Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 72: Tiêu thanh y cựu – Tiếng tiêu vẫn còn



Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Lửa chiến cháy ngày đêm, da ngựa bọc thây, tiếng tiêu như khóc, giết chóc không ngừng.

Trong căn phòng mờ tối, ánh đèn ám muội, trên giường hai người đan xen lẫn nhau, thân thể kích động, tiếng rên, mùi vị lan tràn cả căn phòng, mùi gay gắt nồng ngắc cả mũi, lẩm bẩm một câu không rõ, nhưng, thật sự rất lâu cũng không thấy được rõ khuôn mặt.

Phát tiết qua đi, nam tử nằm dưới thân đối phương tỉnh lại trong giây lát, đẩy người trên thân mình một cái, “Đi ra ngoài.”

“Thật là vô tình a, dùng xong liền bỏ a!” Nam nhân cười nói, dùng sức đỉnh lên.

“Đi ra ngoài!” Thanh âm của đối phương cũng thay đổi, dẫn tới khuôn mắt nam nhân lớn hơn đầy ý cười, không để ý tới lời phản đối của đối phương, mạnh mẽ yêu một hồi, người lúc này trên khuôn mặt đầy hưởng thụ, giờ khắc này lại phi thường chống cự, nam nhân kia lại vô cùng hưng phấn, ra sức bắt nạt người dưới thân, mãi đến khi người dưới thân hôn mê cũng không buông tha.

Sáng sớm, Ngô Đồng mở mắt ra, toàn thân đau nhức đến đòi mạng, ánh mắt của hắn trừng trừng nhìn chằm chằm trần nhà, hắn không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu, hắn không yêu nam nhân, lại ở dưới thân nam nhân mà hầu hạ, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy buồn nôn, thân thể của hắn hết sức khát cầu nam nhân yêu thương, cho dù là buổi tối.

Quang điện vang lên, hắn nhìn thấy người gọi điện thì sắc mặt vô cùng phức tạp, giống như là lão công ở bên ngoài vụng trộm, bị lão bà điện thoại hỏi thăm, bất quá, quang điện kia đúng là do vợ chưa cưới của hắn gọi.

“Giai Giai có việc gì thế?”

“Anh ở bên ngoài sao?” Vệ Giai Giai nghi vấn, này đã là lần thứ bao nhiêu hắn qua đêm ở bên ngoài a?

“Ân, có bằng hữu đến, tán gẫu hơi trễ, liền qua đêm ở bên ngoài.” Hắn vừa nói, vừa bôi thuốc cho bản thân mình.

“Ồ, anh đừng quên, chuyện ngày mai gặp ba mẹ em nha.” Nàng cũng không có bất kỳ hoài nghi gì.

“Hảo, anh cúp máy đây.” Hắn cúp quang điện, nhìn chằm chằm vào quang điện, nhớ tới Vệ Giai Giai, bọn họ yêu nhau 6 năm, bây giờ liền muốn kết hôn, nếu để cho nàng biết mình khát cầu nam nhân yêu thương, nhất định sẽ rời hắn mà đi!

Cha mẹ Ngô Đồng mất sớm, thân phận linh sư không phải được thừa kế từ huyết thống của người thân, mà là được kế thừa từ chính sư phụ của mình, bởi không có quan hệ máu mủ, nên sức mạnh của hắn vô cùng yếu, hắn tự mình đi Minh giới một chuyến, từ lúc bắt đầu mang cốt tiêu hoàng ngọc kia về, rất nhiều chuyện bắt đầu thay đổi, như là thân thể của hắn khát cầu nam nhân, làm cho hắn không thể nào kiềm chế được.

Từ lâu hắn đã đến tất cả ngày hôm nay đều có liên quan, nhưng hắn không muốn buông tay, cái tiêu này có thể làm cho sức mạnh của hắn tăng nhanh, không còn là một linh pháp sư nhỏ yếu nữa.

Mà, hắn vẫn còn có chút lo lắng, về lai lịch của cái tiêu này, hắn cũng chỉ được nghe nói qua, bối cảnh đằng sau thì hắn hoàn toàn không biết, dù sao đồ vật là được lấy từ bên trong tòa điện kia, hơn nữa, đã lâu như vậy rồi mà người Minh giới vẫn không có hành động? Thật không phù hợp với lẽ thường!

Sau khi thanh lý qua thân thể, bôi thuốc cho bản thân, xóa sạch vết tích kia, thì dọc theo đường đến phố cổ mà tiến, trực tiếp tìm cửa hàng quen biết.

Cổ Nghĩa các. (Không biết bạn nào còn nhớ không a?)

“Cổ lão.” Ngô Đồng có chút uể oải mà ngồi đối diện Cổ lão.

“Tiểu tử ngươi a, đây là bị làm sao?” Cổ lão nhìn sắc mặt hắn tái nhợt xanh ngắt, ấn đường biến đen, tiểu tử này rốt cuộc là trêu chọc tới thứ gì không sạch sẽ rồi!

“Không có chuyện gì ạ, Thủy Vi gần đây có ghé qua không ạ?” Hắn và Thủy Vi xem như là đồng môn, hắn cũng đã lâu không liên hệ với nàng.

“Ngươi không biết sao?” Cổ lão sửng sốt một chút, thấy hắn lắc đầu, thở dài nói, “Nha đầu kia xảy ra vấn đề rồi, sốt cao, cháy hỏng cả cổ họng, trên người xuất hiện hoa văn lạ, nếu ta nói, nha đầu đó là gặp phải nguyền rủa, tiểu tử ngươi không sao chứ?” Lão nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào Ngô Đồng, trong đám người đi lần đó lão cũng nhận thức được ba bốn người, Thủy Vi không có kết quả tốt, e là tiểu tử Ngô Đồng này cũng sẽ không tốt gì.

“Không có chuyện gì ạ” Ngô Đồng không thể nói bất kì điều gì, “Cổ lão, ngài giúp con xem cái này một chút.” Hắn đem cốt tiêu hoàng ngọc đưa đến trước mặt Cổ lão.

“Cái này…” Mi tâm của Cổ lão nảy một cái, “Ngươi có biết đây là cái gì không?”

“Là ngọc tiêu sao?” Ngô Đồng hỏi.

Cổ lão vò đầu, “Ngươi có biết Đa La – La tộc không?”

“Không biết.” Ngô Đồng lắc đầu, chưa từng nghe nói qua a.

“Cũng đúng, năm đó bộ tộc Đa La – La tộc đã bị tôn chủ trạch quốc tiêu diệt, cái tiêu này hẳn là cái cuối cùng.” Cổ lão đem ngọc tiêu đặt lên bàn, “Đây không phải là ngọc, mà là cốt*, xương lưng của Đa La – La tộc, tộc nhân ấy không thể ốm chết, cũng không thể giết chết mà chỉ có thể sống đến hết mệnh và chết tại nhà thì xương lưng mới có thể thẳng tắp, nếu để ngọc thô chưa được mài cùng đánh bóng vào, thì bên trong linh khí sung túc, trải qua 500 năm hong khô, 500 năm phơi nắng, 500 năm mưa xối, thời điểm lấy ra mới có thể trở thành ngọc cốt, trải qua đánh bóng cùng luyện chế mới trở thành ngọc tiêu, có được màu vàng như vậy là do tụ hội tinh hoa của ánh trăng, đồ vật cực âm, thì ánh trăng có thể ngưng tụ thành như vậy, cũng không dễ dàng a.”

*cốt: xương cốt

Ngọc tiêu hoàng cốt, phác tố vô hoa*, mà ôn nhuận, liếc mắt nhìn một cái sẽ bị nó làm lóa mắt, màu vàng cũng không phải là chính hoàng, mà là nguyệt hoàng*, lạnh nhạt mà ôn hòa.

*phác tố vô hoa: đơn giản.

*chính hoàng: ý ở đây là màu vàng gốc của ngọc.

*nguyệt hoàng: màu vàng của trăng.

“Cổ lão, ý ngài đây là cái tiêu cuối cùng trên thế gian này sao?” Tâm trạng Ngô Đồng vô cùng kích động.

“Cốt tiêu hoàng ngọc không phải là tên nguyên bản của nó, còn tên thật của nó, chỉ sợ là chủ nhân của nó mới biết.” Cổ lão biết đến nó là gì, nhưng lại không thể nói, nếu không, minh giới sẽ không bỏ qua cho lão.

Tên nó là, Câu hồn minh tiêu.

“Ngươi tốt nhất không nên thổi cái tiêu này lên.” Cổ lão có ý tốt mà khuyên bảo. “Kết cục của nha đầu Thủy gia, ngươi cũng biết rồi, tốt nhất là nên đem đồ vật này về, những thứ rời khỏi Mê Di điện liền mất đi ràng buộc, sẽ trở thành như thế nào thì không ai biết được, Minh hậu cũng không phải là một người tính khí tốt, tốt nhất là không cần trêu vào.”

Nhưng hắn nào có nghe lọt tai, “Không muốn trêu vào thì cũng đã trêu vào rồi, dù sao cũng là chết, không bằng tranh thủ một chút cho bản thân trước khi chết vậy.” Hắn bỏ ra nhiều công sức như vậy, cái gì cũng không có được, lại còn bị nam nhân đè dưới thân, bảo hắn buông tay? Làm sao có khả năng.

Cổ lão thở dài, nhìn hắn rồi, lần thứ hai vò đầu.

Thằng nhỏ ngốc, ngươi không biết trên đời này có thứ so với chết còn đáng sợ hơn nữa?

Sống không bằng chết, so với chết còn đáng sợ hơn a!

Thành phố bận rộn, màn đêm lại lần thứ hai buông xuống, phố Sênh Mộ, quán bar Mạn Châu Sa Hoa kề cạnh quán bar Tình Ái Nhỏ.

Không khí trong quán bar Tình Ái Nhỏ cùng Mạn Châu Sa Hoa không giống nhau, Mạn Châu Sa Hoa thì là quán bar tương đối bình dân, ở bên trong quán bar Mạn Châu Sa Hoa đa số là các công tử ngâm mình trong đó, còn Tình Ái Nhỏ thì là một quán bar tương đối loạn, ngư long hỗn tạp, săn tình, tìm 419*, Ngô Đồng cũng coi như là đánh bậy đánh bạ mà tiến vào nơi này, dù sao thân thể của hắn cũng không thể nào chịu nổi, hắn cũng không phải không nghĩ tới việc nhẫn nại, nhưng nếu kết quả cuối cùng là hắn kiềm chế không nổi mà tự chính bản thân mình chạy tới đường phố, rồi tùy tiện tìm nam nhân mà đem chính mình cho đối phương cường, thân thể hắn không thể bị khống chế hoàn toàn như vậy! Vì không để bản thân bị người ta lầm tưởng thành người điên, hắn chỉ có thể tự mình tìm mục tiêu, ít nhất thì sẽ an toàn.

*419 = one for night: tình một đêm

Ngô Đồng tiến vào bên trong Tình Ái Nhỏ rồi tìm chỗ ngồi xuống, gọi một ly Lam Nhan, chờ người tự động đưa tới cửa, kỳ thực đối với hắn mà nói người tới là ai cũng không đáng kể, hắn chỉ mong tìm được một người sạch sẽ, không quá dính người, bởi vì hắn không muốn cùng đối phương bàn chuyện tình cảm, chính là hắn cũng không muốn cùng nam nhân làm, nhưng mà thân thể không thể kiềm chế được, hơn nữa không thể không nói, linh lực của hắn gần đây được tăng cường, chẳng là lấy dương bổ dương? Nếu như không nói chuyện tình cảm, tựa hồ cũng không rồi, bây giờ dù hắn nghĩ như vậy nhưng đến sáng hôm sau thì hắn lại có cảm giác tội lỗi với vị hôn thê của hắn, bị cảm giác bao phủ cả một ngày, trời gần tối vẫn là mong ngóng nam nhan, có thể thấy thấy được bên trong hắn là một tên tiện nhân.

Sau khi từ chối mấy người, thì gặp được một tên nam nhân hoa tâm, thủ đoạn ve vãn vô cùng cao mình, nhưng đáng tiếc, hắn không phải muốn cùng người ta nói chuyện luyến ái, nên ngay cả tên cũng không hỏi, liền cùng nam nhân đi mướn phòng, bất quá chỉ là tình một đêm thôi.

Thời điểm hắn cùng nam nhân ra khỏi cửa cũng không biết đã có người nhận ra hắn.

“Ti Vũ nhìn cái gì thế?”

“Không a, chỉ cảm thấy người kia quen mắt a.” Dương Ti Vũ cười nói, thấy thế nào mà người cừa cùng nam nhân rồi đi kia rất giống với bạn trai của Giai Giai nhà nàng.

“Cái người kia nha!” Người ở bên cạnh nở nụ cười, “Mỗi buổi tối đều thay người, trước đây chưa từng lặp lại.”

“Như vậy sao.” Trong lòng nàng mơ hồ bất an, Giai Giai không phải là bị người ta lừa gạt chứ? Bấm quang điện, “Giai Giai, tớ nói với cậu a…” Nàng đem hết những thứ mình thấy nói cho Vệ Giai Giai.

“Cậu nhìn lầm rồi đi?” Vệ Giai Giai không quá tin tưởng, nàng cùng Ngô Đồng kết giao cũng được 6 năm, hắn yêu thích nam nhân hay nữ nhân, nàng đương nhiên biết, coi như là có thay đổi thì cũng không nhanh như vậy a? Nhưng mà, nghĩ tới một tháng khác thường vừa qua trong lòng nàng có chút bất an.

“E rằng là vậy đi.“ Dương Ti Vũ cùng nàng nói thêm hai ba câu rồi cúp quang điện, cũng không để chuyện đó trong lòng.

Mà một bên khác, Vệ Giai Giai lại bắt đầu nhớ đến sự khác thường gần đây của Ngô Đồng, một dự cảm xấu dâng lên từ trong lòng.

Tại thời điểm Ngô Đồng cùng người khác mây mưa, một hạt giống hoài nghi đã gieo vào trong lòng Vệ Giai Giai.

Âm trạch, thoải mái mà nằm trên giường lớn, Long Ngọc nằm sấp chân cong lên đầu ngẩng lên xem Vân Yên kính trong tay, bên trong chính là trận chiến say sưa của hai nhân vật chính, tư thế cùng cơ thể đã đổi tới đổi lui được mấy lần, nam nhân kia cứ như không đủ mà quấn lấy Ngô Đồng không ngừng yêu cầu, Ngô Đồng đã thanh minh nhưng vẫn không thoát khỏi được, liền đưa tay cào hai cái, nam nhân nổi giận đem tay hắn cột vào đầu giường rồi tiếp tục đưa đẩy, Ngô Đồng chỉ có thể thống khổ mà thừa nhận, thân thế vô cùng hưng phấn, chỉ có tâm trí là rất muốn chống cự, bị cả hai loại cảm giác này đan xen cùng dằn vặt khiến cho hắn muốn điên lên.

Long Ngọc bĩu môi, độ khó này cũng đủ cao, biểu tình trên mặt cũng thật phong phú quá a!

Thời điểm Nhã Diệc vào nhà nhìn thấy Long Ngọc đang mặc một áo sơ mi trắng dài, để chân trần, chân nhỏ cong lên, cả thân nằm lỳ ở trên giường, vạt áo sơ mi như ẩn như hiện nội y màu đen, áo sơ mi cũng không đóng nút kỹ càng, chỉ được kéo sát lại, gài 1, 2 nút, vô cùng lỏng lỏng lẻo lẻo, để lộ ra phân nửa bả vai, một nửa phần tóc dài hạ xuống bả vai, nhìn qua tựa như đang câu dẫn người, “Đến cắn ta! Mau tới cắn ta!”

Long Ngọc cảm giác được trên giường bên người bị lún xuống, thân thể đặt trên người cậu man mát, bên tai truyền đến âm thanh vô cùng mê hoặc, “Đang nhìn cái gì thế? Thân ái?” Hơi nồng truyền đến bên tai, vành tai bị người ngậm vào trong miệng, một đôi bàn tay luồn qua eo hắn đi vào bên trong áo sơ mi vốn là áo đã đổ xuống từ bả vai theo đó mà tuột xuống thêm mấy phần, môi người kia chuyển tới bả vai của cậu, vừa nhẹ nhàng hôn rồi lại cắn cắn một cái, lưu lại những trái dâu đỏ tươi trên người.

“Nhã Diệc, đừng nghịch… Ừm!” Long Ngọc oán trách mà liếc mắt nhìn hắn một cái, một tay hắn nắm lấy phía trước ngực nhô ra của Long Ngọc, một tay khác đang tiến vào bên trong mà sờ soạng.

“Thân ái, nhìn bọn họ làm gì? Chúng ta chính mình đến cũng thật hảo a.” Ánh mắt Nhã Diệc dừng trên hình ảnh đang hiện ra trên Vân Yên kính,, một ngón tay có ý xấu mà dùng móng tay chà sát khiêu lấy thứ trước ngực Long Ngọc, người trong lòng hắn run rẩy, quay đầu lại trừng hắn, cặp mắt kia không có một chút lực sát thương nào mà lại giống như đang khiêu khích tiến thêm một bước nữa vậy.

“Thân ái, chúng ta đã lâu không có làm…” Nhã Diệc phủ lên người cậu mà hôn lên đôi môi trên khuôn mặt đang nghiêng qua của cậu.

“Ngày hôm trước rõ ràng là… A…” Vân Yên kính trong tay bị vứt sang một bên, ao sơ mi bị một lực lớn kéo ra, Nhã Diệc như sùng bài mà tại trên lưng cậu hơn lên, làm cho cậu từng tiếng kêu nhẵn nhụi, mà vang lên.

Ngoài cửa sổ, một đêm không trăng, không biết có phải là do ngượng ngùng hay không mà ẩn nấp đi mất rồi, trong phòng tản ra mùi vị ngọt ngào.

(tắt đèn, cua đồng bò qua…)