Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 79: Thước chặn giấy vô hỉ



Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

‘Tiểu Tiền Tiền, người lớn lên sao lại đẹp mắt như vậy? Lớn lên rồi phải làm minh tinh nha!’

‘Tiền Tiền ngoan, đến cười với thúc thúc một cái, lớn lên như vậy ai cũng sẽ thích ngươi!’

‘Tiền Tiền, ngươi không thể diễn.’

Không thể diễn, không thể diễn, không thể diễn…

“A ——!” Vũ Hóa tỉnh dậy, nghe thấy âm thanh tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nguyên lai là trời mưa, chẳng trách lại mơ thấy ác mộng, hắn lắc đầu một cái, nhìn về phía thước chặn giấy ở trên đầu giường.

Thước chặn giấy màu đen, một con phượng hoàng đứng trên thước chặn giấy, ngẩng cao đầu, đuôi xòe ra, bên trong mắt phượng giống như có nước làm cho người ta cảm giác phượng hoàng đang rơi lệ, nếu quan sát tỉ mỉ sẽ phát hiện, nước là từ trên người phượng chảy ra, chỉ có đều là tất cả đều tập trung vào đôi mắt rồi mới chảy xuống, làm cho người ta cảm thấy như đang rơi lệ.

Tên thật của Vũ Hóa rất quê mùa, gọi là Tiền Tiền, nghe nói bởi vì trong nhà hắn hi vọng một đời hắn không thiếu tiền, mà hắn lại vô cùng yêu thích diễn kịch, căn bản không có ý định kế thừa linh pháp sư, nhưng mà, thân nhân trong nhà mệnh ngắn, từng người từng người truyền cho nhau, cuối cùng là đại ca truyền lại cho hắn, bởi vì trong nhà chỉ còn mình hắn, hắn trốn không thoát được.

Bất quá, hắn vẫn đi vào giới giải trí, hắn lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn lại đáng yêu, cũng đã từng diễn không ít vai phụ, cũng đã từng làm qua thế vai, dù được gọi là tiểu Thiên Vương, nhưng mà kỹ xảo của hắn chỉ có thể dùng mặt mà cho qua, rất nhiều đạo diễn lúc đánh giá hắn đều cho rằng hắn chỉ là ‘bình hoa’*, kỹ năng diễn xuất vô cùng nghèo nàn, bởi vậy hắn mới lén lút cùng người khác lẻn vào Minh giới trộm lấy thước chặn giấy bi phượng, kỹ xảo diễn xuất của hắn cũng từ đó mà nâng lên, thế nhưng!

*bình hoa = chỉ mấy bạn chỉ có khuôn mặt đẹp để trưng chứ hông có tài năng gì.

Không biết từ lúc nào, trên quang võng mọi người đánh giá hắn không phải là mỹ thiếu niên có vẻ đẹp trung tính mà trở thành nương pháo cùng ngụy nương*, nhưng mà khi hắn soi gương thì vẫn thấy hình dáng của một dương quang* thiếu niên, hắn là tên chuẩn đàn ông, làm sao có thể là ngụy nương được?

*nương pháo: chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.

*ngụy nương: là người đàn ông giả nữ

* dương quang: chỉ người có tính tình phóng khoáng, thân thiện, hòa đồng dễ kết bạn, luôn lạc quan yêu đời.

Mấy ngày nay khi thu nhận được kịch bản, không phải vai nữ phụ, thì chính là nữ hai, hắn là một đại nam nhân, diễn vai nữ cái gì chứ! Mà hắn lại nhìn trúng [Chớp mắt], hắn cảm giác được bộ phim này nhất định sẽ hot, cho nên bằng mọi giá hắn phải chiếm được vai chính,  không muốn cái kẻ gọi là Ngọc thiếu gì đó đoạt mất danh tiếng, hắn còn muốn đạo diễn phải tới cầu xin hắn tới diễn!

Vì vậy hắn ở trên quang võng phát ra một tin, cùng với bức hình của người kia.

‘Tác phẩm mới [Chớp mắt] của Sách đạo, người mới quy tắc ngầm mà thượng vị.’

Tin tức vừa lên, trên quang võng ồn ào như vỡ tổ, có người kêu Ngọc thiếu diễn [Chớp mắt] nhất định phải xem nha! Có người nói, Này là ai nha! Nói lung tung! Với thế lực kia của Ngọc thiếu nhà ta, ai tiềm ai nha! Có người còn kêu gào, cầu bị Ngọc thiếu quy tắc ngầm! Sau đó…

Sau đó, trên quang võng của hắn bị người giở trở, có người thì bình luận cùng nhắc nhở, nói chuyện phải có đầu óc đi theo.

Cuối cùng đoàn phim [Chớp mắt] cho hắn một vai, là vai phụ, chính là nam sủng của Đại thiếu gia, có cảnh cùng nhân vật của Ngọc thiếu đối diễn, tâm trạng hắn gần như muốn hỏng, thời điểm đối diễn hắn phải cho vị thiếu niên nhìn thấy cái gì là lợi hại!

Tâm tư hắn kẽ động, trên mặt lại xuất hiện nụ cười dữ tợn, giọt nước trên thước chặn giấy Bi Phượng rơi vào trên đài, bị trấn đài màu đen hấp thu, thông qua cái Vũ Hóa lộ ra, là cảm xúc, chính là cảm xúc cơ bản của con người, trong lúc vô tình mà hắn làm mất đi!

Ở thời đại này, làm phim là một việc vô cùng thuận tiện, cảnh phim đều là dùng giả lập, muốn cảnh gì thì cũng có thể làm ra cảnh đó, toàn bộ phương hướng đều được dựng lên, không giống như là diễn xuất mà lại giống như là đóng vai nhân vật, hoặc giống như chơi game võng tức, diễn viên phải phỏng đoán tâm lý nhân vật, động tác, thói quen, bởi vì khi tiến vào cảnh phim thì diễn viên chính là bản thân nhân vật, chỉ có bộ phim có  thể đưa vào hết tất cả những thứ như vậy mới có thể làm cho bộ phim đắt khách, càng mới có thể làm cho khán giả cảm thụ toàn thân.

Đương nhiên, cũng bởi vì là cảnh giả lập, cho nên bất kể là bị giết hay là bị đánh cũng sẽ không làm cho bản thể bị thương hay để lại thương tích, cho nên khi bắt đầu diễn đều có thể diễn đến tận hứng, cũng vô cùng chân thật, nói vậy, nên đạo diễn sẽ không để cho giảng diễn vào, nếu diễn mà còn phải giảng thì phàm diễn viên làm cái gì, người không liên quan cũng không được vào!

*sẽ giải thích rõ thêm chi tiết về kiểu đóng phim này ở cuối truyện [1]

Nhưng mà, Tác Tài lại giảng diễn cho Long Ngọc vô cùng tỉ mỉ, cùng cậu thương lượng thời gian nào thì nghỉ, hoàn toàn là cái dạng cung cấp mọi thứ cho đại thần vậy, khiến cho rất nhiều minh tinh nhìn mà đỏ mắt, nếu mà là người khác thì đã bị ngáng chân từ lâu, nhưng mà vị này là thiếu chủ Khuynh Ngọc a, đây chính là người vô cùng có tiền, lớn lên lại đẹp đẽ như vậy, nịnh bợ còn không kịp chứ đừng nói là ngáng chân!

Nhưng! Mà! Bên cạnh Ngọc thiếu có một tên ôn thần là chuyện gì thế!

Ai lại gần Ngọc thiếu một chút, hắn liền trừng ra một ánh mắt vô cùng đòi mạng!

Long Ngọc cười cười khi nhìn thấy Nhã Diệc nổi cơn ghen, biểu tình như kiểu ai dám đánh chủ ý lên thân ái của ta ta liền diệt người được làm cho ý cười của cậu không thể ngừng được, ý cười đó cũng làm cho đám minh tinh kia trở thành hoa si.

Vốn là mọi chuyện rất tốt, nhưng mà đến thời điểm chọn trang phục, lại xảy ra vấn đề bộ phim này đặt ra chính là Trấn quốc Công là trung thần, cho nên cho dù thê thiếp trong nhà thành đàn, thì tử nữ* cũng không ăn mặc quá hoa lệ mà tương đối mộc mạc, Long Ngọc nhìn rồi nói cái gì cũng không mặc, còn nói y phục quá bình dân.

*tử nữ = con trai, con gái = nhi tử, nhi nữ

“Ngọc thiếu a! Vị thiếu chủ kia không được sủng ái! Không mặc y phục này còn mặc y phục nào!” Người phụ trách phục trang nghe xong xém chút nữa tạc mao.

“Biết cái gì gọi là mặt mũi không?” Long Ngọc lạnh nhạt nói, “Cho dù không được sủng ái thì cũng là thiếu chủ, ngươi cảm thấy Đại di thái sẽ bạc đãi thiếu chủ về y phục sao, làm vậy chẳng khác nào để người ta đánh vào mặt nàng sao?”

Người phụ trách phục trang sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng được, hắn làm sao lại quên? Cho dù có thế nào đi nữa thì cũng là thiếu chủ, là mặt mũi của Trấn quốc Công nha!

Hắn lập tức đem trang phục hoa lệ đẹp đẽ đến, lại bị Long Ngọc khinh thường.

“Cảnh giới tối cao của hoa lệ là điệu thấp, chất liệu vải vốn quỷ, mà hình thức lại thoải mái, chứ không phải là nhìn vào lại rườm rà.” Cậu nói xong, người phụ trách lại muốn đào một cái hố, đem mình chôn xuống.

Dằn vặt một phen rốt cuộc cũng xong phần trang phục, người phụ trách cũng không dám nhìn thẳng vào Long Ngọc, thực sự là một soái ca a vừa mỹ lại vừa đầy khí chất!

Nhã Diệc đẩy người phụ trách qua một bên, lườm một cái, ôm lấy Long Ngọc, y, của ta!

Người phụ trách trang phục câm nín, Ngọc thiếu, làm sao mà ngươi lại kết hôn rồi? Ta muốn để người quy tắc ngầm a.

(Nhã Diệc: Tất cả! Cút!)

“Đạo diễn, mọi thứ đều tốt, bây giờ quay cảnh nào?” Nhân viên chỉnh cảnh giả lập đã sẵn sàng, các diễn viên cũng mang kính giả lập vào.

“Để ta xem.” Tác Tài nhìn các diễn viên, “Quay cảnh 15.”

“Hảo.” Nhân viên cảnh dựng cảnh giả lập, trong lúc này nhân viên cũng báo lại cho các diễn viên, người nào phải đứng yên, người nào quét đất, vây xem, người khác không được xen vào.

Thời điểm Vũ Hóa nhìn kịch bản, hắn không nghĩ đến cảnh đầu tiên lại là cảnh đối diễn của hắn cùng Long Ngọc, nhìn xem hắn làm sao trừng trị tên kia!

Long Ngọc liếc nhìn kịch bản, đại ý là, nam sủng bên người Cố đại thiếu Phấn Mạt va chạm phải thiếu chủ, thiếu chủ liền dùng hắn để lập uy.

Action!

————————————————————

Dương liễu lay động trong gió, chim hoa mi hót líu lo, trong sân, nắng chiếu vào mái che, trên ghế dài, thiếu chủ mặc trường bào màu trắng, hai mắt nhắm lại, ánh mắt trời chiếu xuyên qua cây nho trên mái che, nhẹ nhàng mà chiếu vào mặt của hắn, trong tay một quyển sách, đặt nhẹ ở trên bụng, an bình cùng yên tĩnh, khiến cho lòng người không khỏi động tâm, nhưng mà, lúc này cửa viện mở ra, một hồng y nam tử tô mi vẽ mắt lắc mông đi tới, nhìn thấy thiếu chủ, miệng cong lên, cầm lấy chén trà trên bàn.

“Đã đến giờ gì? Thiếu chủ còn ngủ đến ngon lành như vậy! Thiếu chủ nên tỉnh lại đi, Đại thiếu cho mời!” Nói rồi đem nước trà hất lên người thiếu chủ.

Ba!

“A! Thật là nóng!” Phấn Mạt sợ hãi kêu lên.

Quyển sách trên tay thiếu chủ đã bị ướt, có thể thấy được mới vừa rồi cậu dùng cuốn sách để đỡ nước trà, làm cho nó giội lại trên người Phấn Mạt, làm cho hắn kinh ngạc mà thốt lên, cái này còn chưa hết, quyển sách trên tay thiếu chủ quăng đến trên mặt Phấn Mạt, đánh lên mặt hắn một cái, làm cho hắn không thể lui về sau một bước.

“Người đều chết hết rồi sao! Càng ngày càng không có quy củ! Cẩu sủa loạn cũng dám để cho vào bên trong viện của Bổn Thiếu chủ!”

Vài tên hạ nhân chạy tới, quỳ xuống dập đầu lạy.

“Thiếu chủ bớt giận, thiếu chủ bảo ve kêu quá ồn ào, nên tiểu nhân đi bắt hết ve cho thiếu chủ.”

“Thiếu chủ, hắn nói là Đại thiếu gia sai hắn tới, nên tiểu nhân mới để cho người tiến vào.”

Thiếu chủ trừng mắt, “Đại thiếu gia là chủ nhân của ngươi sao?”

“Là tiểu nhân sai! Tiểu nhân đã sai! Tiểu nhân tự phạt!” Tiếng vả miệng ba ba ba vang lên.

“Được rồi!” Không đánh được mấy lần thiếu chủ đã lên tiếng, “Lần tới nếu để việc này xảy ra nữa thì ngươi không cần ở lại.”

“Vâng, tiểu nhân đã rõ.” Trong lòng tên hạ nhân thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu chủ, thật là nóng nảy.” Phấn Mạt vỗ vỗ y phục hừ một tiếng, “Thiếu chủ vẫn là mau mau đi, Đại thiếu vẫn còn chờ ngươi đấy!” Nói rồi kiêu ngạo mà nhấc cằm.

“Đánh cho ta.” Thiếu chủ nghiêng người, quay đầu, chưa có ý định thức dậy.

“Ngươi dám đánh ta!” Phấn Mạt kêu lên, “Ta là người của Đại thiếu gia.”

“Phốc!” Thiếu chủ khẽ cười, “Bất quá chỉ là một tên nô tài, thiếu chủ ta có gì mà không đánh được, đến, hảo hảo dạy dỗ hắn, cho hắn biết cái gì là quy cử.”

“Dạ.” Hai tên hạ nhân đè người lại làm cho hắn quỳ trên mặt đất, một người tiến lên giơ tay tát vào má, tiếng kêu thảm thiết từng trận.

Thiếu chủ trở mình, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

————————————————————–

“Phi thường tốt!” Tác Tài vô cùng thỏa mãn, cho mọi người nghỉ ngơi, đổi ảnh.

Long Ngọc tháo kính giả lập ra, dụi dụi mắt, Nhã Diệc mà tự nhiên nhu nhu giúp hắn, “Đạo diễn, ta có khóa, đi trước.”

“Được.” Tác Tài sảng khoái thả ngươi, chủ yếu là hắn không nghĩ thả cũng không được nha.

Vũ Hóa trầm mặc đem kính giả lập tháo xuống, mới vừa rồi hắn không dựa theo kịch bản, mà Long Ngọc cư nhiên có thể tiếp một cách tự nhiên như vậy, hơn nữa, đem hắn áp bức đến không thở nổi, giống như là muốn cho người đánh chết hắn vậy, bây giờ hắn nghĩ lại, tâm hoàn toàn lạnh! Không! Nhất định chỉ là ngoài ý muốn!

Nhưng mà những cảnh về sau đã chứng minh cảnh đầu tiên không phải là ngoài ý muốn, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác được loại ngột ngạt đó, cả cảnh diễn đều bị Long Ngọc kéo theo, làm cho người ta có một loại ảo giác, cậu chính là Minh hậu cao cao tại thượng kia, trải qua những cực khổ đó.

Thiếu chủ trong phim không quan tâm, băng lãnh, làm cho mọi người trong phim cảm không thấy, nhưng khi thoát vai, thời điểm nhìn lại cảnh diễn bên trong, đó là ẩn nhẫn, là bị bức không còn đường có thể đi, từng bước từng bước một đạp lên trên máu mà đi ra khỏi lao tù đó, tựa hồ là toàn bộ Cố gia, là Trấn quốc công đem y bức thành như vậy, bóng lưng y rời khỏi nhà, cũng không quay đầu lại, dứt khoát mà kiên quyết rời đi không có nửa phần lưu luyến.

Đắm chìm trong sở quan, y tùy ý mà cười, giống như không có chân tâm vậy, đối với tất cả mọi người đều tốt, đồng dạng tất cả mọi người không thể tiến vào tâm của y, thời điểm say khướt, đôi mắt trống rỗng chẳng có cái gì cả.

Một đôi tay ôm lấy y, ống tay áo màu đen bao vây lấy ý, “Chúng ta về nhà đi.”

Nhà, Minh giới, không nói tại sao Minh vương lại biết y, Minh vương mà y chưa từng thấy mặt, chỉ có hắn được đưa về Minh giới, dường như sớm đã phải như vậy, một chuyện đương nhiên.

Sau cùng phần kết Tác Tài dùng mảnh ghép kiếp trước kiếp này để giải thích.

Mây đen trên đỉnh bầu trời, dường như là dấu hiệu của một cơn mưa bão lớn, dòng nước chảy xiết bên bờ, hoa đỏ tươi như máu chậm rãi nở ra, ở trong bóng tối lại hiện ra một mảnh đỏ, bên bờ có một người đứng thẳng trên đó, một người vận trường bào bạch y, tóc đen dài, trên tóc mai có chút hoa râm, y đối mặt với mặt nước, trường bào bao vây lấy thân thể của y, lộ ra một đôi tay nhợt nhạt.

‘Ta muốn ngươi nhớ tới ta, đời đời kiếp kiếp nhớ tới ta.’  Câu nói này y cũng không nói ra, người nhìn thấy cảnh tượng này đều có cảm nhận được, y mở miệng, nhưng lại nói ra một câu nói khác.

“Ta hận ngươi, vĩnh viễn hận ngươi.”

Tí tách! Nước mắt lướt qua gò má hắn rơi trên cánh hoa, cánh hoa vì nước mắt của y mà héo tàn, thân thể y đổ về phía trước, ngã vào trong dòng nước chảy xiết, bị nước sông nuốt chửng.

Sau đó hình ảnh xoay chuyển một cái, thiếu chủ đứng ở một bên Nại Hà, lưu lại một đoạn độc thoại.

Ta dùng một đời luân hồi làm cho hắn nhớ tới ta, khi đó sinh mệnh của ta ngắn ngủi, hắn hứa cùng một đời của ta, đúng nha, một đời, một đời của ta, không phải là của hắn, ta không cam lòng bị lãng quên, cho dù là hận cũng muốn làm cho hắn nhớ tới một người đã từng như vậy, yêu hắn, hận hắn, bị hắn hại chết, khi đó ta đến cùng là hận cái gì? E rằng ta hận vì sao ta là người, tại sao ta không thể cùng hắn cả đời của hắn? Bây giờ, ta cảm thấy chính mình quá ngu ngốc, nhưng mà, ta, không, hậu, hối*!

*ý ở đây là cho dù là sau này ta cũng không hối hận, để vậy nghe nó hay hơn

Câu nói cuối cùng vô cùng phiến tình, Vũ Hóa không tự chủ được mà rơi lệ, trong lúc nháy mắt khi lệ rơi, hắn dường như nghe thấy một tiếng phượng hót vô cùng thê thảm. Truyện Bách Hợp

‘Bi, thương, sầu, khổ, hận! Nhân quả tuần hoàn! Không vui không hỉ! Thanh xuân không còn!’

Vũ Hóa nhìn tay mình nhanh chóng trở nên nhăn nheo, da thịt thì khô quắt, dung mạo khô héo, làm cho hắn sợ hãi trợn to hai mắt, trong lòng không có khoái trá, không có cao hứng, không có vui xướng, chỉ để lại đắng cay cùng ưu sầu vô cùng, chỉ có một tia vui sướng xuất hiện rồi theo đó lại là đắng cay vô hạn.

Vui sướng từ trong sinh mệnh của hắn đã biến mất.

Trong phút chốc, cảm động, tình cảm chân thực, nước mắt chân thành, cũng không thể cứu được tội nghiệt của hắn, cũng không tha thứ tội mà hắn đã phạm phải!

Long Ngọc cầm lấy chặn giấy Bi Phượng, từ bên trong rơi ra một hạt ngọc màu đen, cậu bĩu môi, tên kia tâm cũng đủ tăm tối nha, có thể sản sinh ra nhiều phụ năng như vậy, bất quá cũng rất tốt, biến già rồi sẽ không nương đi? Cậu cười xấu xa, ai bảo ngươi nói ta xấu xí! Nhìn làn da kia cùng với con ếch như nhau! Như vậy với xấu xí!

Tính cách lớn nhất của Minh hậu, thù dai, có thù tất báo.