Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 83: Minh Vũ Yên Nhiên 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Năm bản thiết kế duy mỹ được đăng lên trên quang võng không được bao lâu đã đưa đến sự chú ý của mọi người, trong một thời gian mà đã được xào hết hot, có người bảo Vương Yên là nhà thiết kế có tiềm lực nhất, xuất hiện rất nhiều người ái mộ, càng có rất nhiều công ty nổi danh phát thư mời làm việc, xin nàng gia nhập, nhưng mà trong này lại không có Khuynh Ngọc, mà Vương Yên mắt cao hơn đầu, luôn cảm thấy thứ tốt nhất thường thường là ở lúc sau, nên càng không vội vã quyết định, chỉ là thường nhìn những người ngưỡng mộ trên quang võng mà cười đến không thể khép miệng được, thời điểm kiểm tra và nhận bưu kiện vẫn không thấy thư mời của Khuynh Ngọc thì liền bĩu môi.

Lần thứ hai nộp CV vào Khuynh Ngọc, nhưng vẫn như trước không có phản ứng, nàng quyết định trực tiếp tìm người để đàm luận, Vương giáo sư ở học viện cũng có một chút thành tựu, một đường hỏi thăm đường đến hệ văn học cổ đại, đứng ở trước cửa liền nghe thấy âm thanh nói chuyện ở bên trong.

“Gần nhất trên quang có cái bản thiết kế vô cùng hot, các ngươi có xem qua chưa?”

“Xem rồi a, nhưng tại sao ta cảm thấy bức vẽ nhìn rất quen mắt a?”

“Không biết a, ta cũng cảm thấy họa phong* nhìn rất quen mắt.”

*họa phong = nét vẽ.

“Hoàng hậu nương nương, Ngài làm trong nghề này, người cảm thấy thế nào a?”

Vương Yên nghe thấy trong phòng một âm thanh rất êm tai vang lên, nàng có thể tưởng tượng được đâu là dạng nam nhân như thế nào.

“Từ thiết kế cho thấy đây là một người rất thân cận với thiên nhiên, là một nhà thiết kế sinh sống ở phụ cận rừng cây trong một thời gian dài, đối với tư liệu của nhà thiết kế kia trên quang võng làm ta rất là hoài nghi.”

“Hoàng hậu nương nương hoài nghi cái gì a?” Có người kiếu kỳ hỏi.

“Tuổi, quá trẻ.” Long Ngọc dựa vào bên cửa sổ, trong tay cầm một con dao nhỏ và một khối hồng ngọc được điêu khắc.

“Hoàng hậu nương nương cũng rất trẻ trung nha, nhưng mà đồ vật làm ra cũng rất đặc biệt a.” Có người nịnh hót.

“Ta đến cùng bao nhiêu tuổi, ngươi biết sao?” Long Ngọc cho đối phương một cái liếc mắt trắng dã, “Huống chi, ta từ nhỏ tai nghe mắt nhiễm, còn nàng chỉ là một người học thiết kế được năm năm sao có thể so sánh được.”

“E rằng nàng có thiên phú cao thì sao?” Có người cười hỏi.

“Ngươi nghĩ người nào cũng đều có thể trở thành nhà thiết kế sao? Tùy tùy tiện tiện làm ra đồ vật thì liền có thể sao? Long Ngọc lắc đầu, đưa tay nâng lên ngọc bội đã được điêu khắc thành đường viền đại khái, “Thiên phú, hoàn cảnh, chăm chỉ, thời cơ, vận may, thiếu một thứ cũng không được, các ngươi xem khối ngọc bội này, thời điểm ta thấy được nó liền biết phải đem nó điêu khắc thành cái gì, nhưng mà ta dùng thời gian bảy năm mới làm được như vậy, hạ bút thành văn liền có thể vẽ ra bản thảo, ta đã dùng hết 15 năm thời gian, mà ta cơ hồ là từ lúc ra đời liền đã giao thiệp cùng những thứ đồ này, ta tự nhận thiên phú của mình không thấp, nhưng ta đã dùng rất nhiều thời gian lâu như vậy, các ngươi cảm thấy được thiên phú của nàng cao hơn ta sao?”

Cậu nói không sai, từ nhỏ cậu đã có tài vận, có thể nói là tài vận cực kì tốt, cho nên có thể nói ở phương diện này vận may của cậu rất tốt, đương nhiên thiên phú của cậu cũng rất cao, nhiều năm như vậy rất ít người gần như là không có ai có thể so sánh thiên phú với cậu, thêm nữa chính là do gặp đúng vận may mà tạo thành, cũng bởi vì vậy, những năm này Khuynh Ngọc mới có thể kéo dài mà không suy, cậu một năm hoặc nhiều năm mới làm ra một món đồ, đã vượt qua cả đời của rất nhiều người, đây chính là lý do vì sao đồ của cậu lại phi thường quý hiếm, bất quá, Long Ngọc lại không thiếu tiền, cho nên những thứ cậu làm được chỉ đưa cho người hữu duyên.

“Hoàng hậu nương nương vừa nói như thế, ta cũng cảm thấy những tranh kia bên trên quang võng có chút kỳ quái, có chỗ cảm thấy vô cùng gượng gạo.”

“Nghe nói nàng nộp CV vào Khuynh Ngọc mấy lần, cấp dưới của ta đang điều tra đây.” Long Ngọc cầm ngọc bôi trong tay hờ hững nói.

“Điều tra cái gì a?”

“Xuất xứ, làm sao cũng đều cảm thấy là trước kia ta đã từng thấy thiết kế này ở đâu, không được a người đã già rồi trí nhớ cũng không còn tốt nữa.” Cậu giả bộ khổ não mà xoa xoa đầu, khiến cho mọi người một mặt hắc tuyền ( ̄  ̄|||), ngài đều đã già rồi, thì chúng ta tính là cái gì a?

Đám tiểu gia hỏa này không biết, Long Ngọc nói như vậy rất chính đáng, sống lâu như vậy, không nói già thì gọi là gì nha!

Vương Yên ở bên ngoài nghe được bên trong đối thoại, sững sờ đến không dám bước vào, liền đứng ở cuối, dưới chân như bị đổ chì đến bất động.

“Vị bạn học này, ngươi tìm ai?” Nhã Diệc ở sau lưng nàng mở miệng dò hỏi, nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu nàng mà ánh mắt tối sầm cùng tối tăm, mà ở thời điểm thân thể nàng trở lại bình thường, ánh mắt của hắn cũng đã khôi phục trở lại.

“A, ta đi nhầm.” Nói nàng xoay người rời đi.

“Chờ đã.” Nhã Diệc mở miệng cản lại nàng, “Bên trong học viện bảo vệ nói có một nữ nhân đang tìm hệ của ta, là ngươi đi?”

“Không, không phải!” Nàng phủ nhận.

“Vậy ngươi là ai. Đứng ở trước cửa hệ ta làm cái gì?” Hắn lạnh lùng hỏi.

“Ta, ta là tới tìm người!” Nàng có chút sợ sệt, rõ ràng người trước mắt lớn lên rất ôn hòa, nhưng mà lại làm cho nàng cảm thấy rất sợ sệt.

“Tìm ai?” Hắn vẫn nhìn nàng lạnh lùng như trước.

“Âm giáo sư, nàng là tới tìm ta.” Âm thanh của Vương giáo sư vang lên, giải cứu cho Vương Yên, “Tiểu Yên lại đây.” Bà ngoắc ngoắc tay, Vương Yên lập tức chạy tới.

“Úc, bất quá, ” Nhã Diệc cười lạnh, cười đến âm hàn, “Nếu là tìm Vương giáo sư làm sao tìm được đến hệ văn học cổ đại của ta?”

Vương giáo sư cảm thấy nghẹn, Vương Yên cúi đầu không nói, hắn tựa như cười mà không cười nhìn hai mẹ con nhà này.

“Nhã Diệc.” Long Ngọc ló đầu từ trong phòng ra dò hỏi, “Đều mấy giờ rồi, không lên lớp, ở bên ngoài chèo kéo cái gì ni?”

“Đến.” Thân thân nhà mình đều đã lên tiếng, hắn tự nhiên e ngại công phu cùng các nàng cãi cọ, vui vẻ chạy đi vào, lưu lại hai mẹ con kia khỏi nói có bao nhiêu lúng túng.

Vương giáo sư mang theo Vương Yên một đường trở về phòng làm việc của mình, vào phòng, đóng cửa, mặt lạnh hỏi, “Con tới đó làm gì?”

“Con đã nói rồi, con nghĩ muốn tiến vào Khuynh Ngọc, nhưng là người lại không nói cho con thiếu chủ Khuynh Ngọc lên lớp tại trường học của mẹ.” Trong lời nói của Vương Yên không thể nghi ngờ có ý tứ chỉ trích Vương giáo sư che giấu.

“Cái tên Long Ngọc kia không là người tốt lành gì, con tưởng tiếp cận hắn liền có thể tiến vào Khuynh Ngọc sao!” Vừa nhắc tới Long Ngọc, cả người Vương giáo sư liền không thoải mái.

“Như thế nào là người tốt, như thế nào là người xấu cõi đời này có thể phân biệt được sao?” Vương Yên không hề bị lay động.

“Ta nói hắn không phải người tốt liền không phải là người tốt!” Vương giáo sư không hiểu tại sao con gái lại không nghe lời bà!

“Không cũng là bởi vì hắn và cha đều giống nhau, cũng yêu thích nam nhân! Ngươi liền nói không phải người tốt! Cha ta tại sao yêu thích nam nhân? Còn không phải là bởi vì ngươi!” Trong lòng Vương Yên có hỏa, đọng lại nhiều năm như vậy bây giờ mượn cơ hội mà phát ra toàn bộ, “Ngươi cường ngạnh như vậy, không có chút nào săn sóc với cha ta, đồng dạng đều là công tác, cha ta mệt mỏi cả một ngày, còn bị ngươi quơ tay múa chân! Ngươi lúc nào thì quan tâm tới hắn! Ngươi chỉ quan tâm chính ngươi! Ngươi có quan tâm tới ta sao? Ngươi bắt ta đổi họ, muốn quyền nuôi nấng ta bất quá là cùng cha ta tranh một hồi! Những năm này ngươi từng quản ta sao? Ta còn không phải là cùng gia gia nãi nãi đồng thời nuôi nấng! Ngươi làm người thất bại như thế! Còn không bằng một nam nhân!” Nói xong không chờ phản ứng của Vương giáo sư giận đến mặt đỏ bừng, nàng đã đẩy cửa đi ra ngoài.

Vương giáo sư chán chường ngồi ở trên ghế, bà, thật sự thất bại như vậy sao?

Hệ văn học cổ đại, Long Ngọc xem Vân Yên kính trong tay, bộ dáng chán chường của Vương giáo sư lộ ra một nụ cười.

Cho ngươi nói xấu ta cùng Nhã Diệc!

Trên thế giới này oán hận là thứ có ở khắp mọi nơi, bị áp chế, có lúc chỉ là cần một cái mồi dẫn lửa là có thể bộc phát ra.

Nuôi con mới biết ân cha mẹ, thế nhưng, có lúc con cái lại đề phòng cha mẹ, không hy vọng sự việc phát sinh trên người mình lại phát sinh trên người con cái mình, đây chính là người, tích lũy kinh nghiệm khi đang trưởng thành.

Vương Yên nổi giận đùng đùng rời khỏi học viện, thời điểm còn chưa nghĩ ra nên đi đến nơi nào, thì nhận được quang điện của Tống Lam, giọng nói đầy hoang mang cùng rối loạn.

“Tiểu Yên nhanh lên quang võng! Bản thảo kia của ngươi xảy ra vấn đề rồi!”

Nàng mở quang võng ra liền thấy, người nhà Thiên Quỳ kiện cáo nàng sao chép, cũng đem bản thảo hồi đó của Thiên Quỳ ra mà so sánh, cùng với bản thảo của nàng có độ tương tự cao tới 90%, nàng lập tức phản kích, nói là đối phương có ý định gây chuyện, bản thảo này là mô phỏng theo.

Đối phương ngay lập tức liền đưa ra chứng cứ đầy đủ, bản thảo đó đã được công chứng, cộng thêm công trình ghi chép của Thiên Quỳ trước khi qua đời, xem như di sản để cho hậu nhân, hậu nhân nàng không cam lòng mà đem bán ra, nếu không phải nhìn thấy có người sao chép, thì đối phương cả đời cũng không đem bản thảo ra công bố.

Thiên Quỳ là nhà thiết kế phi thường có tiếng năm mươi năm trước, họa phong đặc biệt, dùng thân cận với thiên nhiên làm chủ đề, hai mươi năm trước vì bệnh qua đời, từ lúc nàng nổi danh đến qua đời, là người độc chiếm danh nhà thiết kế ngành châu báu hàng đầu hơn ba mươi năm, đã từng là trưởng nhóm thiết kế châu báu của Khuynh Ngọc, đến nay, Khuynh Ngọc vì bà mà cất giữ phòng làm việc, vô luận có bao nhiêu nhà thiết kế châu tài hoa gia nhập, bà vẫn là thần thoại không thể vượt qua được.

Ngọc thạch xem thiếu chủ, bảo thạch nhìn Thiên Quỳ, đây là sự ngầm hiểu trong nghề này.

Theo một phần chứng cứ bày ra, làm cho việc Vương Yên sao chép trở thành sự thật, vốn là sự sùng bái tài hoa của nàng giờ đã trở thành bầu trời tràn ngập tiếng mắng, lập tức làm cho nàng từ trên trời cao trời vào bên trong vực sâu, các công ty phát ra lời mời đều thu hồi lại.

Cũng có người nói, quả nhiên lý trí nhất chính là Khuynh Ngọc.

Trong lúc nhất thời Vương Yên trở nên lo lắng, sợ có người ở trên đường nhận ra nàng, vội vàng gọi phi thuyền đi tới chỗ Tống Lam để tạm tránh, nàng không có cách nào giải thích được tại sao linh cảm trong mộng của nàng lại giống với thiết kế của Thiên Quỳ, coi như có giải thích thì cũng không ai tin tưởng, tạm lánh một lúc là tạm thời.

Tống Lam mở cửa cho nàng, nàng vào cửa trước tiên liền xin lỗi, “Cô cô quấy rầy.”

“Nói cái gì thế, nói thế nào ta cũng là cô cô con, con không tìm ta còn có thể tìm ai?” Tống Lam cười yếu ớt, rót cho nàng cốc nước an ủi, “Chuyện lần này cũng quá không cẩn thận rồi.”

“Nếu con nói là mình không sao chép, cô cô sẽ tin sao?” Vương Yên ngồi ở trên ghế salon, đáng thương hỏi.

“Ta nói tin thì có ích lợi gì chứ?” Tống Lam nhún nhún vai, ngồi ở đối diện nàng, “Người khác không tin cũng vô dụng.”

“Đúng vậy.” Nàng bĩu môi, “Luôn cảm thấy bị người mưu hại.” Nàng ôm cốc uống ngụm nước, nước vừa vào miệng nàng liền cảm thấy không đúng, thân thể cứng đờ không có cách nào động, môi động động phun ra chữ với âm thanh cứng ngắc, “Cô… Cô…?”

Tống Lam cười nhìn nàng, đứng lên đi tới trước mặt nàng, “Ta vẫn muốn hỏi con, cái trâm này, có phải là con chiếm được từ Minh giới không?”

Nàng không động đậy, không nói, cũng không thể nói, mà trong mắt nàng loé ra một vẻ kinh ngạc đã bán đứng nàng.

“Ta đã nghĩ con từ đâu tìm ra được linh khí tốt như thế.” Tống Lam vươn tay đem cây trâm từ trên tóc nàng lấy xuống, cầm lên mà đánh giá, “Thật đẹp nha!” Đôi mắt Vương Yên nhìn chòng chọc vào bà, tựa như nói, của ta!

“Tiểu nha đầu con không hiểu thứ tốt dùng như thế nào, thật sự là lãng phí.” Bà đem cây trâm cài xuyên lên tốt mình, ngón tay chuyển động đầu cây trâm để tìm vị trí thích hợp, “Ta mang vào quả nhiên thích hợp hơn.”

Vương Yên phẫn hận trừng bà, nhìn bà cắt ngón tay đem máu nhỏ lên trên cây trâm, máu bị cây trâm hấp thu, phát ra tia sáng chói mắt, Vương Yên nhìn thấy bên trong ánh sáng có một đôi cánh giang ra, không phải là một cái cánh lớn đầy lông vũ, mà là một cái cánh có lông tơ, thoạt nhìn rất đáng yêu nhưng cũng rất không phóng khoáng, nhìn như là chim non, cánh chim chưa mở, cái cánh càng lớn càng nhìn giống như thủy tinh, đem hai người bọc lại.

Lúc này nàng từ trong mắt Tống Lam thấy được kinh hoảng, nghe được Tống Lam kêu sợ hãi.

“Vậy mà lại là thủy ngọc!”

Thủy ngọc? Vạn năm mới sinh nửa tấc, thấy máu thì che chở, thủy ngọc?

Gay go! Chủ nhân cây trâm này là minh hậu, gặp máu Tống Lam, như vậy người cùng bà có liên hệ máu mủ chính là mình cũng bị phạt! Không được! Cứu mạng!

Nàng muốn gọi lên lại không thể nào hét lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình cùng Tống Lam bị ánh sáng nuốt chửng.

Hồi lâu sau, Vương Yên mở mắt ra, trong phòng chỉ còn sót một mình nàng, Tống Lam không biết tung tích, cái cây trâm kia cũng không thấy, nàng đoán hơn phân nửa là Tống Lam mang theo cây trâm ly khai, không nghĩ nhiều liền về nhà, đầu tiên là ở trên quang võng xin lỗi, phát bài thanh minh, tỏ rõ thái độ, sau đó đóng quang võng cùng quang điện lên giường ngủ.

Mà sau khi tỉnh dậy lại phát hiện mình ở trong nhà Tống Lam, nhất thời có một loại cảm giác xấu, cũng may Tống Lam không ở nhà, nàng vội vàng về nhà.

Liên tiếp mấy ngày đều là như thế, rõ ràng trước khi ngủ là ở tại nhà mình, tỉnh lại đã đến nhà Tống Lam, hơn nữa mấy ngày nay luôn cảm thấy đau ngực, đến bệnh viện kiểm tra thì lại không tra ra cái gì, mãi đến khi…

Ngày đó thời điểm mặt trời xuống núi nàng đang rửa mặt, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy mình trong kính chậm rãi biến thành Tống Lam, thời điểm biến thành hoàn toàn, mình thì ở trong gương, còn bà thì ở bên ngoài, lãnh khốc cười một cái.

“Không nghĩ tới sẽ như vậy? Ta cũng không nghĩ tới, để xem trong hai chúng ta cuối cùng ai có được thân thể này.”

Nguyên lai cũng không phải là không có gặp phải nguyền rủa, mà là nàng không biết, nàng và Tống Lam bị dung hợp thành một người, nàng chiếm ban ngày, Tống Lam chiếm buổi tối, hai bên đều muốn chiếm cứ thân thể, lại chưa hề nghĩ tới hòa vào nhau, bởi vì linh hồn dung hợp như vậy vì thế không phải Vương Yên cũng không phải Tống Lam, hai người bọn họ đều sẽ biến mất, mà hiện tại các nàng chỉ có thể tranh đoạt, mỗi một lần tranh đoạt hai hồn phách đều sẽ bị xé rách, làm cho các nàng đều đau đến không muốn sống, lại không có cách nào dừng lại, chỉ có một phương tiêu diệt một phương khác, mới có thể dừng lại, cũng không biết chừng, khi đó, tuổi thọ của thân thể này cũng đã hết.

Long Ngọc vẫn tương đối cao hứng khi cây trâm trở về, đeo lên trên đầu trước mặt Nhã Diệc, dưới ánh mặt trời một đôi ôm nhau nhau đôi cánh nhỏ với lông mao nhung nhìn vô cùng đáng yêu, như là từng đóa từng đóa hoa dạ hợp nhỏ.

Cây dạ hợp*, cùng ái nhân đoàn tụ, cùng ngươi tương ái, đời này không đổi.

*cây dạ hợp 

c83_cây dạ hợp