ, giết mọi người bên trong nhà này, ngay khi oán khí của nàng sắp sửa lên tới đỉnh điểm, Long Ngọc đá văng nắp quan tài, máu Tu La của cậu thức tỉnh, tức giận vừa rồi hoàn toàn dập tắt. Ngón tay của nàng xuyên qua gò má của cậu, lại không thể vuốt ve cậu, cũng không thể ôm cậu, nàng đứng ở sau lưng cậu lẳng lặng nhìn, mỗi một ngày đều vì cậu mà đau lòng, mỗi một ngày hận Long Tĩnh hơn một phần, chậm rãi tích góp từng tí một. Tình yêu trước đây đã biến thành oán hận, dường như chỉ có hắn chết, nàng mới có thể giải thoát, Tiểu Chân Nhi của nàng mới có thể hạnh phúc.

Khi hắn đã chết rồi, nàng cũng không muốn liếc hắn nhiều thêm một cái, ngay cả hồn của hắn cũng không muốn gặp, có lẽ đây chính là kết quả của bọn họ, giống như người dưng nước lã.

Trong bóng đêm An Kỳ mở mắt ra, nghiêng người nhìn Long Ngọc ngủ rất say sưa bên cạnh, trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng hôn lên gò má của cậu, chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài phòng, nhẹ tay đóng kín cửa, rót cho mình ly rượu mạnh, đi tới trước cửa sổ sát đất to lớn, ôm vai, thỉnh thoảng uống một hớp rượu.

Bóng tối bên ngoài giống như một con dã thú nuốt chửng tất cả, đem tất cả dung nhập vào bóng tối, môi nàng nở một nụ cười nhẹ, cười một cách vô nghĩa, giống như là một thói quen, không tự chủ từ đáy lòng phát ra ngoài. Nàng biết đây không phải là thói quen của An Kỳ mà là Chân Dao, nàng đang biến trở lại thành Chân Dao thích rong ruổi lục giới, Chân Dao hiếu chiến, thích giết chóc. Bất kể là An Kỳ bây giờ, hay là Ngọc trang Long phu nhân trước đây, chẳng qua đều là biểu hiện giả dối, chỉ có nàng trên chiến trường, mới thật sự là nàng, điểm này, Tiểu Chân Nhi rất giống nàng.

“Thời gian của cơ thể này không còn nhiều.” Âm thanh thuộc về Minh Vương từ phía sau nàng truyền đến, cho dù nàng không quay đầu lại, cũng có thể đoán được sau lưng nàng không phải là cục cưng giống như Tiểu Chân Nhi đáng yêu của nàng, mà là Minh Vương uy nghiêm.

“Ta biết.” Nàng nhắm mắt lại, “Đừng mang nó đi, để ta ở cùng nó.” Nàng thiếu Tiểu Chân Nhi nhiều lắm.

Nhã Diệc không nói gì mà trở về, đem Long Ngọc đang ngủ ôm vào trong lòng mình, bá đạo tuyên bố quyền sở hữu. An Kỳ đứng trước cửa sổ một đêm, lúc hừng đông đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Ít nhất khi Long Ngọc thấy nàng thì nàng đang làm bữa sáng cho con trai bảo bối của mình, giống như đêm qua không có gì xảy ra, lại giống như là Nhã Diệc vẫn luôn ngủ bên cạnh Long Ngọc.

Bọn họ không nói, Long Ngọc tự nhiên sẽ không hỏi, cậu chỉ cần hưởng thụ hiện tại là tốt rồi.