Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 75: Tiêu thanh y cựu – Tiếng tiêu vẫn còn



Editor: Rosaline

Betta: Rosaline

Quả nhiên, cảm giác của Ngô Đồng là hoàn toàn chính xác, hắn ngã xuống.

“Nếu như ngươi không muốn để cho đường muội yêu dấu của ta biết đến cái gì, vậy ngươi phải làm bé ngoan ở trên giường của ta cũng như là món đồ tiêu khiển, nếu không thì ta sẽ đem chuyện của ngươi nói cho đường muội của ta biết.” Vệ Dạng tà ác nhìn hắn, ngón tay ở trên cổ hắn mà chà sát qua lại, dường như chỉ một giây sau liền có thể cắt đứt đầu hắn vậy.

Những ngày kế tiếp, cứ thuận lý thành chương như vậy mà hắn trở thành bạn tình của Vệ Dạng, Vệ Dạng cũng không phải chỉ yêu thích nam nhân, mà chỉ là muốn tìm kích thích mà thôi, mỗi ngày hắn đều bị đối phương dùng đồ chơi dằn vặt đến dục tiên dục tử, tâm cũng trở nên bị ảnh hưởng.

Có lúc hắn cảm thấy được là có phải hắn ngay từ đầu đã sai lầm đi?

Hắn hoàn toàn không biết, ý chí của hắn cứ như vậy không có định lực mà phá hủy đi tương lai của hắn cùng Vệ Giai Giai, từ lúc đầu hắn cũng không có ý cực lực nhẫn nại mà phòng túng chính mình, rồi lại bắt đầu một việc mà không thể thu thập được, rồi lại thỏa hiệp quả thật không giống mình.

Bất tri bất giác, cơ thể của hắn đã bắt đầu phản bội vị hôn thê của mình.

“Các ngươi!” Vệ Giai Giai sợ hãi nhìn thân thể hai người tương giao, nàng là vì cha mẹ bảo mang đồ đến cho đường ca, mà lại nhìn thấy hình ảnh như vậy, người bị đường ca của nàng đặt dưới thân là vị hôn phu của nàng! Đồ vật trong rơi xuống đất một cái “bộp”, rơi trên mặt đất.

“Giai Giai em nghe anh… A!” Ngô Đồng muốn giải thích, nhưng cả người hắn đều không mặc quần áo, phía dưới lại bị đỉnh lên vô cùng phản cảm, làm sao mà có sức thuyết phục, đưa tay đẩy người trên thân, lại bị áp gắt gao.

“Ngươi thật làm ta buồn nôn!” Nàng chán ghét nói, rồi quay người chạy ra ngoài.

Ngô Đồng trợn mắt lên, nàng cảm thấy hắn buồn nôn sao…?

“Thực sự là đáng thương nha.” Vệ Dạng vỗ vỗ mặt hắn, cười xấu xa ma chà sát mặt hắn.

“Ngươi chính là cố ý.” Không phải câu nghi vấn mà là khẳng định, nam nhân này biết Giai Giai sẽ đến, mới cố ý dây dưa với hắn.

“Ta làm sao có thể để cho đường muội đáng yêu của ta giao cho người trong ngoài không đồng nhất như ngươi được.” Vệ Dạng rút ra khỏi thân thể của hắn, “Ngươi có thể đi rồi, về sau không cần thiết phải gặp mặt nhau.”

Hắn sững sờ nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, nửa ngày mới phản ứng được, “Ngươi là vì muốn ta rời khỏi Giai Giai mà cố ý tiếp cận ta sao?”

“Không phải.” Vệ Dạng đã đứng dậy, mặc quần áo, “Thời điểm bắt đầu ta chẳng qua là cảm thấy ngươi tương đối phù hợp khẩu vị của ta, mà từ lúc nhìn thấy ngươi tại nhà nhị thúc, ta liền biết ngươi không thích hợp với Giai Giai.”

“Ta chỉ qua là bị trúng lời nguyền!” Hắn từ trên giường ngồi dậy rống với đối phương.

“Ngươi đã từng nghĩ qua tìm cách giải lời nguyền sao? Có tự ràng buộc bản thân mình sao? Có nghĩ qua khống chế chính mình sao?” Từng câu hỏi của Vệ Dạng như đánh vào tâm hắn, hắn có? Có lẽ là có đi?

“Ngươi không có, ngươi bất quá chỉ cho là nước chảy bèo trôi, ngươi làm như vậy thì sao có thể cho người khác hạnh phúc được chứ?” Lời của Vệ Dạng nói ra làm đánh tan tất cả mọi thứ của hắn, sáu năm yêu nhau của hắn cùng Giai Giai cứ như vậy mà bị phá hủy!

Nếu như không có người này! Nếu như không người này! Hắn sẽ cùng Giai Giai vô cùng hảo! Đều là lỗi của người này! Đều là lỗi của người này a!

Nhìn thân ảnh Vệ Dạng hướng ra ngoài cửa, Ngô Đồng phẫn hận mà nắm chặt drap trải giường, trong mắt đỏ chót, phải làm cho hắn biến mất! Biến mất! Biến mất!

Một tiếng tiêu vang lên, Vệ Dạng đứng thẳng cùng bất động, cứng ngắc mà quay đầu lại, nhìn người xích lõa ngồi trên giường, trong tay cầm một cái tiêu hoàng ngọc, đặt tiêu bên mép mà thổi, một khúc nhạc vang lên, trong mắt hắn tràn đầy cừu hận, một cái tay vô hình kéo linh hồn của Vệ Dạng kéo xuống vực sâu, mà cuối cùng hắn liếc mắt nhìn Ngô Đồng một cái, cái nhìn kia cùng nụ cười vô cùng cổ quái, miệng khẽ nhúc nhích, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thành gì, hắn lại vô cùng khó hiểu mà biết được tên kia đang nói cái gì.

Ngươi sẽ hối hận…

Hắn sẽ hối hận sao? Hắn nghĩ là sẽ không!

Sinh hoạt của Ngô Đồng lại khôi phục vào quỹ đạo như bình thường, mỗi ngày đều bận rộn đi làm như trước, gửi tin nhắn xin lỗi cho Vệ Giai Giai, gọi quang điện, nhưng là tin nhắn không có người trả lời, quang điện không có người nghe.

“Ngô ca, buổi tối có thời gian không cùng đi uống một chén đi.” Tiểu muội muội cùng ban văn phòng cười hỏi.

“Không được a, ta có hẹn với bạn gái.” Hắn lại không biết tiểu muội muội cùng ban này lại chủ động như thế.

“A?” Tiểu muội vô cùng bất ngờ, “Ngô ca lúc nào thì có kết giao qua bạn gái a? Sao lại không có cùng chúng ta nói một tiếng chứ.”

Hắn sửng sốt một chút, tiểu muội này mới tới sao? Không phải nha! Hắn và Vệ Giai Giai kết giao sáu năm, ai cũng biết, “Kết giao sáu năm rồi, ngươi không biết sao?”

“Ngô ca nói đùa sao?” Tiểu muội cười, “Ngô ca không phải luôn lấy công tác làm trọng sao, vẫn luôn không có kết giao bạn gái, lần trước giám đốc còn muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh lại thoái thác a.”

Hắn có cảm giác bị sét đánh, hắn, không có bạn gái!

Hắn lao ra nhanh như một cơn gió rồi lao đến Vệ gia, gõ cửa, người mở cửa chính là Vệ ba ba, nhìn hắn một cách nghi hoặc.

“Ngươi tìm ai?”

“Ta…” Hắn nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt của Vệ ba ba, liền có sự cảm vô cùng không tốt, “Ta tìm Vệ Giai Giai.”

“Ngươi tìm lộn chỗ rồi” Vệ ba ba phải đóng cửa.

Hắn vội vàng kéo lại, “Không sai chỗ a! Người ta tìm chính là con gái của ngài!”

“Tiểu tử đừng đùa!” Vệ ba ba không cao hứng nói, “Ta và phu nhân vẫn luôn không có hài tử.”

Hắn cứng lại, nhìn cánh cửa đóng lại, bên tai vẫn quanh quẩn câu kia.

Không hài tử, không hài tử, không hài tử…

Giai Giai đã đi đâu? Giai Giai của hắn đã đi đâu rồi!

….

Cổ Nghĩa Các.

Hắn bi thương cầu xin Cổ lão, “Cổ lão, con không tìm được Giai Giai, không có ai nhớ tới em ấy! Vì sao lại như thế?”

Cổ lão cũng không biết Giai Giai là ai, chỉ hỏi hắn, “Ngươi đã thổi cái tiêu kia?”

“Vâng.” Hắn trả lời.

“Đoạt tính mạng người?” Cổ lão lại hỏi.

“Dạ.” Hắn gật gật đầu.

Cổ lão thở dài, “Tiếng tiêu dùng để đoạt mạng người, chính là muốn dùng người mà mình yêu nhất để đổi, lãng quên, người mà con yêu sẽ bị thế giới lãng quên, giống như nàng chưa từng xuất hiện bao giờ, trên đời này sẽ không có bất kỳ tung tích nào của nàng, nàng không tồn tại.”

Ngô Đồng bối rối, không khỏi nhớ tới câu nói cuối cùng kia của Vệ Dạng.

Ngươi sẽ hối hận…

Ngô Đồng mỗi ngày đều quấy lấy Cổ lão nhờ ông nghĩ biện pháp, Cổ lão bị hắn quấn lấy đế ăn ngủ cũng không yên, không có cách nào khác chỉ có thể giơ sách cổ ra, tìm được cái phổ nhạc thời thượng cổ, diễn tấu ca khúc có thể xoay ngược thời gian, thế nhưng không biết là sẽ quay lại tới thời điểm nào.

Ban đêm, tại nhà Ngô Đồng.

Hiện tại hắn không cân nhắc được nhiều như vậy, hắn chỉ cần Vệ Giai Giai trở về, trở lại bên cạnh hắn! Vô luận là quay lại bất kỳ thời điểm nào, hắn vẫn sẽ như cũ mà yêu nàng!

Bản phổ vô cùng rườm rà, hắn không biết nhạc lý nên chỉ có thể thổi ngọc tiêu một cách đứt quãng, âm thanh vô cùng trúc trắc, vang vọng khắp cả căn phòng, một loại âm thanh viễn cổ truyền tới khắp nơi giống như âm thanh cô quạnh, làm cho lòng người cảm thấy như bị đào sạch trong lòng vậy.

Thời điểm mới bắt đầu hắn thổi có chút không quên, càng về sau âm thanh càng nghe càng thuận, âm thanh càng suông, cứ như thế mà vang lên, trước mắt hắn hiện ra đủ loại hình ảnh mà hắn đã trải qua cùng Vệ Giai Giai, cuối cùng dừng lại hình ảnh trong tình cảnh đó, nàng mặt lạnh rời đi.

Ngươi thật khiến ta buồn nôn.‘

Âm thanh đột nhiên vang lên, một ánh sáng trắng xuất hiện, hắn nở nụ cười.

Hắn thành công!

Trời tháng bảy ở Phù Phong thị, ve kêu chim hót, từng trận gió mát mẻ thổi qua.

Tại đường lớn, trong một phòng ăn ấm áp, hai cô gái đang ngồi vui vẻ mà tán gẫu.

“Giai Giai lúc nào đó cậu phải cho tớ gặp mặt bạn trai cậu a, hai người đã kết giao được sáu năm, cũng không cho tớ gặp, chẳng lẽ cậu sợ tớ cướp hắn đi sao?” Chu Lệ chu môi khuấy khuấy cà phê, oán trách nói, “Có phải là bằng hữu của ta hay không a!”

“Hảo, hảo, hảo, tớ sẽ cho cậu gặp.” Vệ Giai cười nói, “Vốn là hôm nay tớ hẹn cậu ra chính là cho cậu thấy hắn, chúng ta sẽ dự định kết hôn cuối năm.” Lúc nhắc đến việc kết hôn mặt của nàng đỏ mặt.

“Ai nha nha! Giai Giai vậy mà sắp gả ra ngoài a” Chu Lệ giả vờ giật mình, “Tớ cũng không kém nha, làm sao lại không có ai truy tớ nha!”

“Hình như là các em gái theo đuổi cậu cũng không ít a.” Vệ Giai Giai cười nói.

“Đúng là không ít a, nhưng đáng tiếc, tớ lại yêu thích hán tử.” Chu Lệ anh khí khẽ nhướng mi, đưa món điểm tâm cho phục vụ viên khiến cho tiểu cô nương đỏ mặt, nhìn lén Chu Lệ một cái, rồi chạy mất.

“Cậu là cái đồ gieo họa.” Vệ Giai Giai cười mắng, thấy Chu Lệ đưa mặt vừa bất đắc dĩ lại vừa như không hiểu rõ ra, khiến nàng không ngừng nở nụ cười.

“Giai Giai có chuyện gì mà cao hứng thế?” Nam nhân anh tuấn cao gây đi tới, ngồi xuống cạnh bên người Vệ Giai Giai, thuận thế hôn lên trên mặt nàng một cái.

“Vị này chính là…?” Chu Lệ nhìn nam nhân, đã đoán ra được mấy phần.

“Bạn trai ta, Tư Viễn.” Nàng cười ngọt ngào, “Tư Viễn, đây là bằng hữu tốt nhất của em, Chu Lệ.”

“Ngươi hảo.” Tư Viễn gật đầu với Chu Lệ một cái.

“Ngươi hảo.” Nàng gật đầu đáp lại.

Một âm thanh có vị chua truyền đến, “Bằng hữu tốt nhất? Anh còn tưởng bằng hữu tốt nhất của em là anh đấy!”

Chu Lệ nghiêng đầu nhìn thấy hai nam nhân hướng tới nơi này, nam nhân cao lớn không hài lòng mà nhìn Vệ Giai Giai, Vệ Giai Giai cười khẽ, “Đường ca là người nhà thân thiết a, đứng nhất luôn.”

“Em a, nha đầu hư hỏng.” Vệ Dạng trừng mắt với nàng, lôi kéo người còn lại ngồi xuống, “Chính thức giới thiệu với em, chị dâu tương lai của em, người yêu của anh, Bạch Dương.” Hắn ôm lấy vai Bạch Dương, “Bạch Dương, nha đầu chết tiệt kia là đường muội bị Nhị thúc cùng Nhị thẩm của anh làm hư Vệ Giai Giai, em không cần cho nàng hòa nhã.”

“Đừng có nói lung tung.” Bạch Dương liếc mắt nhìn hắn, hắn liền oan ức ngậm miệng, Bạch Dương đưa tay về phía Vệ Giai Giai, trên mặt là nụ cười vô cùng dương quang, “Rất hân hạnh được biết em.”

“Em cũng rất cao hứng.” Nàng nắm chặt tay hắn, nghiêng đầu nhìn Vệ Dạng, “Nếu đường ca em có bắt nạt anh, nhất định phải nói với em, em giúp anh trừng trị hắn a!” Lời nói này đưa tới ánh mắt như đao của Vệ Dạng, nhưng đáng tiếc là lực sát thương lại là số không, nàng không thèm để ý tới hắn, mà giới thiệu cho Bạch Dương, “Đây là người yêu của em, Tư Viễn, chúng em dự định cuối năm kết hôn.”

“Trùng hợp như thế, anh và A Dạng cũng dự định cuối năm kết hôn.”

“Thật sao? Chờ qua cửa rồi, em sẽ gọi anh là chị dâu a.”

“Giai Giai, đừng làm rộn.”

“Hì hì, đỏ mặt kìa!”

“Giai Giai!”

“Rồi rồi không là khó anh, các anh tính làm lễ cưới như thế nào?”

“Chúng ta…”

Nhóm người nói chuyện vô cùng náo nhiệt, người khác nhìn thấy thì trong mắt tràn đầy ao ước, mà lại không biết có một người vẫn luôn nhìn Vệ Giai Giai một cách chăm chú, hắn đưa tay ra, sờ mặt nàng, nhưng ngón tay của hắn lại xuyên qua mặt nàng, hắn đứng ở trước mặt nàng, nàng không nhìn thấy hắn, hắn ở bên tai nàng kêu tên của nàng, nàng cũng không nghe được, nàng không nhớ rõ hắn, trên đời này không còn ai nhớ rõ hắn, nhìn thấy nàng, nhìn nàng nở nụ cười hạnh phúc, tâm hắn đau tựa như dao cắt, nụ cười kia vốn là thuộc về hắn!

Thời gian được quay lại, chỉ có điều người biến mất không còn là Vệ Giai Giai mà là Ngô Đồng hắn, ngay cả Vệ Dạng cũng không có chuyện gì xảy ra, mà hắn thì sao?

Lại giống như từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện, chỗ làm việc của hắn không có dấu vết của hắn, phòng hắn luôn ở giờ đây lại là nhà của một đôi lão phu thê, trên cõi đời này không còn tung tích của hắn nữa, ngoại trừ chính hắn ra không còn ai nhớ tới hắn, hắn bị thế giới này lãng quên.

Những ngày qua hắn vẫn luôn đi theo Vệ Giai Giai nhìn nàng cùng bạn trai đùa giỡn, làm nũng, tâm liền trở nên đau đớn, mà hôm nay thời điểm nhìn thấy Vệ Dạng hắn lại có cảm giác không thể nói ra được, nhìn Vệ Dạng chăm sóc cùng bận rộn đưa đồ ăn tới cho Bạch Dương, ôn nhu nói chuyện, rồi lại từ trên miệng của Bạch Dương cắn một miếng điểm tâm, đây là chiếm tiện nghi, loại hành động đó Vệ Dạng chưa bao giờ làm đối với hắn, cũng phải, bọn họ chỉ là bạn tình thôi.

Có thể nhìn ra được, Vệ Dạng đối xử với Bạch Dương như cách làm với bạn lữ, nguyên lai hắn cũng có thể ôn nhu như vậy.

Ngô Đồng có cảm giác được hắn thật sự rất thất bại.

Một khúc tiêu vang lên, thân thể hắn bị khống chế, cảnh sắc trước mắt chậm rãi biến hóa, rõ ràng là ban ngày lại không nhìn thấy được mặt trời, chỉ còn lại một mảnh tối tăm.

Trong biển hoa từng mảng từng mảng đỏ tươi, có một người áo trắng đứng ở nơi đó, tay cầm hoàng ngọc cốt tiêu, thổi lên một bản nhạc êm tai, tóc người đó dài buông xuống trên đóa hoa, cánh hoa đỏ rực, vạt tay áo màu trắng rủ xuống trên bụi hoa, khuôn mặt người kia có thể câu đoạt mất hồn phách của người khác, khiến người ta liếc mắt một cái liền luân hãm vào trong đó, tiếng tiêu ngừng lại, người áo trắng buông tiêu xuống giương mắt nhìn hắn, trong con ngươi là một mảng lạnh lẽo giống như không có tình cảm, làm cho người ta run sợ, hắn khó hiểu mà bắt đầu run lên.

“Cầm thứ không thuộc về ngươi thì phải trả giá thật lớn.” Thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai Ngô Đồng.

Nước sông Nại Hà lạnh tới thấu xương, đừng nói là linh hồn, cho dù là hóa thành giọt nước trong Nại Hà cũng cảm thấy lạnh lẽo, hắn phải ở lại chỗ này đời đời kiếp kiếp, nhìn người hắn yêu, hận, luân hồi tái thế, kiếp này kiếp sau, trong nhân sinh của bọn họ cũng không hề có hình bóng của hắn, đây là cái giá phải trả mà hắn đã lấy trộm đồ ra khỏi Mê Di Điện.

Tùy Ảnh không tiếng động mà nở nụ cười, nếu như cuốn sách cổ kia hữu dụng, sao Vương phải khổ sở thu thập mảnh vỡ linh hồn của Minh hậu ở kiếp trước chứ? Nhìn nước Nại Hà, vừa vô tri lại vừa tự đại, trở thành một phần bên trong Nại Hà, đời đời kiếp kiếp không rời, trừng phạt này đối với Ngô Đồng là vô cùng thích đáng, có tội thì phải chịu!

Cầm thứ không thuộc về mình, thì phải trả giá cao, thường chính mình cũng không trả nổi, bản thân mình chỉ có nỗ lực giãy giụa vậy để có được, đây mới thực sự là thứ thuộc về mình.