Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 69: Phiến điểm giang sơn



Editor: Rosaline Ng

Beta: Lilly Ng

Tổ tiên của Tưởng gia là tế sư, là tế sư mà đế vương đã từng tin dùng, vì các gia đình quý tộc mà cầu bình an, không biết có phải là cầu nhiều quá hay không, mà khiến cho trời cao cảm thấy phiền, ông trời liền thu hồi lại thân phận tế sư của bọn họ, làm cho bọn họ biến thành người phàm, trong một đêm Tưởng gia từ tế sư được vạn người kính ngưỡng biến thành bình dân, đế vương không có cách nào có thể cầu trời cao thông qua tế sư, gia đình giàu có cũng không còn có thể thỉnh tế sư để cầu bình an, Tưởng gia chỉ trong chốc lát liền thất bại.

Bọn họ từng làm chính trị, cũng từng làm thương nhân buôn bán, vì sinh tồn mà vào rừng làm cướp làm giặc, vận rủi giống như là cứ bám theo bọn họ vậy, một đời lại một đời của Tưởng gia, càng nhanh chóng đi từ hưng khởi ngắn ngủi mà suy yếu xuống, chuyện may mắn của Tưởng gia tới khi mà cha Tưởng Thấm cưới được mẹ nàng, mẹ Tưởng là linh pháp sư, nàng dùng linh khí của mình vì Tưởng gia mà sửa mệnh, vì thế mà cũng trả giá bằng mạng của mình, nếu như mạng của nàng đã hết, linh pháp sư không có người thừa kế liền thôi, nhưng nàng lại cố tình đem lực lượng linh pháp sư truyền lại cho nữ nhi còn nằm trong tã lót, vì thế Tưởng gia từ trên xuống dưới đều không quá một tháng bạo bệnh mà chế, chỉ để lại Tưởng cô cô cùng Tưởng Thấm.

Từ nhỏ Tưởng Thấm đã biết mệnh mình là được toàn gia đổi lấy, nàng không giống như những hài tử khác từ nhỏ đã mang thâm thù đại hận, nàng không cần phải nghiêm túc học tập để có thể chống lại vận mệnh của nàng, nàng chỉ cần làm những gì mà mình yêu thích, làm chuyện mà mình muốn làm, đi tới Minh giới để đoạt bảo cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ cùng kích động, mà học diễn là giấc mộng từ nhỏ của nàng, nàng không biết tại sao mình lại phải chấp nhất vì cái gì, chỉ là rất muốn học, rõ ràng là xướng rất tốt, tại sao tất cả mọi người đều nói nàng xướng không có thần? Không có tình cảm? Tình cảm là cái gì?

Nàng tự hỏi, bất tri bất giác liền ở trong lớp mà ngủ.

Trong mộng đầy sương, từng chiếc từng chiếc đèn lồng màu đỏ ở trước mắt nàng bay tới bay lui, làn điệu a a a a từ nơi xa xôi truyền đến, thanh âm kia đặc biệt quen tai, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra được đã nghe ở đâu.

Trong khói mù mịt đó, có người đang ở tư thái vặn vẹo, hát kịch nam, một câu kịch làm động lòng người cũng khiến cho linh hồn chấn động.

“Mặt trăng nơi hải đảo mọc rồi lại lặn a…

Thấy thỏ ngọc

Thỏ ngọc lại sớm chạy về phương đông

Mặt trăng rời hải đảo

Đất trời sáng bừng lên

Trăng giữa trời

Lại tựa như Hằng Nga rời cung trăng,

Thiếp tựa như Hằng Nga rời Cung Quảng

Lại tựa như Hằng Nga hạ xuống Cửu thiên

Thanh âm trong trẻo vọng từ Cung Quảng

a tại Cung Quảng a

Bàn đá cầu kiều ỷ kê dựa lan can

Cá chép càng trên mặt nước quẫy đduôi

a trên mặt nước sớm

Trời cao từng đàn chim nhạn bay qua

Chim nhạn bay ai chim nhạn bay a

Đàn nhạn nhỏ bé bay vút lên có nghe tiếng thiếp rơi dưới bóng hoa

Cảnh sắc nơi đây thật liêu nhân a khiến cho người muốn say trong ấy a ai bất giác đã đến Bách Hoa đình…”

Âm thanh lúc liền lúc đứt, nhưng lại vô cùng câu nhân, nàng nghe đến mê li, bất tri bất giác cũng hát theo, thanh âm mới đâu có lúc lạ, động tác có chút cứng ngắc, nhưng rồi nàng từ từ nàng phát hiện ra những người đứng trên sân khấu đều mặt y phục cổ trang, nàng nghi hoặc, nhưng thân thể nàng vẫn như cũ mà bày ra tư thái trên sân khấu, trong miệng lại lẩm nhẩm kịch nam, giống như là nàng không còn là chính mình nữa vậy, đột nhiên có một nam tử vọt lên, nắm chặt cổ tay của nàng.

“… Đi cùng ta đi.” Hắn gọi tên nàng, nhưng lại nghe không rõ hắn gọi gì, chẳng qua nàng cảm thấy đó là tên của mình, nàng nhìn hắn, không thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ nhìn thấy hắn một thân hỉ phục đỏ thẩm, hắn là muốn thành thân sao? Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu

“Thiếu gia, đừng làm rộn, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, ngươi không nên tới đây.” Nói như vậy, giọng nói này cũng không phải là bản thân nàng, mà giống như bên trong cơ thể có một linh hồn khác đang nói vậy, nhưng mà nàng biết mình đang nói đến cái gì.

“Đi theo ta.” Hắn lôi kéo tay nàng không tha, “Ta thú ngươi làm bình thê!”

“Ta gánh vác không nổi, thiếu gia, chúng ta không đi chung một con người, huống chi ngươi đã có thê, không nên phụ nàng.” Nàng nói xong rút tay mình từ trong tay hắn ra, quay người đi, hắn nhanh chóng ôm lấy nàng.

“Ta hưu nàng ta! Ta hưu nàng ta! Ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi! Chỉ cần ngươi!” Hắn điên cuồng lặp lại một lần lại một lần.

“Xin lỗi, ta không thể.” Nàng dùng sức đem tay hắn đẩy ra, đầu cũng không quay lại mà đi mất.

“Ngươi sẽ hối hận! Ta sẽ khiến cho ngươi hối hận! Nguyệt nương! Ngươi sẽ hối hận! Nguyệt nương! Nguyệt nương! Nguyệt nương…”

Hắn vừa hô ra cái danh tự kia, thân thể Tưởng Thấm ngay lập tức trở nên cứng nhắc, nhìn xuyên qua cái bóng của nữ tử mặc trang phục diễn kịch, cái người gọi là Nguyệt nương không phải nàng, nàng không phải nguyệt nương.

Hình ảnh lại xoay một cái, Nguyệt nương cả thân mặc trang phục diễn kịch đầu đội mũ phượng, quỳ trước một mộ phần không kia, trong tay nắm băng hoa Vân Yến.

“Muội muội không sợ, tỷ báo thù cho ngươi!” Tay nắm quạt của nàng vô cùng căng, vết thương trên tay nàng nứt ra máu chảy nhuộm cả quạt, máu bị quạt nuốt từng giọt từng giọt.

Tiểu lâu tinh xảo, hương vị nhàn nhạt ùa tới, rượu ngon món ngon, danh ưu xướng đệm, đào chính xướng thoại.

“Vạn tuế, nếu như nô tỳ cũng có một kế. Vạn tuế tuyển một ngày đẹp trời tại trên lầu bày ngự yến, sau đó ở dưới lầu lấy đồ vật chắn lại. Sau Người lại ra lệnh cho đốt lửa bốn phía, đến lúc đó những tên nghịch thần sẽ từng người từng người một mà hóa thành tro tàn.

Một tòa lâu đang bị thiêu đốt, trên tiểu lâu ánh lửa nổi lên bốn phía, nhưng kịch nam vẫn như cũ mà a a a a truyền đến, tiếng gào thét sợ hãi của đám nam nhân cũng không lấn át được tiếng kịch.

“Trời xanh không có mắt, oan hồn chiêu chiêu, ta tự thay trời hành đạo, gia muội chết thảm, ngươi ta đều là hung thủ! Ta muốn các ngươi đền mạng! Vì tiểu muội của ta mà đền mạng!” Xướng đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở.

“Nguyệt nương…” Nam nhân kêu nàng một tiếng, thông cảm, áy náy, bất đắc dĩ cùng với oán hận…

Tưởng Thấm không thấy rõ mặt của nam nữ kia, chỉ nghe được âm thanh, tâm lý chấn động đến lợi hại, chỉ cảm thấy trên mặt mát lạnh, lấy tay chạm vào, chính mình liền ngây ngẩn, nhìn chằm chằm vào ngón tay mình, nước mắt? Nàng chưa từng khóc qua, tại sao lại vì ngươi không thấy rõ dung mạo không rõ thân phận mà chảy nước mắ?

“Tưởng Thấm!” Theo tiếng rống của Vương Giáo sư người được xưng là diệt tuyệt sư thái, Tưởng Thấm liền thức tỉnh ngẩng đầu nhìn thấy Vương Giáo sư sắc mặt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm nàng, nàng vuốt mặt một cái quả nhiên, nàng khóc.

Nàng cũng chắc chắn giáo sư muốn hỏi, làm sao vậy?

Nhưng mà, Vương giáp sư không phải người bình thường, nếu không thì làm sao có thể được gọi là “diệt tuyệt sư thái” đây!

“Lên lớp mà ngủ gật, chép phạt bài khóa mười lần!”

Tưởng Thấm không nói tiếp, chỉ là mặt lạnh nhìn Vương giáo sư, bà nhàn nhạt nói một câu làm cho mặt nàng càng đen hơn, “Nghe nói văn học hệ cổ đại lúc nãy đã báo chính là hát hí khúc [quý phi túy tửu], văn nghệ ngươi tính biểu diễn gì? Sẽ không phải ngay cả một cái báo danh cũng không đoạt được chứ?” Chân mày Tưởng Thấm nhướn một cái, Vương giáo sư cho nàng một cái trừng mặt.

Thân là chủ nghiệm ngành cùng với giáo sư hệ văn nghệ, hứng thú to lớn nhất chính là chèn ép hệ văn học cổ đại, các giáo sư trước của hệ văn học cổ đại đều là bại tướng dưới tay bà. Bị bà đả kích tới thương tích đầy mình, làm cho bà có cảm giác vô cùng ưu việt, thế nhưng từ khi Âm Nhã Diệc xuất hiện, hệ văn học cổ đại trở thành hệ được hoan nghênh nhất, không phải là một trong.

Mà trợ giáo bên cạnh hắn đều nắm giữ tất cả, đem nhân khí bên trong học viện gom đến hệ văn học cổ đại, đáng hận nhất chính là cả hai là một đôi cẩu nam nam! Đây mới là điều bà chán ghét nhất! Nam nhân lại ở cùng nam nhân thật là buồn nôn!

Ở thời đại này, thời đại mà hôn nhân đồng tính đã hợp pháp trăm năm, vậy mà còn có người như Vương giáo sư, cũng thật là kỳ ba!

“Chúng ta cũng biểu diễn” Vương giáo sư đẩy mắt kính một cái, “Tưởng Thấm không phải muốn hái hí khúc sao, bọn họ diễn [quý phi túy tửu] thì chúng ta liền diễn [bá vương biệt cơ].”

“Giáo sư! Cách lễ chỉ còn có mười ngày, làm sao có phải? Nếu không thì chúng ta diễn hợp xướng đi!” Có đồng học lo lắng chuyện không thành, đề nghị.

“Bọn họ có thể làm được, các ngươi sao lại không thể làm được!” Ánh mắt của Vương giáo sư đầy lạnh lùng, đồng học vừa đề nghị liền rụt tay về.

“Vậy thì cần phải chọn người, không cần kéo chân sau ta.” Tưởng Thấm cười lạnh, dẫn tới ánh mắt lạnh lẽo của các bạn học trong lớp, hệ văn nghệ vừa vặn ngược lại với hệ văn học cổ đại, toàn bộ đều chia năm bẻ bảy mảng!

Hết giờ học, sau khi tan học, Tưởng Thấm hờ hững đi ra ngoài, không có cùng bất kỳ đồng học nào chào hỏi, đối với nàng đều là không cần thiết, vốn là nàng không nghĩ đến lên đại học, chỉ tiếc đại học là cưỡng chế, trừ phi là không cha không mẹ không người giám học, không có được cô nhi viện thu dưỡng, còn không đều phải lên đại học, cho nên nàng bị cưỡng chế đưa lên đại học, vẫn là học vào lớp giáo sư hệ văn nghệ mà cả học viện ghét nhất, người người đều gọi là “diệt tuyệt sư thái, đi tới hệ văn học cổ đại một người giết một người, cái gì mà nghệ thuật nồng nặc trong hệ văn nghệ! Thật là không có thiên lý a!

Cho nên nàng ở trên lớp ngủ, tan học lại bất hòa mà không chào đồng học, liền không được tâm của giáo sư cũng không được tâm của đồng học, cho nên từ trước đến nay đều là một người,

Sau khi bọn họ tản đi, hoàn toàn không chú ý tới trợ lý chủ nhiệm ban Long Hàm phát ra quang điện.

‘Cửu ca, tuyệt diệt sư thái đánh chủ ý đến hệ ngươi, báo danh [bá vương biệt cơ], ngươi mau nghĩ đối sách!”

Không lâu sau liền lập tức nhận được hồi âm, chỉ hai chữ.

“Nhiều chuyện”

Hắn chép chép miệng, lại bị Cửu ca ghét bỏ! QAQ

Kỳ thực Long Ngọc đã sớm biết, làm sao cậu lại biết? Lên báo danh tại quang võng học viện không phải là sẽ biết sao!

(Học sinh hệ văn học cổ đại: Hoàng hậu nương nương uy vũ!

Nhã Diệc ôm lấy Long Ngọc: Của ta! Mọi người: = 皿 = Thê nô a…)

Tưởng Thấm trên đường về nhà một đường đều đi về phái thành nam, đi tới Nguyệt Tiên quán, lại bị chặn ở bên ngoài.

“Ngày hôm nay có người đặt bãi, không đón khách ngoài.” Bảo vệ trước cửa ngăn cản mọi người muốn vào.

“Ai lại có mặt mũi lớn như vậy nha! Có biết lão nương là ai không? Lại dám cản lão nương!” Một phụ nhân ăn mặc phú quý trên tay mang theo nhẫn kim cương khổng lồ, chỉ vào mũi bảo vệ.

Bảo vệ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, “Khuynh Ngọc thiếu chủ đặt bãi, Ngọc thiếu lập tức liền đến, phu nhân có lời gì có thể cùng Ngọc thiếu nói.” Hắn muốn xem xem bà ta có hay không có can dảm đó!

Quả nhiên khi nghe nhắc đến Long Ngọc, phụ nhân rụt cổ một cái, không tiếp tục lên tiếng.

Những người khác vốn là còn muốn cãi lại, lần này cũng không dám nói gì, Ngọc thiếu tính khí không tốt, lại cùng với Nguyệt Tiên quán là chỗ quen biết cũ, mỗi lần Long Ngọc đến, hoặc là bao hết, hoặc là bao màn, nhẹ nhất cũng là chờ hắn gật đầu thì mới được chọn màn diễn, cũng không phải không có ai chưa từng nháo qua, chỉ tiếc của cải không nhiều bằng Ngọc thiếu bị chỉnh đốn tại hiện trường, không biết bây giờ đang ở trong xó xỉnh nào ngồi xổm đây.

“Cho qua! Cho qua!” Một cô gái chen vào, “Xin lỗi, xin lỗi, ta, ta, ta…”

“Lại bị kẹt đường?” Bảo vệ cười hỏi rồi mở cửa, “Mau vào đi, đừng làm cho quán chủ sốt ruột chờ.”

“Cảm tạ, Lý ca.” Hạ Yên Tịch giọng nói ngọt ngào nói cảm ơn, rồi tiến vào.

“Không cần khách khí.” Bảo vệ cười nói, hắn đóng cửa lại, sau đó khôi phục lại khuôn mặt lạnh tanh.

Cả khuôn mặt của Tưởng Thấm đều đen kịt lại, lại là nàng! Dựa vào cái gì mà nàng có thể đi vào! Dựa vào cái gì! Thời điểm Tưởng Thấm đang muốn phát hỏa phẫn nộ của mình, chỉ thấy bảo vệ đứng nghiêm chỉnh, cung kính kêu một tiếng.

“Ngọc thiếu.”

Tưởng Thấm quay đầu lại, liền thấy một đám người đi tới, hai người dẫn đầu có phong thái vô cùng nhẹ nhàng, khiến cho người ta vô cùng chú ý, nam tử mặc áo màu nhạt có đôi mắt phượng nhỏ dài vô cùng yêu mị, nam tử mặc y phục đậm có đôi mắt biết cười, nhưng lại chỉ cười đối với nam tử kia, liếc mắt một cái liền biết bọn họ là một đôi.

Quả thật chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng, Tưởng Thấm có một loại cảm giác muốn rút mình vào trong bóng tối, đó là lòng sọ hãi xuất phát từ sau trong nội tâm.